XUÂN NHẬT YẾN - TRIỀU LỘ HÀ KHÔ

3

Ta đã bị bệnh nặng.

Trước khi bệnh còn thấy màu tuyết, sau khi khỏi bệnh cành liễu đã đơm chồi, cũng là thời điểm xuân sắc tràn ngập Thượng Kinh.

Những chuyện kia, giống như tuyết rơi đầy trời, rồi lại biến mất không thấy đâu.

Cho tới khi ta khỏi hẳn xuất hiện trước mặt mọi người, ngoại trừ sắc mặt còn có vẻ tái nhợt, những thứ khác không khác gì trước kia.

Đích tôn nữ Ấu Nghi của Tôn tể phụ đưa tới một cái thiệp mời, bên trên viết ba chữ “Xuân Nhật Yến”. Mỗi mùa xuân, trong kinh thành luôn có một yến tiệc lớn nhỏ để tiêu khiển lấy vui.

Ta nhìn ba chữ “Xuân Nhật Yến” được viết nhã nhặn, thở dài, ta cùng Ấu Nghi thường ngày qua lại cũng không tệ, nên cũng đáp ứng.

Yến tiệc mùa xuân được bố trí tại thành Ngân Thủy bên cạnh, lúc ta đến thì trời đã muộn, khách khứa gần như đã đến đông đủ. Yến chủ Tôn Ấu Nghi đi lên kéo tay ta, cười nói: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy, thân thể đã đỡ hơn chưa?”

Ta cười nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Ấu Nghi chuyển chủ đề, thấp giọng nói với ta: “Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, lúc ngươi không có ở đây, Lục Song Hoan còn được xem là nổi bật nhất. Trong khoảng thời gian ngươi bị bệnh, nàng ta lúc thì khoác loác mình có tài ngâm thơ, lúc thì cố ý chạy phía trước Tạ Yến Qua hứng nước tuyết để pha trà, đáng tiếc là nữ tử mồ côi được Tạ Yến Qua mang về kia đã dùng một cước giẫm lên chân váy của nàng ta, kết quả là tuyết còn chưa hứng được thì đã bị ngã một cái.”

Lục Song Hoan là cô nương nhà Lục thị lang, vẫn cố gắng tranh giành danh tiếng đệ nhất tài nữ Thượng Kinh với ta. Huống hồ, trong giới quý nữ ai mà không biết nàng ta thích Tạ Yến Qua chứ.

Ta và Tôn Ấu Nghi ở một bên nói những lời này, lại nghe bên trong truyền đến tiếng ồn ào, e là đã xảy ra chuyện gì đó.

Tôn Ấu Nghi kéo ta tới phía trước xem tình hình.

Chỉ thấy một cô nương đang ngồi ngơ ngác, nghiên mực trên bàn bị lật, nước mực lênh láng đầy bàn, dính cả vào người của nàng. Y phục màu xanh biếc vốn rất xinh đẹp, hiện tại bị mực đổ lên nhiễm thành một mớ hỗn độn. Trên mặt nàng cũng bị vẽ vài vết đen, có lẽ nàng không ngờ được rằng mình sẽ thành ra như vậy, nước mắt trong mắt cùng sự kinh ngạc trộn lẫn với nhau, vẻ mặt ngây dại, khôi hài giống như đào kép hát hí khúc trên vũ đài.

Ta biết cô nương này.

Thanh Linh cô nương.

Lục Song Hoan và mấy cô nương chơi cùng nàng vốn ngồi ở bên cạnh, giống như gặp phải tai họa ghê gớm gì đó, né tránh ra xa. Ngươi một câu ta một câu phụ họa.

“Vẽ một bức tranh cũng không nên thân, Thanh Linh huyện chúa, sao ngươi lại thô lỗ y như man nhân Lĩnh Nam thế.”

“Ai da, đáng thương cho cây bút tốt này, Quản phu nhân chế tạo ra, thật sự là chà đạp nha.”

“Rốt cuộc cũng chỉ là xuất thân đê tiện, cùng nàng ta ngồi chung một yến tiệc ta trái lại còn cảm thấy thân phận của mình bị hạ thấp.”

Lục Song Hoan vui vẻ thưởng thức biểu cảm của Thanh Linh đủ rồi, ung dung mở miệng: “Thanh Linh huyện chúa, nếu đã là huyện chúa, dù sao cũng phải phù hợp với thân phận này. Hơn nữa, vẽ một bức tranh như vậy thật sự là chuyện bình thường đối với một quý nữ, sao có thể vẽ thành như vậy?”

Lục Song Hoan chắc chắn rằng sẽ không có một ai oán giận nàng ta, Thanh Linh này vốn xuất thân thấp kém, trèo lên Tạ gia lăn lộn tới chức huyện chúa thì phải là dạng như thế nào? Đây là vòng luẩn quẩn được nói nhiều nhất về huyết mạch và gia thế. Nếu là người khác thì thôi, nói không chừng ta sẽ thay nàng ra mặt, nhưng đây là Thanh Linh. Cùng lắm thì là yến chủ xui xẻo Tôn Ấu Nghi sẽ đứng ra giảng hòa.

Ta nhìn Thanh Linh một mình lẻ loi, chật vật ngồi, cả người hỗn loạn, lại bị loại lời này châm chọc, đôi mắt chứa đầy nước mắt.

Thật đáng thương. Nhưng quy tắc ở Thượng Kinh chính là như vậy, nếu không học được nhiều quy củ sẽ phải rơi vào kết cục khó chịu như thế này. Cho dù ta giúp nàng một lần, về sau vẫn còn có ngàn vạn lần loại tình huống này. Ta ngược lại còn nghĩ, nếu Thanh Linh hoạt bát học được nhiều quy củ, có phải cũng sẽ trở nên không thú vị như ta hay không? Ta thật sự là không bình thường, nghĩ đến chuyện như vậy, lại có thể cảm thấy thoải mái.

Ai ngờ Thanh Linh thấy ta, còn nhận ra ta, giọng nức nở gọi một câu Khương tỷ tỷ. Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn ta, ai không biết còn tưởng rằng Khương gia ta lại có thêm nữ nhi.

Ta cười không nổi, Tạ Yến Qua giữ gìn nàng ngây thơ hồn nhiên như vậy, trong lòng rốt cuộc vẫn chua xót.

Tôn Ấu Nghi liếc ta một cái, ta lắc đầu, ý là không cần kiêng dè ta.

Nàng ra mặt thay ta giải vây, dỗ dành Lục Song Hoan bọn họ vài câu, lại trấn an Thanh Linh, kêu thị nữ đưa nàng xuống thay y phục.

Tôn Ấu Nghi ngồi xuống bên cạnh ta vẽ tranh, nhẹ giọng nói với ta, Tạ Yến Qua rất coi trọng nàng, đoạn thời gian trước nàng bị Lý Hưng trêu ghẹo, bây giờ Lý gia đã bị điều tra tống vào lao ngục, bản thân Lý Hưng thảm hơn một chút, bị người ta đá.nh một trận, suýt nữa mất nửa cái mạng, bị phế một tay.

Ta cười nhạt “Ừm” một câu, từ trước đến nay hắn là người cực kỳ bao che khuyết điểm. Về phần đặc biệt phế bỏ một tay của Lý Hưng, chắc là bàn tay kia đã chạm vào Thanh Linh, cũng không đến mức là vì bàn tay kia thiếu chút nữa nhấc rèm xe của ta lên.

Yến tiệc ở bên cạnh hồ, trên hồ có tiếng người truyền tới, ta giương mắt nhìn sang, thấy trong hồ có mấy chiếc thuyền trôi đến.

Tôn Ấu Nghi che miệng cười: “Bên trong đều là công tử nổi danh ở Thượng Kinh, hôm nay bọn họ du hồ ở đây. Đã bàn luận qua rồi, tranh vẽ của chúng ta sẽ đưa qua đó, nếu ai chọn được bức mình thích, người vẽ tranh có thể cùng họ hái hoa lan, làm Lễ tẩy mộc.” Mùa xuân nào cũng có Lễ tẩy mộc, thật ra cũng chính là cầm hoa lan nhúng vào nước rồi chấm lên trán nữ hài tử hai lần, ý là xua tan xui rủi, cầu phúc các loại. Có cơ hội danh chính ngôn thuận để gặp công tử.

Khó trách hôm nay các quý nữ ăn mặc đủ màu sắc, cũng khó trách Lục Song Hoan các nàng muốn phá hoại bức tranh của Thanh Linh.

Ta không có ý định tặng bức tranh đi, nhưng ta đã vẽ rồi. Đề tài của bức tranh giống như bức mà ta đã ném đi: Xuân nhật yến.

Ta vẽ lác đác vài nét, du hồ, đi thuyền và cô nương.

Bên trong thuyền có thiếu niên lang mặc tiên y đang ngồi, bên bờ có một cô nương, nước đẩy thuyền đi về phía trước, phía trước là một mảnh xuân sắc, trên bờ kết đầy sương tuyết.

Thiếu niên lang, để lại cô nương trong mùa đông.

Ta viết lưu niệm:

“Ngày xuân mở yến tiệc mừng

Rượu ngon một chén, câu ca một vần

Vái xin ba ước nguyện trần

Một xin tuổi thọ lang quân trăm ngàn

Hai xin thân thiếp an khang

Ba xin…”

Ta dừng một chút, câu này là của Phùng Diên Tỵ, tiếp theo nên là “Ba xin như én, trường tồn một đôi.”

Ta tiếp tục viết:

“Ba xin vĩnh viễn cũng đừng gặp nhau.”

Đừng gặp nhau nữa.

Bức tranh của các cô nương đưa lên thuyền rất nhanh đã có hồi âm, làm khó cho Thanh Linh, vẫn cứ đem thứ nhiễm mực nhìn không ra là vẽ kia đưa ra ngoài, nhưng bức tranh của nàng lại được hồi âm nhanh nhất, gã sai vặt ngượng ngùng nói lang quân Tạ gia rất vừa ý với bức tranh này.

Sắc mặt Lục Song Hoan rất khó coi, uổng phí tài hoa của nàng ta, thế mà lại không thể so sánh được với một tờ giấy đen.

Ấu Nghi trực tiếp cười ra tiếng. Thanh Linh lúc này mới tìm lại được chủ kiến, trợn trắng mắt khinh thường Lục Song Hoan.

Ta đã sớm đoán được, sở thích của hắn quá rõ ràng.

Ai ngờ gã sai vặt lại cúi đầu, chuyển hướng sang ta: “Nhị hoàng tử hỏi, sao không thấy bức tranh của cô nương?”

Ta có chút kinh ngạc, ta quả thật không có thói quen vẽ đưa ra ngoài, nhưng mà những bức tranh này đều là không ký tên, để phát hiện ra không có tranh của ta từ trong những bức tranh đó cũng phải bỏ ra không ít công sức. Chỉ coi như là thuận miệng nhắc tới, nhưng ta cũng không yên tâm, trả lời rằng chờ lát nữa đưa đi.

Gã sai vặt nhận được tin tức vừa ý, quay đầu lại đi phục mệnh.

Lúc ta đến, thấy bên cạnh bàn tiệc có mấy cây hoa đào, uống mấy chén rượu gạo làm ta có hơi khó chịu, liền ra ngoài đi dạo một chút. Thị vệ Tôn phủ đã thanh trừ mối nguy hiểm trong khu vực này, người đi dạo như ta cũng không ít.

Đào chi nở rộ, rực rỡ kỳ hoa. Quả thật là mùa xuân rực cháy trên cành cây.

Ta nghĩ khi trở về phải cùng Khương Trân ủ mấy vò rượu hoa đào, có lẽ vào thu có thể nếm thử. Lúc ta xoay người, lại phát hiện có người đứng cách đó không xa, không biết đã nhìn bao lâu.

Người nọ đứng bên cạnh một cành đào, nhan sắc không thua kém gì hoa đào, tư thế thanh liên. Kim quan bạch y, tựa như đào hoa tiên sống trong rừng đào lâu ngày, lẳng lặng nhìn người đi lạc là ta.

Một bông hoa đào xoay tròn rơi xuống, vừa vặn rơi trên vai hắn, không thể không làm cho người ta hâm mộ hoa đào kia.

Nhị hoàng tử Chu Diễn.

Đáng lẽ ta nên hành lễ, nhưng tim bỗng đập loạn nhịp.

Chu Diễn cười, hoa đào đầy trời rơi vào đáy mắt hắn.

“Khương Tú, đã lâu không gặp.”

Đúng vậy, đã lâu không gặp.

Trước đây Chu Diễn là học trò của phụ thân ta, tư chất thông minh, phụ thân từ trước đến nay luôn nghiêm khắc, nhưng lại không nhịn được mà liên tục khen ngợi hắn. Mẫu phi hắn lại là phi tử được sủng ái nhất đương triều, cho nên hắn cũng cực kỳ được thánh thượng sủng ái, còn được sủng hơn thái tử do hoàng hậu sinh ra, nhưng đó là chuyện trước năm hắn mười lăm tuổi. Lúc Chu Diễn mười lăm tuổi, mười sáu châu Yến Vân cuối cùng đều bị Bắc Tề chiếm đóng, trong triều vội vàng cầu hòa, thánh thượng ngự bút một chút, rất nhiều thành trì cùng vô số vàng bạc tài bảo, còn có một nhi tử thánh thượng yêu thương nhất là Chu Diễn, đều được tặng cho Bắc Tề.

Đại chiến mà Tạ Yến Qua tham gia lần này chính là đá.nh với Bắc Tề. Lúc đó phụ thân ta còn âm thầm thở dài, nói hai nước giao chiến, nhị hoàng tử làm chất tử ở Bắc Tề thì phải làm sao đây? Nhưng hắn lại bình an trở về, chỉ là cửu tử nhất sinh, nghe nói rất thảm, cả người đầy m.á.u bò đến bên ngựa Lư Kỳ tướng quân, suýt chút nữa bị coi là gian tế mà đ.â.m ch.ết tại chỗ. Không ai biết hắn làm sao có thể vượt qua được nhiều lớp cổng thành của Bắc Tề, sông Hắc Thủy cuồn cuộn chảy xiết, gió tuyết đầy trời và truy binh lùng sục không ngừng, chắc là chỉ có những vết thương trên người hắn mới biết được.

*Chất tử: Con tin.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ đường đường, ôn nhuận như ngọc của hắn, ta cũng lặng lẽ cảm thấy yên tâm cho hắn.

Ta mỉm cười trả lời hắn: “Đã lâu không gặp.”

Hắn gọi ta là Khương Tú, ta đương nhiên coi hắn như một người bằng hữu cũ. Trước kia hắn thường đọc sách ở sân trước của phủ ta, hoa cũng rơi rải rác như vậy, ta ôm đàn đi qua từ hành lang phía trước. Hắn cũng gọi ta, Khương Tú. Cho nên, về sau hắn đi Bắc Tề, mỗi lần ta đi ngang qua sân phủ, nhìn hoa rơi đầy đất, đều nhớ nơi này thiếu một bạch y công tử đọc sách.

Ánh mắt trong veo của Chu Diễn yên tĩnh nhìn ta một hồi, hoa đào phản chiếu hiện ra vết nước, hắn mở mắt ra cực nhẹ, có lẽ ta đã nhìn nhầm, ta thế mà lại nghi ngờ hắn sắp rơi lệ.

Ta chợt cảm thấy hắn có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng cuối cùng hắn cũng mở miệng, trong lời nói hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Đã làm Lễ tẩy mộc chưa?”

Ta sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Xuân khê phù liễu, nhật quang nhu chiêu.*

*(Nguyên văn: 春溪浮柳,日光柔昭) Nghĩa là những cành liễu trôi trên mặt hồ, ánh nắng dịu dàng chiếu rọi.

Chu Diễn bẻ cành liễu, trên cành có nhiều mầm xanh nhỏ, vài phiến lá liễu dẹp dài. Hắn nhúng xuống nước hồ, nhẹ nhàng chấm ba cái trên trán ta.

Nước hồ có chút lạnh, ta ngửi được mùi trên người hắn, là hương mai nhàn nhạt, nhưng lại thơm đến không ngờ.

Lễ tẩy mộc mang ý nghĩa xua tan xui rủi của năm cũ, ban cho một năm may mắn tốt lành.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ta theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi môi cực đẹp của hắn cong lên.

Chu Diễn lúc này mới phản ứng lại, khẽ cười nói: “A, quên mất A Tú của chúng ta đã là cô nương cập kê rồi.”

Ta đang định nói gì đó, trong tầm mắt lại nhìn thấy một người.

Ta quay đầu nhìn lại.

Hắc mã dừng bên cạnh cây liễu rủ cành, Tạ Yến Qua lười biếng dựa vào ngựa của hắn, trong tay cầm cành liễu mới, lắc lư như roi. Hắn rũ mắt xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, lạnh như thể toàn bộ tuyết của cả mùa đông được đắp đống lên.

Chu Diễn cười nhẹ, không hiểu sao cũng có chút lạnh.

Tạ Yến Qua giương mắt, nhìn từ xa. Chu Diễn lau từng giọt nước sắp rơi xuống xương chân mày của ta, chậm rãi cùng Tạ Yến Qua nhìn nhau.

Thật lâu sau, Chu Diễn mở miệng: “Tạ tiểu tướng quân.”

Tạ Yến Qua tùy ý lắc cành liễu trong tay, cũng cười.

“Ta tưởng rằng lúc này nhị hoàng tử hẳn là đang bồi bạn với Dung phi nương nương và ấu đệ trong cung mới phải.”

Ta cảm thấy không thoải mái khi gặp Tạ Yến Qua, nên không nói được lời nào, chỉ cúi đầu xuống, nhìn thấy tay áo Chu Diễn lộ ra một bàn tay như ngọc, cực kỳ đẹp mắt. Lại nhìn thấy bàn tay kia đột nhiên nắm chặt, gân mạch nổi lên, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục dáng vẻ vốn có.

Dung phi nương nương là sinh mẫu của Chu Diễn, nhiều năm qua được ân sủng không ngừng, lúc Chu Diễn làm chất tử ở Bắc Tề, Dung phi nương nương lại sinh ra một nhi tử, phong quang càng thêm vô hạn.

Ta bất giác ngẩng đầu nhìn Chu Diễn, nhìn thấy bên môi hắn vẫn mỉm cười, như thể nghe thấy chuyện không quan trọng.

Chu Diễn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tạ tiểu tướng quân đang chờ Thanh Linh huyện chúa làm Lễ tẩy mộc sao?”

Sắc mặt Tạ Yến Qua không đẹp lắm, bỗng quay sang nhìn ta. Trong lòng ta vừa cảm thấy khó chịu, đã thấy Chu Diễn di chuyển về phía trước ta một bước mà không để lại dấu vết gì, vừa vặn ngăn trở tầm nhìn giữa hắn và ta.

Nói chuyện thêm đôi ba câu.

Tạ Yến Qua cười giễu cợt một tiếng, xoay người tung ngựa, vó ngựa nghiền nát cành liễu mới trên mặt đất, phi đi như gió trên bờ hồ mùa xuân. Ta đã từng thấy bóng lưng xoay đi như vậy vô số lần, khó tránh khỏi thất thần.

Chu Diễn quay lại, gõ nhẹ lên đầu ta một cái.

“Khương Tú ơi Khương Tú.” Hắn phiền não cau mày, “Sao trông ngươi thương tâm như vậy?”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Đâu có.”

Chu Diễn cúi người nhìn thẳng vào mắt ta, đôi mắt như thể nhìn thấu hồng trần, khẽ nói: “Nói dối.”

4

Sau đó ta lại thường gặp Chu Diễn ở trong phủ. Chu Diễn từ trước đến nay luôn là học trò mà phụ thân ta yêu thích.

Sau khi trở về từ Bắc Tề, hắn nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu của mình. Thánh thượng thích hắn vô cùng, hắn lại giải quyết được vấn đề lũ lụt mùa xuân trước cả thái tử, danh tiếng này, chỉ có Tạ Yến Qua trở về từ chiến trường kia mới có thể so sánh với hắn.

Lúc ta ôm đàn đi dọc hành lang, lại một lần nữa nhìn thấy hắn ngồi ở trong sân lớn. Đúng vào lúc hoa lê nở rộ, bông hoa màu trắng rơi xuống vài cánh lên vạt áo, phụ thân không có ở đây, chỉ có hắn ngồi một mình. Lúc hắn không cười ta mới phát hiện, thì ra trông hắn cũng là một người cách rất xa. Giống như tuyết trên núi cao, xinh đẹp và cô đơn.

Hoa lê thổi đến vài cánh trên hành lang dài, ta đi thật cẩn thận để không giẫm lên những cánh hoa này.

Vốn định đến chỗ mẫu thân luyện đàn, nhưng ma xui quỷ khiến đi về phía Chu Diễn.

Ta ngồi xuống đối diện với hắn.

“Sao lúc nào cũng tới nơi này?”

Hắn đã lâu không trở về, hẳn là trong khoảng thời gian này hắn ở trong cung cùng mẫu phi, phụ hoàng của hắn là nhiều. Dù sao cũng là nhiều năm không gặp.

Chu Diễn giương mắt nhìn ta, trong mắt mới có chút thần thái, lại nghe được lời nói của ta, cười như gió tháng Hai.

“Phụ hoàng có rất nhiều phi tần và nhi tử nối dõi, mẫu phi cũng có ấu đệ làm bạn, ta vui vẻ thanh nhàn, mượn đình viện nhà ngươi để giải khuây.”

Ta vừa đặt đàn xuống vừa đáp lời hắn: “Nói dối. Không muốn cười thì đừng cười.”

Lúc này hắn mới trầm mặc, ý cười nhạt đi một chút.

“Nghe đàn không? Ta vừa mới viết một khúc cách đây vài ngày.”

Chu Diễn không nói lời nào, ta liền tùy ý gảy đàn.

Hoa lê rơi xuống, hắn yên lặng lắng nghe.

Cho tới khi tiếng đàn dừng lại rất lâu, hoa lê rơi xuống đầu gối ta vài cánh, Chu Diễn mới mở miệng: “Đã lâu rồi ta không thấy hoa lê, Bắc Tề lạnh lẽo ngay cả hoa cỏ cũng không thấy mấy gốc. Đôi khi ta sẽ mơ về Thượng Kinh.” Tinh thần Chu Diễn ngây ngẩn, “Mùa đông năm đó ta tới Vương thành ở Bắc Tề, thời tiết không được tốt cho lắm. Tuyết rơi đầy trời, lúc ta phát sốt còn tưởng rằng cánh hoa lê rơi lọt vào ô cửa sổ rách nát của ta.”

“Bắc Tề có một tòa lầu cao tên là Trích Tinh Lâu, ta đã trèo lên xem một lần. Lâu rất cao, chỉ là bị chắn bởi dãy núi xanh trùng trùng điệp điệp, ngay cả sông Hắc Thủy cuồn cuộn sóng lớn liền kề giữa Bắc Tề và Đại Chu triều kia cũng không nhìn thấy, huống chi là thấy được Thượng Kinh? Huống chi là ở trong Thượng Kinh…” Hắn nhìn ta, đột nhiên dừng lại.

Ta kỳ thực không biết nói gì.

Hắn ở Bắc Tề một hồi trở về, một chút nhuệ khí rốt cuộc cũng bị mài nhẵn như ngọc, càng nhìn không ra tâm tư. Vô tình nghe thấy phụ thân cùng thúc phụ tán gẫu, nói kinh nghiệm này không phải là phúc khí, thái tử tầm thường, nhị hoàng tử đầy mà không tràn, chỉ sợ có đại tạo hóa. Nhưng mà những thứ này đâu có liên quan gì đến ta, ta chỉ mong hắn mỉm cười, vui vẻ gọi ta một tiếng Khương Tú.

Sau đó, ta nói: “Chu Diễn, vẫn có người luôn chờ đợi ngươi.”

Dung phi nương nương nhiều năm qua được sủng ái không ngừng, ngoại trừ mỹ mạo trời sinh của bà ấy ra, còn có sự áy náy của thánh thượng khi đưa Chu Diễn đi làm chất tử. Trong giới quý nữ ở kinh thành ai mà không biết Dung phi nương nương vẫn luôn thương nhớ nhi tử, thế cho nên thánh thượng mới hạ lệnh bỏ đi đồ đạc của Chu Diễn trong cung, tránh cho Dung phi nương nương nhìn vật nhớ người, thường ngày rơi lệ.

Chu Diễn nhìn tàn hoa rơi trên đàn, nghe lời giương mắt nhìn ta, cuối cùng cũng cong môi nở nụ cười: “Ừm.”

Trái tim ta bình tĩnh lại một chút, cầm đàn lên.

“Ta đi luyện đàn, mẫu thân có lẽ đang rất sốt ruột.”

Hắn đứng dậy, thay ta phủi cánh hoa rụng trên tóc, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Mùi hương trên người Chu Diễn còn thơm hơn cả hoa lê, ta có hơi không được tự nhiên.

Cho tới khi ta đi đến cuối dãy hành lang dài, ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn, thanh niên bạch y kim quan đứng dưới tàng cây hoa lê nhìn theo ta, tim ta lại tự dưng đập nhanh một nhịp, rất nhanh quay đầu đi.

Lúc ta ôm đàn đến viện của mẫu thân, mới biết mẫu thân gọi ta đến vốn không phải để luyện đàn.

Mẫu thân và Ngọc phu nhân đều ở đây. Trên bàn có mấy bức tranh còn chưa thu hồi, lại là bức chân dung công tử một màu. Ta vội vàng thu mắt lại, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng. Đúng rồi, nếu hôn sự với Tạ Yến Qua không đứt, có lẽ bây giờ ta phải chuyên tâm may giá y chờ gả.

Mẫu thân và Ngọc phu nhân gọi ta đến trước mặt, Ngọc phu nhân nửa đùa nửa thật hỏi ta: “A Tú, trong yến tiệc mùa xuân của Ấu Nghi có gặp được lang quân nào thuận mắt không?”

Ta hơi xấu hổ, lại nhớ lại dáng vẻ của Chu Diễn mỉm cười dưới cành đào, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Chưa gặp.”

Ngọc phu nhân có chút thất vọng thu hồi ánh mắt.

Mẫu thân chỉ chỉ một cuộn tranh đặt ở trên bàn, bởi vì tính tình thẳng thắn, nói thẳng: “Đây đều là những nhi lang tốt mà ta cùng cô mẫu của con lựa chọn, con xem xem có ai vừa mắt không.”

Nói xong, mẫu thân vẫn bất bình, cười lạnh nói: “Nếu không phải tên khốn vô liêm sỉ Tạ gia kia, cô nương Khương gia chúng ta làm sao có thể vô duyên vô cớ bại hoại thanh danh? Còn hắn thì tốt rồi, đường làm quan càng thêm rộng mở.”

Ta rũ mắt xuống, lật qua những bức tranh kia.

Mở ra bức đầu tiên, chính là thứ tử của nhà quốc công, tướng mạo tạm được, phẩm hạnh tạm được, không phải đích tử cũng không phải ruột thịt, không cách nào thừa tước.

Mở ra bức thứ hai, trưởng tử của Liễu gia thư hương thế gia, xuất thân rất tốt, đáng tiếc dưới tranh viết thêm vài chữ nhỏ, trong nhà vậy mà lại có hai phòng thiếp thất.

Ta nhớ lại quá khứ, đây đều là loại công tử mà trước đây ngàn vạn lần không thể cùng Khương gia nghị thân. Ta không xem nữa, vừa quay đầu liền phát hiện mẫu thân đã đỏ hốc mắt.

Ta quỳ gối trước mặt mẫu thân, chỉ buồn bã nói: “Là A Tú khiến cho Khương gia xấu hổ.”

Ngọc phu nhân thở dài lắc đầu.

Mẫu thân xoa đầu ta, nói: “Trong lòng con sao lại không khó chịu chứ? Đáng thương cho nữ nhi Khương gia ta xinh đẹp động lòng người như vậy, lại tự dưng bị người ta hắt lên một tầng mực.”

Thật ra lúc ta mười bốn tuổi nghị thân cũng từng gặp phải tình huống thế này.

Khi đó Ngọc phu nhân và mẫu thân lật xem danh sách chất đống như núi, người có ý kết thân thậm chí còn tự mình đưa tranh tới. Mẫu thân cùng Ngọc phu nhân tìm kiếm nửa ngày, mẫu thân nói: “Trưởng tử của vương gia thành Tây dung mạo tuấn tú, trong nhà yên bình, tính tình đoan chính, cũng là một tế tử tốt.”

*Tế tử: Con rể.

Ngọc phu nhân nói: “Thứ tử của quận chúa nương nương ái mộ A Tú đã lâu, lại vừa thi đậu công danh, ví như chi lan trước đình, tiền đồ không thể hạn lượng.”

Ta lại hiếm hoi nói: “Tạ gia môn phong thanh tú, hữu tử kỳ áo.”

*Hữu tử kỳ áo (有子淇奥): Có nhi tử giống như quân tử, học vấn tinh xảo, phẩm đức lương thiện, giống như ngọc khuê (dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông), khoan hồng độ lượng, rộng rãi hào phóng, khoáng đạt hào hiệp.

Nhưng bây giờ ta chỉ dập đầu xuống đất.

“Hôn sự đều do mẫu thân làm chủ.”

Khi ta bước ra khỏi cửa, những cánh hoa lê đã phủ trắng đầy đất, giống như tuyết rơi trong mùa đông, ta cúi đầu nâng một cánh hoa lê lên. Thực ra vốn nên là như vậy, tuân theo mệnh lệnh của phụ mẫu, bước từ cánh cửa này sang một cánh cửa khác, tiếp tục trải qua từng ngày giống như tất cả mọi người. Tạ Yến Qua không làm phiền đến ta, ta cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lẽ ra nên như vậy.

(Còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc