XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Đêm khuya mịt mùng, mảnh trăng non đã ẩn mình trong mây nhường chỗ cho sao trời lấp lánh, trên lối đi trong ngự hoa viên, sương móc phủ khắp cành cây ngọn cỏ, tiếng côn trùng rinh rích nỉ non như có như không, cả hoàng cung lúc này chìm trong màn đêm tĩnh lặng. Vân Ánh Lục không kiềm chế được ngáp dài cơn buồn ngủ kéo đến không sao cưỡng được, nhưng lời mời ghé thăm ngự thư phòng quá hấp dẫn nên cô cố gắng giữ tỉnh táo, bước thấp bước cao đi theo Lưu Huyên Thần, sợ hắn nuốt lời.

La công công cũng không khác gì Vân Ánh Lục, vì hôn sự của hoàng thượng, đã mấy đêm liền ông không được nghỉ ngơi, vậy mà vừa chợp mắt một lát, đã bị hoàng thượng đánh thức. Ông xách đèn lồng chạy trước soi đường, cố mở mắt thật lớn vì sợ nhỡ sơ ý một chút hai mí mắt sẽ lại dính chặt.

Ba người lặng lẽ đi qua khu tường bao tới ngự thư phòng.

La công công dụi mắt cho tỉnh ngủ rồi mở cửa, thắp đèn lên. Vân Ánh Lục phấn chấn tinh thần, hăm hở vào trong. Nơi này trông qua không khác gì văn phòng làm việc là mấy, ngoại trừ việc phía sau còn có thêm hai ba phòng đọc sách và mấy gian chứa hồ sơ. Chỉ có điều ngự thư phòng không rộng bình thường mà là cực kỳ rộng lớn, bàn ghế đều làm bằng gỗ hồng mộc, giá sách được lau chùi bóng loáng, bên trên xếp đầy tấu chương, sách vở. Ngoài ra trong đại văn phòng này còn kê một chiếc giường nhỏ giống chiếc sô pha cô vẫn thường nằm mỗi khi trực đêm ở bệnh viện, chắc là để hoàng đế chợp mắt một lát trong lúc bộn bề công việc.

“Khanh thấy thế nào?” Lưu Huyên Thần thấy Vân Ánh Lục bĩu môi tỏ ý thất vọng, khẽ cười.

“Văn phòng của anh tốt đấy. Tôi có thể tham quan bên trong một tí được không?” Cô chỉ vào mấy gian thư phòng bên trong, hỏi.

Lưu Huyên Thần gật đầu, tự mình xách đèn lồng dẫn lối.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, vang lên tiếng bước chân khẽ khàng ngoài hành lang.

“Kẻ nào không biết quy củ, đêm khuya lại dám kinh động đến hoàng thượng?” La công công nhíu mày, lên tiếng.

Thái giám ngoài cửa hổn hển bẩm báo: “Bẩm La công công, tiểu nhân là nô tài của Cổ thục nghi. Nương nương nói thời gian không còn sớm, xin hoàng thượng hãy bảo trọng long thể, sớm hồi cung nghỉ ngơi, nương nương xin chờ hoàng thượng”.

Vân Ánh Lục xoay người lại, vừa kịp thấy Lưu Huyên Thần nở một nụ cười lạnh lùng. “Nàng ấy muốn thúc giục trẫm hay sao? Ha ha, nói với nàng ấy, tối hôm nay trẫm có việc gấp, nàng ấy không cần chờ”.

Được voi đòi tiên. Hắn mới nhử ít màu mè, cô ta đã tính mở phường nhuộm hay sao?

“Lưu hoàng thượng, để công chúa chờ không hay đâu, huống chi hôm nay là đêm tân hôn, anh nên đến dỗ dành cô ấy thì hơn”. Vân Ánh Lục mở miệng vun vào.

“Sao, khanh định thay trẫm quyết định đấy à” Lưu Huyên Thần hơi gằn giọng, hỏi lại.

Vân Ánh Lục vội vàng ngậm miệng, có lòng tốt thì lại bị coi là phổi lừa[1]. Thôi mặc kệ, chuyện vợ chồng họ chẳng liên quan gì tới cô sất.

[1] Nguyên văn là “lư can phế”, người Trung Quốc ví lòng hảo tâm với gan phổi lừa, với ý mình có lòng tốt nhưng đối phương lại hiểu lầm, coi chẳng ra gì.

La công công lớn tiếng quát tiểu thái giám vài câu rồi đuổi đi.

Lưu Huyên Thần lẳng lặng dẫn Vân Ánh Lục tới xem từng gian thư phòng. Không khí có chút trầm mặc. Vân Ánh Lục yên lặng nhìn ngắm, trong thư phòng xếp đầy hồ sơ chiếu chỉ, chẳng có tí sách vở nào liên quan tới y học, chẳng lẽ mọi đồn đại đều giả cả sao?

Vân Ánh Lục càng lúc càng chùn lòng.

“Kỳ thật, hôm nay trẫm đã quá mệt mỏi, chẳng có tâm trạng ghé đâu cả. Chỉ muốn tìm ai đó trò chuyện cho thoải mái nhẹ nhõm đầu óc thôi”. Vào gian chứa hồ sơ một lúc lâu, Lưu Huyên Thần mới chịu mở miệng.

“Anh nghĩ thế cũng không sai. Cơ thể mệt mỏi sẽ khiến chất lượng t*ng trùng suy giảm, không thích hợp để động phòng. Cho dù vợ anh có mang thai, thì thai nhi cũng sẽ không khỏe mạnh”. Vân Ánh Lục tiếp lời.

Lưu Huyên Thần cười khùng khục. “Vân thái y, khanh vẫn chưa lập gia phải không?”

“Chuyện ấy thì liên quan gì?”

“Trẫm thật không hiểu tại sao phụ mẫu khanh lại đồng ý cho khanh theo học... học môn này. Lại còn chuyên trị bệnh cho phụ nữ nữa chứ”.

“Môn này thì đã làm sao, mất mặt xấu hổ lắm à? Y học không khinh trọng phân môn nào cả, chỉ cần thầy thuốc tận tâm và làm hết chức trách của mình là đủ. Mà anh đang nghi ngờ y thuật của tôi đấy à?”

“Không, không, trẫm tuyệt đối tin tưởng khanh. Chỉ có điều cứ nghĩ tới chuyện cả ngày khanh suy tư về vùng kín của phụ nữ, trẫm lại thấy buồn cười...”

Khuôn mặt thanh tú của Vân Ánh Lục đột ngột nghiêm lại. “Đó là do đầu óc anh lệch lạc thôi. Tôi chỉ lo lắng về bệnh tật của họ, còn anh thì nghĩ gì trong đầu?”

Lưu Huyên Thần cứng họng, sờ sờ lên mũi, mặt đỏ tía tai, vội chuyển hướng đề tài. “Gian phòng này chứa di bút của tiên hoàng khi còn tại vị, ngoài ra còn có cả tặng phẩm tiến cống của các nước lân bang”.

“Bệ hạ, cửu môn đề đốc có việc gấp xin cầu kiến ạ”. La công công the thé chạy tới bẩm báo.

Lưu Huyên Thần nhíu mày. “Vân thái y, khanh chờ ở đây, trẫm ra ngoài một lát sẽ trở lại”.

“Anh đi đi, không cần lo cho tôi đâu”. Vân Ánh Lục mừng thầm trong lòng, hớn hở ra mặt.

Lưu Huyên Thần vừa rời khỏi, cô liền xách đèn lồng kiểm tra từng gian phòng. Tất cả các phòng đều không khóa, cô tìm đi tìm lại mấy hồi vẫn không biết quyển sách thuốc ấy giấu ở chỗ nào.

Vân Ánh Lục tuyệt vọng đi vào gian phòng chứa hồ sơ và tặng phẩm, dưới ánh đèn mờ ảo, các kỳ trân dị bảo tỏa sáng lấp lánh, nhưng cô tuyệt nhiên không màng đến. Đang định rời khỏi gian phòng thì cô chợt phát hiện trên chiếc bàn gần cửa có bày một bồn nước chạm khắc hình rồng, trong bồn đặt một quả cầu thủy tinh lớn.

Vân Ánh Lục còn nhớ trong một lần ghé thăm Cố Cung ở Bắc Kinh, cô đã từng nhìn thấy chiếc bồn này, nó có tên gọi là bồn Cửu Long. Khi xoa tay quanh bồn, bồn nước sẽ hiện lên hoa văn tinh xảo sau đó là chín con rồng đang bơi lội, trông vô cùng ảo diệu. Nhưng bồn nước ở Cố Cung không có quả cầu thủy tinh bên trong.

Đây là loại bảo bối gì vậy?

Cô đặt đèn lồng xuống bàn, tò mò lại gần, đặt tay lên thành bồn, chậm rãi xoa đều. Vân Ánh Lục đột nhiên nín thở. Mỗi lần xoa tay, quả cầu thủy tinh trong bồn lại xoay tròn một vòng rồi hiện lên hình ảnh một cô gái.

Cô chớp chớp mắt, đây chẳng lẽ là quả cầu tiên tri của mấy bà thầy bói phương Tây sao? Cô xoa tay mạnh hơn, quả cầu thủy tinh chuyển động càng lúc càng nhanh, hình ảnh cô gái bên trong cũng biến đổi không ngừng. Đột nhiên, hai mắt mở to bàng hoàng, cô vừa nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong chiếc cầu thủy tinh. Không, không phải Vân Ánh Lục, mà là Cơ Uyển Bạch.

Cơ Uyển Bạch cả người bó bột, ngồi trên xe lăn, đứng phía sau là Đường Giai. Khắp nơi tuyền là màu trắng, có vẻ như họ đang ở trong bệnh viện.

Ông trời ơi, thượng đế ơi, Phật tổ ơi, không phải cô đang ở đây sao? Cơ Uyển Bạch kia rốt cuộc là ai chứ?

Hai chân Vân Ánh Lục run lập cập.

“Ngươi nói ngươi là vị hôn phu của ta?” Âm thanh trong quả cầu vọng ra.

Không, đây chắc chắn không phải mình, mình chưa bao giờ quả quyết, kiêu ngạo như thế cả.

“Uyển Bạch, em quên rồi sao? Hôm đó chúng ta cùng đi xem nhà mới, em vô ý rơi xuống hầm thang máy. Sau khi được anh cứu, em hôn mê hai tháng trời giờ mới tỉnh lại, đây quả là kỳ tích, anh thật không dám tin!” Giọng Đường Giai không vui sướng như hắn nói, mà mang chút lo sợ, hãi hùng.

Chẳng lẽ hắn lo sợ vì cô vẫn chưa chết? Đồ cặn bã. Vân Ánh Lục uất hận nguyền rủa.

Khóe miệng Cơ Uyển Bạch nhếch lên đầy mai mỉa. “Vị huynh đài này, ta bị thương ở tay chân chứ không phải ở đầu óc. Đừng có lừa ta, ngươi cho rằng ta không nhớ chuyện gì sao? Đúng, ta từng có vị hôn phu, hắn là con mọt sách Đỗ Tử Bân cách vách nhà ta. Giờ thì hắn có tiền đồ rồi, nhưng thế thì sao chứ, mọt sách thì vẫn là mọt sách, trong mắt Vân đại tiểu thư ta, hắn vẫn là kẻ không ra gì nên ta đã kiên quyết từ hôn. Còn ngươi, cái tên đăng đồ tử này, ngươi dám xấc láo lừa bịp ta sao? Hừ, ra trước gương nhìn lại mình xem, vẻ mặt gian xảo, miệng mồm lắp bắp, ánh mắt gian tà, lại còn ăn mặc quái dị. Vừa thấy đã biết là loại bỏ đi, muốn lợi dụng ta hòng kiếm chác à, không có cửa đâu!”

Cơ Uyển Bạch lườm Đường Giai sắc lẻm. Hắn luống cuống không biết nên làm thế nào, đành ngồi xổm trước mặt nàng, bi thương nói. “Uyển Bạch, em sao vậy, anh có thể lừa cả thiên hạ này, nhưng sao có thể qua được mắt em. Anh thật sự là vị hôn phu của em. Nếu em không bị thương, chúng ta đã kết hôn rồi. Chúng ta yêu nhau suốt ba năm, tình thâm ý trọng, là cặp tình nhân được mọi người ngưỡng mộ”.

“Ngưỡng mộ? Mắt đám người đó có vấn đề hay sao? Ngươi đầy bụng kinh luân hay võ công cái thế, thử hỏi ngươi có điểm nào xứng với ta? Cái gì mà yêu nhau suốt ba năm nay, ta còn chưa xuất giá, làm sao có thể tình thâm ý trọng với ngươi? Không được bôi nhọ thanh danh của ta”. Cơ Uyển Bạch phẫn nộ đẩy Đường Giai ngã dúi xuống đất bằng cánh tay không bị thương. “Ngươi là sơn tặc ở đâu xuống đây, dò la biết được phụ thân ta giàu có nên tính bắt cóc lừa tiền ta?”

“Không, không phải!” Trán Đường Giai toát đầy mồ hôi hột. “Anh tuyệt đối không lừa tiền em, chúng ta chẳng đã thống nhất kết hôn xong, tiền em cũng là tiền anh mà. Anh yêu em, Uyển Bạch. Em nhất định phải tin anh”.

“Tin ngươi? Ta thà tin quỷ còn hơn”. Cơ Uyển Bạch hét lớn, với tay lấy bình nước truyền treo bên xe lăn, hung hãn ném về phía Đường Giai.

Đường Giai nghiêng người tránh, bình nước rơi xuống đất vỡ tan.

Cơ Uyển Bạch giận dữ nhìn khắp nơi tìm thứ gì khác để ném tiếp.

“Không, Uyển Bạch. Không được như vậy”. Đường Giai xua xua tay, cố xoa dịu cơn giận dữ của Cơ Uyển Bạch.

“Không được lại gần ta”. Cơ Uyển Bạch chỉ thẳng tay vào hắn, gương mặt đỏ bừng, sau đó xoay người hét lớn, “Người đâu, mau tới đây, ở đây có kẻ gian!”

Đường Giai nặng nề nhắm mắt, tay nắm chặt thành quyền, đấm mạnh vào bức tường sau lưng.

Vân Ánh Lục chậm rãi mỉm cười.

Người ngồi trên xe lăn đúng là Cơ Uyển Bạch, chỉ có điều linh hồn đã thay đổi. Hai người các cô đã tráo đổi linh hồn trong một khoảng không gian và thời gian kỳ lạ nào đó.

Ha ha, thực là hả giận! Để cho cô ấy đối phó với Đường Giai thật sự rất tuyệt.

Hai người các cô đã vô tình xuyên qua không thời gian để trở thành một chỉnh thể không thể tách rời. Chuyện này nghe qua cũng không khác gì kiếp này và kiếp sau của một người. Kiếp này, cô ôm hận vì không thể vạch trần bộ mặt của Đường Giai, nhưng ở kiếp sau, Vân Ánh Lục mạnh mẽ và thông minh đã thay cô giải quyết hắn ta một cách triệt để.

Đáng tiếc, không biết cô nương Vân Ánh Lục kia có chuyện gì tiếc nuối cần cô giải quyết giúp không.

“Vân thái y, khanh đứng thẫn thờ ở đó làm gì thế?” Sau lưng cô đột nhiên vang lên giọng của Lưu Huyên Thần.

Vân Ánh Lục hoảng hốt quay người lại, mắt cá chân xui xẻo va phải chân bàn khiến cô ngã chúi về phía bồn Cửu Long, cả người rơi tự do xuống nền đất, sao trăng đom đóm lập tức xoay mòng mòng quanh đầu.

“Đáng chết...” Đau quá! Nước mắt trào ra không kìm giữ được.

Lưu Huyên Thần đứng ở ngoài cửa, đang định vươn tay đỡ lấy Vân Ánh Lục nhưng không kịp.

“Vân thái y, trẫm... không cố ý dọa khanh, tiếng bước chân của trẫm lớn thế cơ mà, khanh không nghe thấy gì à?”

Lưu Huyên Thần đỡ cô dậy, Vân thái y sao lại nhẹ như bông thế này, chẳng có mấy chút trọng lượng gì cả.

“Lưu hoàng thượng, lần sau anh nhớ đánh động to vào”. Việc bất cẩn này bảy phần là do cô đang mải suy nghĩ, không thể trách Lưu Huyên Thần được. Vân Ánh Lục miễn cưỡng đứng dậy.

Lưu Huyên Thần không nỡ buông cô ra, ngón tay quyến luyến sự mềm mại của Vân thái y, trái tim bất giác rung động. “Có cần trẫm đỡ khanh không?” Hắn dịu dàng nói.

“Không cần, không cần. Cứ hễ gặp anh là tôi lại gặp xui xẻo. Lát nữa quay về thái y viện, tôi xoa bóp một lúc là ổn thôi. Lưu hoàng thượng, anh buông tôi ra được rồi đấy”.

Lưu Huyên Thần xoa xoa đầu cô.

“Khanh đứng trong phòng lễ phẩm lâu như vậy, không phải bị lóa mắt vì bảo bối nào đấy chứ?” Hắn vờ cười khẽ, che giấu tâm trạng rối loạn của mình.

Người xưa chẳng nói phụ nữ là nước, đàn ông là bùn, nhưng trên đời sao lại có người đàn ông hấp dẫn hơn cả phụ nữ thế này.

“Chiếc bồn này khiến tôi tò mò”. Vân Ánh Lục lạnh nhạt trả lời.

“Vật phẩm ấy là do Bắc triều tiến cống, họ nói đó là bảo vật vô cùng thần kỳ, nhìn vào đấy sẽ thấy kiếp trước kiếp sau của mình. Thế nhưng cái bồn này đặt ở ngự thư phòng nhiều năm rồi, trẫm nhìn phải nhìn trái thế nào cũng không thấy kiếp trước kiếp sau của mình, e chừng sứ thần Bắc triều bịa chuyện lừa trầm rồi”.

Vân Ánh Lục trợn tròn mắt, xem ra Lưu Huyên Thần không biết cách sử dụng bảo vật này rồi, nhưng mà chẳng lẽ, Cơ Uyển Bạch cô thật sự là kiếp sau của Vân Ánh Lục sao?

Ôi, diện mạo và tính cách thật quá khác biệt. Trải qua hơn một ngàn năm, mọi gien trội đã biến đâu hết rồi? Trên đời này thật sự không có chuyện vô duyên vô cớ. Ngẫu nhiên cũng là tất nhiên.

“Vân thái y”. Lưu Huyên Thần huơ huơ tay trước mặt Vân Ánh Lục, “Khanh lại nghĩ đến quyển sách thuốc kia sao?”

Vân Ánh Lục trấn tĩnh tinh thần. “Không, tôi không nghĩ tới bản sách thuốc kia nữa. Hôm nay tôi có thu hoạch lớn hơn nhiều”.

“Có thể chia sẻ với trẫm không?” Lưu Huyên Thần nhìn làn mi đen rợp của Vân Ánh Lục khẽ chớp dưới ánh nến, trái tim rung động không yên. Hắn không nghĩ ngợi gì, dịu dàng ôm cô vào lòng.

“Đừng, đừng! Tôi còn chưa yếu ớt tới mức phải như thế”. Vân Ánh Lục gượng cười, đẩy tay hắn ra, “Được rồi, Lưu hoàng thượng, tôi không quấy rầy anh nữa, ngủ ngon mơ đẹp nhé!”

Cô đưa tay ôm lấy đầu, chào La công công một tiếng, rồi tập tễnh bước vào màn đêm tối đen như mực.

Lưu Huyên Thần hoảng hốt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Vân Ánh Lục. Một ngọn lửa ấm nóng đang từ từ lan tỏa khắp thân mình.

Hắn trúng tà rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc