XUÂN THIÊN LAI LIỄU TỰU ĐÃNG DẠNG

Tiểu Thảo cũng không biết nàng rốt cuộc là làm sai chỗ nào lại khiến cho Phong tổng tức giận đến vậy, Tiểu Thảo cảm thấy thật không yên.

Sau khi cho tiểu vương bát ăn và ôm xong Bò Đen thì Tiểu Thảo đi rửa sạch tay, nhìn ngắm lấy sắc mặt không tốt của Phong Uyển Nhu, nàng liền thối lui về phòng bếp, đứng ở sát mép cửa hướng tới phòng khách, được rồi, vị trí này thật an toàn.

"Phong tổng, cô muốn ăn gì?"

Phong Uyển Nhu ngồi ở ghế salon, tay nắm lấy cái điều khiển từ xa, híp lại song mắt nhìn Tiểu Thảo, tốt lắm a, tránh né cũng thật xa.

"Sủi cảo!"

"Hả?"

Hôm nay là chưa đến Tết mà đã muốn ăn Tết rồi sao? Buổi tối ăn sủi cảo?

"Có vấn đề gì?"

Phong Uyển Nhu nhăn mi lại, Tiểu Thảo vừa nhìn vội lắc đầu, rửa rửa lại đôi tay: "Vậy tôi đi xuống mua chút đồ"

Sủi cảo thì sủi cảo, ai bảo muốn làm cho Phong tổng vui chứ T^T

"Đợi một chút!"

Phong tổng lại lên tiếng, Tiểu Thảo lập tức dừng động tác, nhìn Phong Uyển Nhu, chờ đợi mệnh lệnh, bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh, tuyệt đối không phải là một hai ngày thể hiện được thành tích như vậy.

"Cô đi làm gì?"

"Mua sủi cảo a!"

Tiểu Thảo nháy mắt nghi hoặc nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, hừ nhẹ:

"Tôi không ăn loại đông lạnh"

Không ăn sủi cảo đông lạnh? Vậy còn gọi tôi tới làm gì?

"Có ý gì đây?"

Tiểu Thảo chợt sửng sốt, nhìn thấy Phong Uyển Nhu nhíu mày.

A.. cô có ý gì đây?

Không phải chứ.... Tiểu Thảo nhìn nhìn Phong Uyển Nhu lại cúi đầu nhìn chính đôi tay trắng noản nhỏ bé của mình, đừng nói với tôi là muốn tôi làm bằng tay đó chứ?

Phong Uyển Nhu gật đầu, biết Tiểu Thảo đã lĩnh hội được, đầu liền quay lại tiếp tục xem TV.

Tiểu Thảo nuốt nước miếng, nhìn Phong Uyển Nhu một cái: "Phong tổng, tôi..."

Cũng không hề được đáp lại một tiếng!

"Tôi đang rất bận..."

Phong Uyển Nhu bộ dạng có chút không kiên nhẫn, Tiểu Thảo bĩu môi, bận gì chứ chẳng phải là bận xem TV đó sao? Đúng là rõ ràng đang ức hiếp người nhaa.

Tiểu Thảo giận mà không dám nói gì, từ bộ dạng đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu một hồi, nhìn Phong tổng không nghĩ ra cần phải phản ứng nàng như thế nào, cắn cắn môi, Tiểu Thảo cuối cùng cũng lùi lại phòng bếp tìm bột.

Thấy Tiểu Thảo ngoan ngoãn đi làm việc, Phong Uyển Nhu cười cười, đem Bò Đen ôm vào trong lòng sờ sờ lông của nó, ôn nhu nói "Thật ngoan nha!"

Bò Đen rất vui vẻ, lè ra cái đầu lưỡi màu đỏ hồng hưng phấn nhìn lên Phong Uyển Nhu, bỏ mặc Tiểu Thảo trong bếp đang buồn bực.

Nàng chưa bao giơ làm qua sủi cảo, chính là chỉ thấy mẹ nàng từng gói qua, ai mà có thể lường trước được 'lão phật gia' lại muốn ăn đâu, mặc kệ, đành phải thử một lần vậy.

Này thì thử một lần, không chỉ có Phong tổng kinh ngạc, mà ngay cả Tiểu Thảo nhìn mình cũng kinh ngạc.

Tiểu Thảo cảm giác mình muốn bê cả phòng bếp dời đi.

Phong Uyển Nhu kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo đi tới đi lui, đem hết mọi thứ bài trước mặt, nào là bột bánh, chài cán bột, thớt, đũa, cả cái máy xay cà phê cũng đem đến phòng khách đặt trên bàn trà, sau khi chuẩn bị xong nàng hớn hở ngồi xuống đối diện Phong Uyển Nhu, thiên vị che đi TV phía sau.

"Cô làm gì vậy?"

Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn Tiểu Thảo, lại muốn đùa giỡn cái gì nửa đây?

"Mẹ của tôi nói, làm sủi cảo cần ở phòng khách một bên xem TV một bên gói, như vậy mới có không khí"

"Không khí gì?"

"Không khí gia đình a"

Phong Uyển Nhu không nói gì, ánh mắt ảm đạm, Tiểu Thảo không nhú ý nhiều như vậy, trên trên mặt đều là bột, liền đứng lên, chia hai cái cánh tay, cười nhìn Phong Uyển Nhu.

"Phong tổng, giúp tôi đem tay áo vắn lên đi, trên tay tôi toàn bột rồi!"

Chưa gì đã muốn ra lệnh?

Phong Uyển Nhu liếc Tiểu Thảo một cái, nhưng vẫn đứng lên, vắn tay áo cho nàng.

Tiểu Thảo nhìn nàng cúi đầu cẩn thận vắn tay áo cho mình thì nhìn Phong Uyển Nhu cười cười, kỳ thật là làm sủi cảo cũng tốt, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau đó chứ!

Phong Uyển Nhu vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiểu Thảo đang nhìn mình chằm chằm ngây ngô cười, nàng mấp máy môi, sắc mặt không đổi buông lỏng tay ra.

"Được rồi!"

Tiểu Thảo thỏa mãn ngồi lại trên ghế đẩu, lấy đũa rồi vít một ít nhân bánh ra gói.

"Nhân là gì?"

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo hỏi, nếu như là nhân khoai tây thì nàng nhất định không nói hai lời đem hết nhân này của Tiểu Thảo mà đổ ra ngoài cửa sổ.

"Thịt bò cà chua!"

Phong Uyển Nhu có chút kinh hỉ nhìn Tiểu Thảo, nàng làm sao biết mình yêu nhất món này?

"Bò Đen rất thích ăn thịt bò, nếu chúng ta ăn không hết vừa lúc có thể cho nó ăn, một chút cũng không lãng phí"

Tiểu Thảo cười giải thích, Phong Uyển Nhu như bị đóng băng. Được rồi, nàng tốt nhất là không nên đối với Tiểu Thảo mà ôm bất kỳ ảo tưởng nào.

"Tôi gói rất kỹ bột sủi cảo, cô thấy gói như vậy thế nào, Phong tổng?"

Tiểu Thảo đem sủi cảo đã gói xong ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, đúng là cán bột so với gói có phần mệt hơn a, nếu việc nặng thì liền giao cho nàng đi, Phong tổng nếu gói sủi cảo sẽ tốt hơn. Nàng đúng là một thư ký tiêu biểu....

Phong Uyển Nhu nắm lầy điều khiển từ xa cũng không đáp lời, liền như vậy nhìn Tiểu Thảo, sắc mặt không có chút thay đổi.

Tiểu Thảo lặng đi một chút, nhìn Phong Uyển Nhu sắc mặt như bài tú lơ khơ, liếm liếm môi, liền hỏi: " Nếu không thì cô trước tiên nên gói thử, nếu mệt thì tôi sẽ gói"

Hay là không nên nói chuyện?

Phong Uyển Nhu vẫn ấn lấy điều khiển từ xa, đến kênh 'Hệ thống pháp luật' thì dừng lại, hiện TV đang được phát sóng một vụ giết người đẫm máu .

Tiểu Thảo mắt nhìn TV, dùng sức nuốt nước miếng, không nói, cúi đầu cán bột, cán xong, rồi một mình làm sủi cảo.

Phong Uyển Nhu nghiêng nghiêng liếc nhìn Tiểu Thảo một cái. Tiểu Thảo cũng không tệ lắm, có thể sủi cảo gói cũng sẽ không lớn lắm, Phong Uyển Nhu chỉ vừa mới bắt đầu xem TV, sau đó lại thực sự nhịn không được, liền nhìn thấy trên mặt bàn các viên tròn núc ních nên liền hỏi

"Cô đang làm bánh bao sao?"

"Không phải, là cái đại sủi cảo a"

Tiểu Thảo trả lời vô cùng chắc chắn, tuyệt không mang một chút ngượng ngùng. Dù sao nàng cảm thấy chỉ cần có thể ăn no là được, hình dạng thì không cần quá xem trọng.

"Cô gói to như vậy làm sao có thể nấu chín được!"

"Vậy nấu lâu thêm một chút a"

"Cô đúng là đồ ngốc!"

". . . "

Tiểu Thảo buồn bực nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu mặt không đổi sắc nhìn nàng, Phong tổng dạo này tầng suất mắng nàng là đồ ngốc ngày càng nhiều, căn bản là không hề giống thời gian đầu còn chút ý tứ... Tuy nhiên đối với nàng, dường như nàng cũng từ từ quen với cách Phong tổng nói nàng như vậy, thật là kỳ quái a, đây là kiểu loại mình thích được ngược đãi sao?

"Đem đũa ra đây!"

Phong Uyển Nhu giận Tiểu Thảo liếc mắt một cái, lại nhìn chằm chằm nàng đang ngây người ra! Tiểu Thảo thoảng qua thần trí, mặt liền đỏ lên, vội đem đũa đẩy tới.

"Đây!"

Tiểu Thảo biểu tình vô dụng tràn ngập chờ mong nhìn Phong Uyển Nhu.

"Phong tổng, người trước kia đã từng gói qua?"

Phong Uyển Nhu liếc nàng một cái, cầm lấy một cái da sủi cảo, cho vào một ít nhân, đem hai bên mép ngoài da bột gấp lại, ngón trỏ cùng với ngón cái vừa dùng lực vừa gấp lại thành nếp uốn vô cùng đẹp mắt, còn lại một bên cũng tiếp tục theo thứ tự mà nắn thật tốt, Tiểu Thảo ở một bên nhìn xem lại có chút ngây ngốc, vừa nhìn thấy đôi tay trắng nõn cùng các ngón tay thon dài của Phong Uyển Nhu múa may, nhìn một hồi lại nghĩ Phong tổng có tay nghề này có thể làm sủi cao nuôi cả gia đình.

"Tốt lắm!"

Cái sủi cảo tinh xảo đặt trên đĩa, Tiểu Thảo nhìn liền gật gật đầu, đúng vậy, thật không sai a, so với cái của nàng làm thì đúng là đẹp hơn.

Sau đó nàng liền cán da, dể Phong tổng làm sủi cảo, hai người phối hợp hoàn hảo.

"Cô ngồi học đi, tôi đi rửa tay!"

". . ."

Vỡ mộng!

Phong Uyển Nhu một câu liền đánh vỡ ảo tưởng của Tiểu Thảo, Tiểu Thảo rầu rĩ cúi đầu, cầm lấy cái da bánh, chậm chạp bắt đầu gói.

Nhà tư bản đúng là nhà tư bản, thiện tâm cũng không quá nhiệt tình, thật không có hi vọng mà.

Phong tổng cuối cùng cũng không quá vậy, sau khi rửa tay sạch nhìn thấy phòng bếp càng thấy kinh hoàng hơn, phòng bếp giống như là bị Tiểu Thảo đánh cướp, Phong Uyển Nhu cũng tiện tay nên liền thu dọn rồi cầm lấy chén đũa đi rửa sạch, lúc này nàng mới quay trở lại phòng khách.

Bởi vì không tăng nhiệt độ nước, nên đôi tay trắng noãn của Phong tổng bị nước lạnh làm cho ửng đỏ lên, Tiểu Thảo nhìn nàng một cái, nhíu mày "Để đó tôi rửa là được rồi, tại sao lại đi rửa làm gì?", lại rửa với nước thật lạnh a, cô không phải còn đang ho sao, một chút cũng không biết chăm sóc bản thân.

Trong giọng nói của Tiểu Thảo không hề cảm giác được có chút nào nịnh nọt, nhưng Phong Uyển Nhu lại cảm thấy nao nao, không chớp mắt nhìn nàng.

"Lạnh không?"

Tiểu Thảo nhìn đôi tay Phong Uyển Nhu hỏi, Phong Uyển Nhu gật gật đầu, Tiểu Thảo bĩu môi, để đũa xuống, đi lên trước, cầm lấy đôi tay Phong tổng thổi thổi, sau đó đặt lên trên cổ mình, cười nói: "Như vậy sẽ ấm lên a"

P/S: Tiểu Thảo a... cứ tiếp tục tự nhiên như vậy đi cưng :">, rồi trái tim băng giá cũng được sửi ấm hắc hắc

— trong nì dịch mình thấy là 'sủi cảo' nhưng mình đoán là 2 ng đó làm 'bánh xếp' mới đúng ~~... kiểu miêu tả uốn uốn viền hơi giống ^^~.. nhưng thôi cứ theo cái QT vậy ==

Bình luận

Truyện đang đọc