XUÂN VŨ VÀ TỪ PHONG

Cha của Tần Yến Phảng đang ở trong cửa hàng 4S, ông chú ý đến chiếc X. Tiệm sửa xe gọi điện thoại cho ông báo đã sửa xong chiếc xe của ông, còn đề nghị ông sau khi lái thêm 60km nữa thì lái thẳng tới trạm phế liệu luôn.

Buổi chiều Tần Yến Phảng gọi điện cho Từ Phong nhờ anh đi lấy xe giùm ba Tần. Từ Phong đang rảnh rỗi, chưa kể đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên ngay lập tức nhận lời tới tiệm sửa xe nhận xe thay.

Xuống xe buýt đi một đoạn, thấy mặt tiền tiệm sửa xe từ xa, một vài chiếc xe đậu bên trong, ngoài cửa tiệm. Từ Phong nhìn qua là biết ngay chiếc xe của ba Tần đang ở trước cửa, màu sơn xanh của xe đã tróc đến thảm thương. Thành thật mà nói, nếu không trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn thì cái xe này không thể trở thành thế này được. Chiếc xe đúng y như mô tả của Tần Yến Phảng: chỉ cần nhìn qua là biết nó là chiếc xe nào. Từ Phong đi vào tiệm, một người đàn ông da ngăm đen ngẩng đầu đón anh, nhìn dáng vẻ chắc là ông chủ tiệm. Từ Phong chỉ chiếc xe bên ngoài, nói “Tôi tới lấy xe”

Ông chủ vẻ mặt xin lỗi “Anh bạn trẻ, ngại quá, xe của cậu đã sửa xong rồi nhưng tôi đang bận nên chưa kiểm tra tổng thể lại”. Nói rồi chỉ mấy cái ghế nhựa trong góc “Hay là cậu ngồi chờ một lát, tôi lập tức cho người kiểm tra lại, không lâu đâu”

Từ Phong không vội, anh đáp đồng ý, kéo cái ghế nhựa xanh trong góc ra ngồi xuống. Mới vừa ngồi xuống thì có điện thoại, tiếng vòi nước áp suất cao trong nhà quá ồn, anh cầm điện thoại bước ra ngoài nghe. Bên sản xuất phim gọi điện thoại, đơn vị chế tác phim quảng cáo đã biên tập xong, ngày phát hành cũng đã ấn định, anh ta gọi nói chuyện với Từ Phong bàn bạc về khoản tiền chi trả. Từ Phong đứng trên con đường rợp bóng cây, xung quanh tiếng lích ca lích kích vang lên như đang đập sắt. Bên kia đầu dây nghe không rõ “Giám đốc, anh đang ở đâu vậy?”

Từ Phong đi qua bên cạnh vài bước “Ở thành phố B, không sao đâu, anh cứ nói đi”.

Bên sản xuất phim báo số tiền của khách hàng, trong tiệm sửa xe có một anh chàng bước ra kiểm tra xe của ba Tần. Ngay khi động cơ khởi động, thân xe rung rung như người bị hen suyễn, âm thanh của động cơ như đang thở thoi thóp, giống như đã đến lúc game over.

Từ Phong bị giật mình, nhìn về hướng cửa tiệm. Có một chiếc xe đang ở trên giàn nâng trong cửa hàng. Một chiếc ô tô màu trắng đang được hạ xuống, lúc tới mặt đất, một người thợ sửa xe nữ mặc áo đen ngắn tay chui ra cửa xe.

Từ Phong nhìn đi chỗ khác, ánh mắt ngưng lại giữa chừng, lại quay lại nhìn chằm chằm bóng người mặc áo đen, ngạc nhiên. Bóng người mặc áo đen đó không phải ai khác mà chính là Lương Xuân Vũ.

Từ Phong chợt muốn cười, nghĩ thầm đây là duyên phận thế nào? Do trời ban cho?

Giống như hôm trước, cô vẫn mặc cái quần đen sọc bên hông, giày thể thao đen, có lẽ quá nóng nên cô không mặc quần áo lao động.

Lương Xuân Vũ vòng đến đầu xe, chọn trên giá để dụng cụ bên cạnh một cái cờ lê thích hợp, chúi đầu vào mui xe đang mở, vai cô chuyển động liên tục theo động tác trên tay. Cô loay hoay một hồi rồi ném cái mỏ lết với ống nhựa đen sang một bên, lấy ống rỗng mới, thay đổi kích thước của đầu nối với động cơ, lật cổ tay cầm kìm, siết chặt đầu dây để thắt chặt mối nối.

Lúc này Từ Phong mới chợt nhớ, lúc Lương Xuân Vũ lái xe cho Trịnh Miểu có nói qua, hai năm trước đó cô làm nghề sửa xe. Sau khi siết chặt các mối, cô hạ kìm xuống, cong eo xuống thấp, hai chân một trước một sau đứng trong đống dụng cụ đen xì, hai cánh tay trắng trẻo dưới ống tay áo sơ mi đen, hai tay đeo găng tay bảo hộ lắp ráp các dây nhợ. Luồn gió từ mấy cái quạt treo trên trần tiệm sửa xe không đủ làm mát mọi người, Từ Phong thấy Lương Xuân Vũ rùn vai, mồ hôi đầy trên má và cổ áo cô.

Cô không cao lắm nhưng tỉ lệ cơ thể cân đối, cái áo thun đen cọ xát theo động tác khom lưng, đứng thẳng người lên của cô, có thể thấy vòng eo mờ mờ, khi đứng hai ống quần thẳng đứng, có vẻ chân cô khá dài và thẳng tắp.

Từ Phong hơi thất thần. Sao cô lại xuất hiện đột ngột khiến anh không kịp phòng bị, mà mỗi lần, nói chuyện, lái xe, chờ người, làm bất cứ việc gì cô cũng đều hết sức tập trung.

“Giám đốc, anh có nghe tôi nói không?” nhà sản xuất hỏi lớn qua điện thoại. Từ Phong lấy lại tinh thần, đi xa hơn, nói cho xong câu chuyện. Sau đó anh lại ngồi trên ghế nhựa ở góc tiệm sửa xe, Lương Xuân Vũ ở đối diện anh, tập trung cúi đầu làm việc, động tác trên tay liên tục, không nhìn thấy anh.

Từ Phong dựa lưng vào bức tường trắng, hai chân đan chéo nhau hơi duỗi về trước, nghiêng đầu nhìn cô không lên tiếng. Anh cầm điện thoại lật qua lật lại. Trong lúc đó, Lương Xuân Vũ đứng dậy tìm gì đó trên giá đồ, lấy một cái cờ lê xoắn, đồng hồ đo áp suất, cúi đầu điều chỉnh.

Cậu thanh niên trẻ kiểm tra xe bên ngoài hét lên với ông chủ “OK”

Ông chủ đang bận, hét lên từ phía nắp sau xe “Tiểu Xuân, chiếc xe bên ngoài sửa xong rồi, cháu kiểm tra đơn hàng rồi tính tiền cho khách đi”

Lương Xuân Vũ đứng trước giá đồ lên tiếng đáp lại, ngẩng đầu nhìn quanh, nhìn thấy Từ Phong. Cô ngây người nhìn Từ Phong vài giây.

“Giám đốc Từ” Xuân Vũ lịch sự chào hỏi sau khi lấy lại tinh thần.

Ông chủ tiệm dừng động tác, nhìn hai người “Tiểu Xuân, hai người quen nhau à?”

“Dạ, là bạn ông chủ công ty cháu”

“A, vậy hả” ông chủ tiệm cười với Từ Phong “Xin chào, xin chào, tôi là chú của Tiểu Xuân”

Từ Phong mỉm cười gật đầu: “Vâng, xin chào”

Lương Xuân Vũ tháo đôi găng tay đen xì ra đặt qua một bên, đi tới quầy. Từ Phong đi theo sau.

Cô đổ rất nhiều mồ hôi, đường viền cổ áo đen ướt đẫm, bây giờ là đầu tháng 5, thời tiết vẫn chưa nóng lắm mà cô như đang ở trong mùa hè nóng bức, cực kì hay ra mồ hôi. Lương Xuân Vũ tìm thấy chìa khóa trong hộp sắt nhỏ bên góc trái bàn gỗ, nhét nó vào ổ khóa xoay vài lần, lấy trong ngăn kéo ra một chồng đơn hàng, lật tìm. Đuôi tóc ngắn ướt nhẹp, những sợi tóc mảnh dính lên gáy, có một vệt màu xám dính sau đó, do cổ ướt nên màu sắc thâm thâm không rõ ràng. Mái tóc ngắn của Lương Xuân Vũ xõa tung, lớp chân tóc dính vào làn da trắng, khi cô cúi đầu, mái tóc mềm mượt buông xuống vài sợi, rơi trên trán cô.

Từ Phong nhìn theo chuyển động hô hấp lên xuống của cô, ánh mắt ngẩn ngơ.

Đột nhiên cô ngẩng gương mặt hơi đỏ vì nóng lên, bốn mắt nhìn nhau, cô cười một cái, lại cúi đầu xuống.

Từ Phong rũ mắt xuống, nhịp tim đập hơi nhanh.

Lương Xuân Vũ đưa tay ra, có một tờ giấy trên tay cô.

“Hết bao nhiêu tiền?” Từ Phong hỏi

Lương Xuân Vũ kiểm tra lại “368 tệ”

Ông chủ tiệm hét lên “Tiểu Xuân, 300 được rồi”

“Không cần khách sáo vậy, không sao đâu” Từ Phong lấy tiền ra, đưa 4 tờ tiền đỏ để lên bàn.

Lương Xuân Vũ nghĩ nghĩ, mở chìa khóa tủ tính tiền, tìm một tờ 50 tệ đưa cho Từ Phong cùng chìa khóa xe. Từ Phong không nhận, Lương Xuân Vũ duỗi tay ra trước “Giảm số lẻ đi”. Tay cô được bao tay nên mu bàn tay vẫn trắng nõn, mấy ngón tay dính ít dầu máy lúc tháo dỡ, lắp ráp phụ tùng.

Từ Phong thuận theo nhận lấy “Tiệm sửa xe này của chú cô?”

Lương Xuân Vũ gật đầu “Dạ phải, chú làm không hết việc thì tôi qua giúp”

“Nhà cô ở đây à?”

Câu hỏi này câu trả lời tốt nhất là, phải, hoặc không phải, nhưng câu trả lời của Lương Xuân Vũ đáng để suy nghĩ thật kỹ ý nghĩa. Cô nói “Tôi sống ở đây”

Từ Phong nhét tiền vào ví, vẫy tay cười nói “Tôi đi đây”

“Dạ, anh đi thong thả”

Tiếng chuông vui vẻ vang lên, không biết ai đã lựa chọn tiếng chuông là bài hát kinh điển “Vô lăng hạnh phúc”. Đây là nhạc chuông báo giờ tan làm, nhân viên vừa nghe thì reo lên, sôi nổi đi thu dọn đồ đạc, rửa tay ra về.

Từ Phong đi ra ngoài, Lương Xuân Vũ quay đi vào toilet.

Chú Lương Xuân Vũ ngăn anh lại “Cậu…”

Từ Phong hiểu ý ông, chìa tay ra “Tôi họ Từ, Từ Phong”

“À, ông chủ Từ” chú Lương Xuân Vũ vội cởi đôi bao tay bẩn ra, chùi tay lên quần rồi nắm tay Từ Phong “Đến giờ cơm rồi, cậu không có hẹn với bạn chứ, nếu không chê thì ăn cơm với chúng tôi ở đây đi”

Chú Lương Xuân Vũ giọng rất chân thành, lời nói chất phác, nói là khách sáo nhưng ý mời cơm là mời thật. Từ Phong vừa định từ chối, Lương Xuân Vũ rửa tay xong quay lại, chú Lương Xuân Vũ vội vàng lên tiếng “Aiz, Tiểu Xuân, hiếm khi gặp được, mời lãnh đạo cháu ở lại ăn cơm đi!”

Lương Xuân Vũ không nghĩ tới chuyện này, ngây ra “Dạ?” rồi lại “A”. Cô quay sang Từ Phong, đối diện đôi mắt đen như ngọc của Từ Phong. Lương Xuân Vũ không nắm chắc, chú có thể tốt bụng nhưng lời mời này nếu người được mời hiểu không đúng, lời mời tử tế có thể trở nên xấu hổ.

Từ Phong nhìn cô vẻ mặt hoang mang, xoay chìa khóa trong tay, không thể nhịn cười “Biểu hiện của cô là sao đây, có phải muốn tôi biến nhanh đi phải không?”

Lương Xuân Vũ vội lắc đầu “Giám đốc Từ, thím tôi nấu ăn khá ngon”

Đây chắc là ý mời, Từ Phong nhìn xuống, anh cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu. Anh cười với chú Lương Xuân Vũ “Chú ơi, vậy làm phiền rồi”

“Hầy dà, có gì đâu mà” chú Lương Xuân Vũ cực kì nhiệt tình “Tiểu Xuân, đưa lãnh đạo của cháu đi ăn cơm”

Lương Xuân Vũ quay người “Giám đốc Từ, chỗ ăn cơm ở lầu hai, anh đi theo tôi”

**

Căn nhà này là nhà phố, tầng dưới làm tiệm sửa xe ô tô, có một cầu thang trong cùng dẫn lên lầu. Tầng 2 là căn hộ bình thường. Đối diện cửa phòng là bếp, thím Trương Mỹ Trân đang đi tới cái bàn vuông trước bếp, nhìn thấy cô cháu gái người bẩn thỉu dẫn một người đàn ông lên.

Bạn trai?

Nghĩ vậy, Trương Mỹ Trân nhìn hai người từ trên xuống dưới, thấy quần áo người đàn ông kia đều là đồ tốt, nghĩ thầm: chắc không phải.

Bình luận

Truyện đang đọc