XUẨN XUẨN DŨ ĐỘNG

Đóa Lai vẫn nghĩ rằng mình là một thiếu niên lương thiện chính trực, không trộm không cướp, hưởng thụ cuộc sống tạm bợ, cuộc sống trước kia, ngoại trừ Lương Sinh ra thì Đóa Lai chỉ bầu bạn với hoa cỏ cây cối. Cho đến tận bây giờ, Đóa Lai đã từ bỏ thói quen này, một lần nữa biến thành một người khác.

Đóa Lai lớn như vậy nhưng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ lại biến thành người khác, có lẽ đây là bản tính ngủ yên trong cậu tìm cơ hội thích hợp để thức giấc. Hiện tại cơ hội đã đến, cỗ rối loạn nằm yên trong cậu bây giờ đã bừng lên kích thích não bộ, không cách nào dừng được.

Đóa Lai say đắm Bàng Suất đã đến mức tẩu hỏa nhập ma, lúc này cậu quỳ xuống trước người Bàng Suất, cách chiếc quần lót màu xanh nhẹ nhàng liếm, không lâu sau, do nước miếng nên để lại một dấu vết nhỏ, Đóa Lai chậm rãi ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát, loại cảm giác này không cần nói cũng biết, khiến cho tim Đóa Lai đập mạnh không ngừng.

Mỗi lần đến thời khắc như vậy, Đóa Lai vừa hưởng thụ lại vừa lo lắng, cậu nghĩ tới, nếu như Bàng Suất đột nhiên tỉnh dậy thì sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ, không biết có nổi trận lôi đình đập cậu một trận rồi đá ra khỏi tiệm masage không, hay là giả vờ như không có việc gì xảy ra, không thèm đề cập tới nhỉ…

“A…” Đúng lúc này, Bàng Suất đột nhiên thở hổn hển, trong quần lót có thứ gì đó hướng về trước chọt chọt vài cái.

Đóa Lai bị dọa, vội thu tay lại, nơm nớp lo sợ nhìn Bàng Suất.

Cứ như vậy một hồi lâu sau, Đóa Lai xác định Bàng Suất không tỉnh lại, lúc này mới lấy hết can đảm đưa tay vào trong quần thăm dò, một mạch hướng về phía trước chậm rãi vuốt, lúc đầu ngón tay vừa chạm vào vị trí quan trọng trên người Bàng Suất, Đóa Lai đột nhiên nghe được tiếng cười nói truyền từ hành lang.

Đóa Lai giật mình rút tay lại, vội đứng lên, làm như không có việc gì đùa nghịch chén đũa trên bàn.

“Anh, xem ai tới nè.” Côn Tử không có thói quen gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Hai mắt đang nhắm chặt của Bàng Suất hơi giật giật, sau khi nhìn thấy người đến sau lưng Côn Tử, một tia lúng túng xẹt qua trên mặt, hắn lập tức ngẩng đầu, bắt chéo chân để che giấu sự lúng túng của chính mình.

“Đóa Lai cũng ở đây à.” Côn Tử nhìn Đóa Lai cười cười, lập tức tránh người cho người ngoài cửa đi vào.

Bàng Suất trừng mắt, cười: “Sao chị lại đến đây?”

“Chị nghe mẹ mày nói mày mới khai trương quán ở đây nên đến xem.” Thường Hồng và Bàng Suất đã quen nhau từ lâu, đây cũng là cô gái mà Bàng Suất cho là lợi hại nhát, đánh nhau với đàn ông hay ra tay diệt trộm đều là chuyện nhỏ, trong trí nhớ của Bàng Suất, Thường Hồng từng đánh một tên đàn ông đến nhập viện gần nửa tháng.

Thường Hồng đến gần, hai mắt nhìn quanh người Bàng Suất, vui vẻ: “Nơi này của mày cũng không tệ nha, bổn cô nương vừa tới đã rất thích rồi.”

Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Có ngày nào mà chị không gây gỗ ngồi im ở nhà không, toàn chạy lung tung cả thôi.”

“Đm, không phải chị đây là nhớ em hay sao, nào lại đây chị nhìn mày một cái.” Thường Hồng thấy gói thuốc ở trên bàn, tiện tay cầm một điếu ngậm ngoài miệng: “Tên nhóc Chúc Khải kia đâu, không phải hai đứa mày dính như như hình với bóng à?”

Bàng Suất cười cười, nhả khói thuốc: “Hai thằng đàn ông làm gì mà cả ngày dính nhau, biến thái à?”

Thường Hồng vui vẻ nói: “Từ lâu chị đã biết hai đứa mày hợp nhau rồi, nói thật chị nghe, hai đứa mày là gay đúng không?”

“Đm, đừng già mồm nữa.” Bàng Suất cười khổ: “Lần này tới đây có việc gì?”

Thường Hồng thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn vô định: “Tâm tình không tốt nên đi chơi” Nói xong, Thường Hồng lúc này mới chú ý đến Đóa Lai: “Ai da, ai đứng đó vậy, còn không mau giới thiệu!”

Bàng Suất vẫy vẫy tay kêu Đóa Lai lại, đợi Đóa Lai đến gần thì nói: “Đệ của em, đẹp trai không?”

Thường Hồng nhìn kỹ Đóa Lai: “Nhóc con đẹp trai, nhưng mà…” Thường Hồng nhíu mày, hừ một tiếng rồi nói: “Nếu lớn hơn chút thì ngon rồi, có thể mai mối cho chị mày.”

“Thôi chị cút giúp em, thằng bé còn chưa từng chạm vào phụ nữ nữa.” Bàng Suất vỗ mông Đóa Lai một cái, nói: “Là Đóa Lai thần tài.”

Đóa Lai xấu hổ gật đầu.

“Yên tâm, nói vậy thôi chứ chị chưa khùng, có điều chị thấy nhóc con này hợp với mày đấy, mà này, buổi tối giúp đỡ chị một tí chứ hả?”

“Đi, chỉ cần chị muốn thì em kêu anh em hầu chị, một đêm ba chú, ok không?”

Thường Hồng vẫy vẫy tay, nhìn nồi cá trên bàn, mắt lóe sáng: “Úi cá hấp ở đâu ra vậy, trông ngon ghê nha.”

“Đệ em làm đấy.” Bàng Suất vô cùng đắc ý nhìn Đóa Lai, sau đó nói: “Ăn cơm chưa, nếu chưa thì ăn một miếng.”

“Đương nhiên là chưa rồi, chị phóng ô tô nguyên một ngày mới đến được đây, mệt muốn chết, buổi tối tìm cho chị thằng nhóc nào đó massage cho chị hưởng thụ tí đi.” Nói xong, Thường Hồng lấy đũa gắp một miếng cá, vừa ăn vừa nói: “Đem hai lon bia lại đây, ăn mới hấp dẫn.”

Bàng Suất dở khóc dở cười: “Đã nhiều năm vậy mà cũng không chịu sửa tật xấu này.” Bàng Suất quay đầu nhìn Côn Tử nói: “Xuống lầu mua một két bia lên đây.”

Côn Tử gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.

Đóa Lai đứng ở trong phòng có cảm giác mình thật dư thừa, khó chịu nói: “Anh, em ra ngoài với Côn Tử, hai người ăn trước đi.” Đóa Lai không đợi Bàng Suất trả lời liền quay người chạy ra ngoài.

Thường Hồng nhìn cửa chằm chằm: “Từ khi nào mà mày thu nạp thêm người vậy, sao chị không biết?”

“Đóa Lai vừa mới đến đây làm việc, tên nhóc này rất tốt nên em nhận làm đệ luôn.” Bàng Suất lúc này mới đổi động tác, vừa cầm đũa lên thì ngheThường Hồng nói: “Đừng giả vờ nữa, vừa vào cửa chị đã nhìn ra rồi, mau đi tìm phụ nữ đi.”

Bàng Suất ho khan hai tiếng: “Đm, sao chị nói như kiểu chị không phải là nữ vậy?”

“Mày thấy chị mày không giống nữ chỗ nào?” Thường Hồng hai tay nâng ngực: “Thấy gì đây không, biểu tượng của phái nữ.”

Bàng Suất bất đắc dĩ nói: “Đệt, coi như em chưa nói gì đi.” Bàng Suất xoay người lấy trong tủ ra nửa bình rượu gạo còn thừa, rót ra hai chén rồi nói: “Chị với bạn trai có chuyện gì à?”

Sắc mặt Thường Hồng trầm xuống, cầm chén rượu lên húp cạn, cảm giác cay đắng làm cho cô mở miệng dứt khoát: “Hắn tới Quảng Châu còn mang theo phụ nữ, vì chuyện này mà chị với hắn cãi nhau không ít.”

Bàng Suất sửng sốt: “Hắn dám làm chuyện này?”

Thường Hồng bất đắc dĩ cười khổ: “Hoàn cảnh của hắn khó khăn, mẹ chị nhìn hắn cũng chẳng thuận mắt gì liền đưa tiền cho hắn làm chuyện này thôi chứ có gì.”

“Chị chấp nhận à?” Bàng Suất hỏi ngược lại.

“Đành chấp nhận thôi, người thì không thể cứ mãi u mê, hơn nữa nhìn thấy người đàn ông của mình âu yếm người phụ nữ khác, cảm giác đó…” Thường Hồng hừ một tiếng, thuận tay cầm luôn chén rượu của Bàng Suất ngửa đầu nhấp cạn.

Người ta nói làm quan thì khó làm được việc nhà, huống hồ Bàng Suất không phải là người trong cuộc, nên đương nhiên chẳng biết an ủi cô cái gì cho phải, điều duy nhất hắn có thể làm là cùng cô vui vẻ ăn uống no nê như trước.

“Đm, đéo sao cả, ngày hôm đó chị mày đã đau đủ rồi.” Thường Hồng dùng sức đặt chén rượu lên bàn, nâng tay xoa trán nói lảm nhảm: “Chị nghĩ kĩ rồi, ngày mốt mày theo chị tới Quảng Châu tìm hắn, nếu hắn theo chị trở về thì tiếp tục yêu đương, nếu không thì chị đá hắn ta cút khỏi cuộc đời của chị.”

“Được thôi, dù gì hai người quen nhau lâu như vậy sau hắn có thể không về được!” Bàng Suất cầm bình rượu mời Thường Hồng, nói tiếp: “Đừng nghĩ nhiều nữa, hôm nay không sau không về, được không?”

Thường Hồng cười: “Đúng là anh em tốt của chị, à mà mau mau gọi tên nhóc Chúc Khải đến đây tiếp chị nữa nào.”

“OK, gọi thì gọi.”

Bàng Suất và Thường Hồng nói chuyện càng lúc càng hăng, mà lúc này Đóa Lâu đã có chút bực bội, cậu theo Côn Tử rời tiệm, dọc đường đi buồn bực không nói chuyện, do dự một lúc lâu mới mở miệng hỏi Côn Tử: “Anh Côn Tử, chị gái đó là người yêu của anh em ạ?”

Côn Tử sửng sốt, lập tức đảo mắt, cười: “Vãi l, cậu quan tâm thật à?”

Đóa Lai ù ù cạc cạc nói: “Cũng không có gì…Chỉ là…Nhìn rất giống…”

Côn Tử bật cười: “Vẫn là cậu tự mình đi hỏi đi, tôi cũng không biết trả lời như thế nào nữa.” Côn Tử bước nhanh vào siêu thị, để lại Đóa Lai một mình đứng trên đường buồn rầu.

Lúc Đóa Lai và Côn Tử khiêng hai két bia về thì Chúc Khải đã tới từ lúc nào không hay, ba người ngồi trước bàn uống rượu tám gẫu, Đóa Lai lén đánh giá Thường Hồng, lại nhìn sang Bàng Suất ngồi bên cạnh cười không ngừng, dường như cảm nhận được gì đó, Bàng Suất quay đầu lại nhìn Đóa Lai, Đóa Lai vội cúi đầu, cũng không dám liếc hắn một cái.

Bàng Suất nhìn Đóa Lai vài lần, chậm rãi nâng lên khóe miệng, dời mắt đi, tiếp tục nói chuyện phiếm với Thường Hồng và Chúc Khải.

Bữa cơm này Đóa Lai ăn chẳng ngon lành gì, chịu đựng lâu thật lâu, cuối cùng cũng xong xuôi. Tưởng rằng ăn xong ai về nhà nấy, ai ngờ Thường Hồng đòi Bàng Suất dẫn cô ra ngoài đi shopping, Đóa Lai ngồi tại chỗ im lặng.

Bàng Suất và Thường Hồng uống không ít rượu, lúc ra khỏi cửa cả hai đều chếch choáng, Đóa Lai đứng ở cửa nhìn bọn họ càng lúc càng xa, không nhịn được, chỉ có thể đi theo, im lặng theo sau bọn họ, thứ nhất là cậu sợ Bàng Suất say rồi nhỡ lại nằm ngủ ngay trên đường, thứ hai là cậu muốn xem bọn họ muốn làm cái gì.

Đóa Lai theo bọn họ vào một công viên nhỏ phía sau trung tâm thương mại, chỗ này có một băng ghế dài, Bàng Suất và Thường Hồng ngồi ở trên ghế tán gẫu, Đóa Lai lại đứng trong góc tối quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.

“Lời Chúc Khải vừa nói chị đừng để trong lòng, đều là mấy chủ kiến thúi nát thôi.” Bàng Suất ngẩng đầu nhìn sao trời.

Thường Hồng cười nói: “Trong lời nói của Chúc Khải cũng có ý đúng, khiến cho con ả kia để ý đến mày, chị mới cảm thấy an tâm.” Thường Hồng nâng tay đùa nghịch với vài sợi tóc, tiếp tục nói: “Nhưng mà hình như mày không muốn nhỉ.”

Bàng Suất kể khổ: “Chị đừng làm khó em, chị nói bạn trai chị đến đây gặp em cũng được, chứ như vậy nhỡ có chuyện gì xảy ra thì em chịu oan thì sao.” Bàng Suất quay đầu nhìn cô: “Lần này em phải ích kỉ thôi, nếu chị thiếu tiền thì em có thể giúp chị, nhưng mà chuyện này, em không muốn bàn nữa.”

Thường Hồng cười, giơ tay lên vỗ vỗ vai Bàng Suất, nói: “Chắc chắn sẽ không sao đâu, chị chỉ đùa mày một chút thôi.” Nói xong, Thường Hồng xoay người dựa vào vai Bàng Suất.

Đóa Lai ở trong góc tối thu hết toàn bộ cảnh này vào trong tầm mắt, một cơn giận dữ bùng lên thiêu đốt cậu, vì có thể nhìn rõ hơn một chút, Đóa Lai nhẹ tay nhẹ chân tiến lại gần hơn, ai ngờ vừa mới đi được mấy bước thì cậu cảm thấy mình như vừa giẫm lên bùn, cậu vội khom mình xuống, kết quả bị một mùi hôi thối đạp vào mặt.

Ngay lúc này, Đóa Lai không muốn cũng phải chấp nhận là mình vừa giậm phải cứt chó. Đấu tranh tư tưởng một lúc, Đóa Lai liền nảy ra một ý kiến, cậu cởi chiếc dép dính cứt chó kia nhắm vào chỗ Bàng Suất ngồi dùng hết lực ném tới, sau đó thì bỏ chạy.

Đóa Lai nhìn chân phải của mình, mặc dù đau thật nhưng cậu mạnh dạn tin tưởng rằng chiếc dép thúi kia lúc đáp lên người Bàng Suất sẽ phá hết suy nghĩ liếc mắt đưa tình của hắn, nhất định hắn sẽ quay về.

Quả nhiên chưa đầy hai mươi phút sau, Bàng Suất ở trần phía trên trở lại, hắn vừa vào cửa, Đóa Lai lén nhìn vài lần, lập tức hỏi: “Anh, không phải lúc đi có mang áo à? Áo bay đâu mất rồi?”

Mặt Bàng Suất tái mét, giận dữ nói: “Đéo biết thằng chó nào ném dép, lại còn là dép dính đầy cứt, đáp trúng ngay người tôi. Bàng Suất lúc này ghê tởm muốn chết, ở trước mặt Đóa Lai cở quần, sau đó chui vào phòng vệ sinh.

Đóa Lai nhịn cười, nhảy chân sáo tới cửa phòng vệ sinh, nhìn lưng Bàng Suất nói: “Không thấy rõ ai làm sao? Phải đập nó một trận chứ!”

Bàng Suất vừa tắm vừa nói: “Uống nhiều quá nên mơ màng, không phát hiện ra.”

Đóa Lai cố nhịn cười, nói: “Anh, chị Thường Hồng là bạn gái của anh à?”

“Giống lắm à?” Bàng Suất vội dội nước gội đầu, xoay người cười: “Chị ấy như vậy có cho tôi cũng không dám lấy, lấy chị ấy còn không bằng lấy cậu.” Bàng Suất cười, xoay người mở vòi sen tiếp tục tắm.

Đóa Lai vừa nghe xong tim đã đập thình thịch, vui vẻ quay trở về giường, nằm trên giường lớn lăn đi lăn lại mấy vòng.

Bàng Suất tắm xong, bóng loáng đi ra, lúc nằm trên giường, nhắm mắt nói: “Anh mệt rồi, ngủ đi.”

Nghe vật, Đóa Lai vội ngồi dậy lấy chăn đắp cho Bàng Suất, đắp xong thì nhẹ tay nhẹ chân nằm cạnh Bàng Suất. Trong phòng tối đen, Đóa Lai mở to mắt, làm thế nào cũng chẳng thể chợp mắt được. Cậu quay đầu lén nhìn mặt Bàng Suất, rất rất rất muốn hôn lên đó một cái.

Đúng ngay lúc này, Bàng Suất đột nhiên trở mình, cả người đều dính chặt người Đóa Lai, hắn vừa mới uống rượu nên nhiệt độ cơ thể cao hơn so với bình thường, trong chớp mắt liền khiến tim Đóa Lai đập bùm bụp.

Không biết có phải Đóa Lai nghĩ nhiều hay không mà cậu cảm giác Bàng Suất cố ý dùng đùi cọ xát cạu, vì hùa theo động tác của hắn, Đóa Lai đành xoay người đối mặt với Bàng Suất, hơi thở của Bàng Suất phả lên trên mặt Đóa Lai, không khỏi làm cậu nuốt nước miếng.

Chuyện đã tiến triển đến mức này, Đóa Lai cũng không muốn khống chế chính mình nữa, cậu chậm rãi dính chặt vào người Bàng Suất, lại từ từ chui hết cả người vào trong chăn, lúc nhìn đến bộ phận quan trọng trên người Bàng Suất, tay Bàng Suất đột nhiên đặt trên đầu Đóa Lai, dùng sức ấn xuống phía dưới cho đến khi môi Đóa Lai chạm vào chỗ đó.

Bình luận

Truyện đang đọc