XÚC XẮC

Dịch: Qing Qing

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lục Ninh Chu, Ngụy Miên.

Xuất phát từ một vài nguyên nhân không thể nói, Lục Phong Hành không chôn cất người vợ đã mất của mình ở mộ viên của bang hội mà thu xếp chôn cất trong một hoa viên tư nhân yên tĩnh vùng ngoại thành.

Mùa hè nhiều mưa, hôm nay lại đặc biệt nắng ráo tươi sáng, lại có bầu không khí yên ả lạ thường.

Mỗi năm đến ngày này Lục Ninh Chu đều cùng Lục Phong Hành tế bái Ngụy Miên, năm nay lại chỉ còn lại một mình Lục Ninh Chu lái xe về phía trước. Vì bố anh cũng đã vĩnh viễn nằm lại nơi đó, cùng ngủ say với người vợ thân yêu, xa cách suốt mấy chục năm, tình cảm vẫn chẳng hề muộn màng.

Làn gió trưa thổi qua biến hoa viên màu tím thành từng mảnh gợn sóng, Lục Ninh Chu mặc áo sơmi quần tây đơn giản, ống tay áo được vén lên, anh khom người đặt bó hoa tươi trước mộ hai vị phụ huynh, sau đó đứng dậy lẳng lặng nhìn tấm bia đá.

Anh tỉ mỉ kể lại, kỹ càng về những chuyện xảy ra trong tập đoàn và bang hội suốt nửa năm nay cho Lục Phong Hành nghe, thái độ vô cùng cung kính, như thể Lục Phong Hành vẫn còn đây, vẫn ở chung cùng anh. Người ngoài có lẽ sẽ cảm giác anh đã thiếu đi tình cảm ấm ấp phụ từ tử hiếu, nhưng Lục Ninh Chu lại biết rõ mình được bố ủy thác bao nhiêu kỳ vọng, và anh đang rất hưởng thụ cảm giác này.

Sau khi nói xong mọi chuyện, Lục Ninh Chu chuyển hướng nhìn về phía mẹ, sắc mặt dịu dàng đi một chút, nhưng đồng thời chẳng biết nên nói gì.

Những năm qua đều là do bố đứng ra cằn nhằn liên miên với mẹ, còn anh chỉ yên lặng đứng một bên, nhìn người đàn ông vốn luôn ăn nói cẩn thận, trầm mặc khắc nghiệt, thế mà lúc đó lại tỏa ra sự dịu dàng mà anh không thể nào hiểu được nhẹ giọng kể chuyện.

Không biết tại sao trong đầu anh chợt hiển hiện bóng dáng một người, người nọ cũng luôn nhìn anh như vậy.

Lục Ninh Chu rũ mắt xuống, cuối cùng không làm gì cả, chỉ cẩn thận dặn dò thân tín trông coi mộ viên vài câu, sau đó một mình lái xe rời đi.

Trên tuyến đường cao tốc ngoại thành, ngoại trừ chiếc xe tải hạng nặng phía trước thì còn lại đều rất trống trải. Lúc Lục Ninh Chu lái xe thì điện thoại đột nhiên vang lên, giọng nam nghiêm túc của app cảm ứng thông báo người gọi Dương Chá, hỏi anh có muốn nhận hay không. Sau đó Lục Ninh Chu nhận cuộc gọi.

"Dương Chá, có chuyện gì?"

"Ninh Chu, anh đang trên đường về rồi sao?" Âm thanh truyền qua rõ ràng có chút không chân thực.

Lục Ninh Chu nhíu mày, trả lời cô ta: "Đang trên cao tốc, có chuyện gì thì chờ tôi về xử lý."

"Không có việc gì, chỉ là lo lắng thôi. Anh ra ngoài tại sao lại không mang theo người chứ?"

"Cô cũng biết hôm nay là ngày gì mà, lát nữa sẽ có người tới đón tôi, yên tâm đi."

Đầu bên kia điện thoại, Dương Chá trầm mặc mấy giây, rồi âm thanh đột nhiên vội vàng: "Không phải, Ninh Chu, anh nghe tôi..." Giọng nói cô bất ngờ bị cắt đứt, thay vào đó là những tạp âm của điện từ.

Tín hiệu xung quanh nhiễu đi.

Lục Ninh Chu thầm nghĩ không ổn, anh mạnh mẽ nhìn về chiếc xe tải trước mặt. Chỉ thấy thùng xe phía sau của chiếc xe tải dần dần mở ra, tấm chắn bên dưới đột nhiên rơi xuống, phát một tiếng loảng xoảng thật lớn, kéo lê trên mặt đất, ma sát cực nhanh và mạnh đã tạo ra một loại âm thanh rất chói tai.

Lục Ninh Chu vội đánh tay lái, chuyển hướng qua một làn xe khác vượt lên. Khi anh thực hiện động tác, chiếc xe tải phía trước cũng đồng thời tăng tốc, gắt gao áp sát xe của Lục Ninh Chu.

Anh nhíu mày, chậm rãi giảm tốc độ định kéo giãn khoảng cách giữa hai xe, nhưng trong kính chiếu hậu đột nhiên xuất hiện thêm hai chiếc xe hơi, chỉ cần anh giảm tốc độ thì lập tức bị đâm đến tử vong.

Xe tải phía trước bắt đầu chậm dần, thùng xe rõ ràng có ác ý mở rộng về phía Lục Ninh Chu. Hay cho gậy ông đập lưng ông.

Lục Ninh Chu cầm súng ngắn, bờ môi khẽ nhếch, mặt không thay đổi bảo trì tốc độ, bánh xe dần dần chạy tới tấm ván kia, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được tình hình bên trong. Thép chống đạn bóng loáng được bao bọc chặt chẽ bốn phía xung quanh, hiển nhiên vì để đối phó anh mà đã bỏ ra không ít công sức. Lục Ninh Chu buông lỏng thanh súng.

Trên đường cao tốc, cửa thùng của xe tải hạng nặng chậm rãi đóng lại.

Bên trong khu căn cứ cỡ lớn nào đó dưới lòng đất sa mạc, Dương Chá đang đứng tại một mảnh phế tích thê lương tan hoang, sắc mặt nhăn nhó, bàn tay phải nắm chặt điện thoại nổi đầy gân xanh, nghe thấy âm thanh ầm ĩ trong đó, cô ta lập tức hung hăng ném chiếc điện thoại di động xuống đất. Điện thoại đập vào sàn khiến chiếc vỏ bằng sắt nứt vỡ, phát ra tiếng trầm đục quanh quẩn trong không gian tối tăm trống trải.

"Lý Tranh Minh, anh giỏi lắm..."

Cô ta đưa tay lên, không khí xung quanh liền trở nên vặn vẹo, xoay tròn, từ từ mở ra một động không gian xoáy vòng màu bạc, Dương Chá nhấc chân đi vào, toàn bộ người sau đó lập tức biến mất...

Bình luận

Truyện đang đọc