XƯƠNG CÁ

Hôm sau đi làm, Ngu Từ còn chưa vào tới phòng làm việc, đồng nghiệp Tiểu Tiểu nhìn thấy cô thì ngẩn người sửng sốt, “Tiểu Từ?”

Cô gật đầu một cái, cười nói, “Là em đây, đổi kiểu tóc một cái đã không nhận ra?”

Tiểu Tiểu kéo Ngu Từ sang một bên ngắm nghía kỹ càng, “Em đừng nói, trông đẹp thật đấy, màu tóc cũng rất đẹp, Tiểu Từ, em rất hợp với tóc ngắn đấy, cắt ở tiệm nào vậy?”

Ngu Từ nói ra một địa chỉ, nhưng sợ cô ấy không tìm được, “Đợi một chút, em gửi qua tin nhắn cho chị.”

“Được, cám ơn nhé.”

Đại khái chỉ có Tần Hoa Nguyệt là không hài lòng lắm về kiểu tóc mới này của cô, còn lại dường như tất cả đồng nghiệp đều khen đẹp, bản thân Ngu Từ cũng cảm thấy thích mái tóc này của mình, cô cũng lười quan tâm vì sao mẹ không thích.

“Tiểu Từ giờ cũng là một chị gái ngầu đét rồi đó.” Hà Phỉ cười nói, “Tôi đã nói rồi, ở gần chị Vãn lâu ngày thì dù là tính cách kiểu gì cũng sẽ có thay đổi, Tiểu Từ vừa cắt lại mái tóc một cái, lập tức trông mạnh mẽ hơn hẳn, qua một thời gian nữa có lẽ sẽ giống như chị Vãn vậy.”

“Cũng đừng nói như vậy”, Phùng Vãn Nặc lên tiếng, “Tiểu Từ là Tiểu Từ, tính cách không phân tốt xấu, mỗi người đều là độc nhất vô nhị, tôi nói thật, Tiểu Từ, em không cần phải trở nên giống một ai.”

Lúc trước Phùng Vãn Nặc nói chuyện phiếm với Ngu Từ, có nói rằng bản thân cô cũng học được rất nhiều thứ từ Ngu Từ. Ví dụ như lúc trước tính khí cô hùng hùng hổ hổ, nhưng từ khi tiếp xúc với Ngu Từ một đoạn thời gian thì phát hiện ra người có thái độ trầm tĩnh rất tốt, cô cũng rất thích nói chuyện với Ngu Từ, mỗi lần trò chuyện với cô bé này đều cảm thấy tinh thần trở nên tràn đầy năng lượng.

Phùng Vãn Nặc hay nói Ngu Từ có một loại năng lực trầm tĩnh, cô nói trước giờ chưa gặp qua cô bé nào trong sáng đến thế, có thể khiến cho mọi phiền não dập tắt trong nháy mắt, nó giống như một liều thuốc trấn định vậy.

Nhưng Ngu Từ còn hâm mộ Phùng Vãn Nặc mãnh liệt như sấm rền gió cuốn, rất quyết đoán, rất dứt khoát, cách mà Phùng Vãn Nặc xử lý mọi vấn đề đều rất ổn thỏa, trí tuệ cảm xúc cao, lại hiền lành, ôn nhu, cô cũng mạnh mẽ, tích cực đối mặt với cuộc sống, quá nhiều quá nhiều thứ.

Khi nghe Ngu Từ nói mình “ôn nhu”, Phùng Vãn Nặc buồn cười, “Là vì tôi quý mến em nên mới ôn nhu, chứ với người khác không có như vậy được, cũng chỉ có một mình em mà thôi.”

Nhưng dù là thế, trong lòng Ngu Từ mà nói, Phùng Vãn Nặc là hoàn mỹ, là ôn nhu hiền lành.

Nếu như Phùng Vãn Nặc không đủ tốt, vậy thì tại sao ở trong mắt cô lại tốt như vậy.

Cho tới giờ Ngu Từ không cảm thấy bản thân có gì tốt, toàn thân đều là tật xấu, khuyết điểm nhiều không kể xiết, nhưng Phùng Vãn Nặc hết thảy đều không nhìn thấy những thứ này. 

Chuyện yêu quý một người rất khó nói, giống như lời thoại kinh điển của mấy nam chính, “Còn không phải là em ỷ vào việc tôi thích em hay sao?”

Trước kia không cảm thấy gì, sau đó mới phát hiện rằng, bởi vì thích cho nên có thể dễ dàng tha thứ vô điều kiện, thậm chí có thể vì đối phương mà bỏ ra nhiều thứ, âm thầm thay đổi bản thân thật nhiều.

Biến lẫn nhau trở thành đối phương.

Thứ trước kia ghét cũng biến thành điểm yêu thích hiện tại.

Con người chính là có một tiêu chuẩn kép như vậy.

Giống như lòng bao dung vô điều kiện của Phùng Vãn Nặc dành cho Ngu Từ, giống như đôi mắt Ngu Từ nhìn Phùng Vãn Nặc qua hai tầng bộ lọc vậy.

Được người khác yêu quý là nhất định có thể cảm nhận được, bởi vì lòng yêu thích là không thể che giấu được, miệng không nói nhưng ánh mắt sẽ nói.

Cho dù hiện thực cuộc sống thế nào, tiêu chuẩn đối với tình yêu của cô cho tới bây giờ không hề hạ xuống, cô muốn một người thật lòng, một người thật lòng chỉ thuộc về cô.

Nhưng rất hiển nhiên, Lục Nghiêm Kỳ không phải là nơi cô thuộc về, trong lòng cô biết rất rõ, cho dù trong miệng anh nói những lời như vậy, hành động đối xử với cô rất tốt, chẳng qua cũng chỉ là thói quen mà thôi, mà trước kia đúng là anh cũng đối với cô rất tốt, khi còn bé lại không hiểu được, cho rằng anh tốt với cô tức là thích cô, sau đó mới phát hiện thứ gọi là “tốt” này có rất nhiều nguyên nhân ở phía sau, không chỉ đơn giản như những gì thấy được bề ngoài.

Trong mắt anh, cô không thấy được chữ “yêu”.

Ngu Từ không nghĩ tới Lữ Chính Đống sẽ tới tìm cô, lúc đó là buổi trưa, cô vốn định đi xuống lầu đọc sách một lúc, nhưng còn chưa vào tới quán cà phê đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cô từ phía sau.

Cô ngẩn ra, sau đó mới nhận ra là Lữ Chính Đống, cậu ta một mình đến tìm cô, còn có thể vì lý do nào khác? 

Không phải Ngu Từ không muốn lập tức lờ đi, nhưng cũng ngại vì không phải phép, nghĩ thầm tùy tiện nói vài câu rồi tiễn người đi, nhưng hiển nhiên là Lữ Chính Đống không có ý định phối hợp với cô. 

Hàn huyên mấy câu, cậu ta nói, “Cứ đứng ở ngoài này cũng không hay lắm, đi vào trong ngồi ôn chuyện một chút đi.” 

Cô và Lữ Chính Đống thì có chuyện cũ gì để mà ôn? 

Ngu Từ suy nghĩ một chút, nói: “Thời gian nghỉ trưa chỗ chúng tôi hơi ngắn, sợ rằng không được.”  

Lữ Chính Đống cười nói: “Không vội, tôi có thể chờ đến khi cậu tan làm.” 

Cô khách khí cười: “Cảnh sát các cậu cũng rảnh rỗi như vậy sao?” 

Lữ Chính Đống đi mấy bước đến trước cửa, vừa đỡ cửa vừa quay đầu lại, “Nhanh lên một chút, không nên trễ nải thời gian của cảnh sát.”

“Chẳng lẽ cậu còn muốn xử tôi tội trở ngại công vụ sao?” Ngu Từ vẫn đứng yên không di chuyển.  

Lữ Chính Đống nhìn cô, “Ngu Từ, tôi thật không ngờ cậu sẽ lắm lời như vậy.”

Đã nói đến mức này rồi, nếu không đi vào thì cũng quá là không nể mặt mũi cảnh sát nhân dân rồi, Ngu Từ đi vào, sau khi ngồi xuống lập tức hỏi: “Bây giờ tôi sắp bị thẩm vấn sao?” 

Lữ Chính Đống vẻ mặt không biết phải làm sao, “Cậu nhiều lời thế, nói hai câu nghiêm chỉnh.”

“Ừ.” Cô khiêm tốn gật đầu một cái.

“A Kỳ nằm viện, làm một cuộc phẫu thuật, ở dạ dày”, Lữ Chính Đống vừa nói vừa minh họa lấy tay vạch một đường trên bụng mình, “Cậu không tính đi thăm một chút sao?”

“Công việc chỗ tôi bộn bề vô cùng.” Ngu Từ kiếm cớ qua loa lấy lệ.

“Công việc của cậu bận rộn bằng tôi bận rộn không?” 

Ngu Từ giương mắt liếc nhìn cậu ta, “Tính chất bất đồng mà, cậu với cậu ấy là anh em tốt với nhau, tôi với cậu ấy thì tính là cái gì? Còn không tính là có giao tình gì.” 

Lời này khiến Lữ Chính Đống phải nghẹn họng, cậu ta nghiêng người tì sát vào cạnh bàn, hai bàn tay đan vào nhau, bày ra một bộ dáng như trưởng bối thành khẩn nói, “Tôi biết cậu vẫn còn giận, nhưng cũng đã qua bảy năm rồi, ân oán có lớn hơn nữa thì cũng đến lúc nên buông bỏ, lời tôi nói có chút khó nghe, cậu ấy cũng đã ý thức được sai lầm, thế nhưng cậu lại không thể cho cậu ấy một cơ hội để sửa đổi sao? Cậu nhìn xem những phạm nhân bị phán quyết, cảnh sát chúng tôi đều sẽ cho bọn họ cơ hội được khoan hồng, huống chi cậu ấy còn không phải phạm nhân.” 

“Đúng vậy”, Ngu Từ lạnh giọng nói, “Tội phạm giết người cũng không có giết thân nhân của cậu, dĩ nhiên là cậu có thể cho bọn họ cơ hội khoan hồng, đao không chém lên người mình thì vĩnh viễn không thấy đau, cậu đi hỏi những thân nhân của người bị hại xem có ai nguyện ý cho bọn họ cơ hội đó không. Lữ Chính Đống, tôi cũng nói một câu khó nghe, bớt bệnh nghề nghiệp lại, bớt can thiệp vào chuyện của người khác, tay của cậu không vươn dài đến vậy được đâu.”  

Lữ Chính Đống bị câu nói đó khiến cho không thể nói được gì. 

Ngu Từ đứng lên, đi thẳng ra khỏi tiệm cà phê.

Lữ Chính Đống ngồi nguyên vị trí nhìn bóng lưng Ngu Từ rời đi, một hồi lâu sau vẫn không kịp phản ứng, cô gái văn tĩnh xấu hổ trước kia thật giống như đã biến thành một người khác. 

Đầy một bụng kế sách, vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, vậy mà hoàn toàn không có lấy một chỗ có thể phát huy.

Hồi lâu sau, cậu ta lắc đầu một cái, gọi phục vụ tới thanh toán rồi rời đi. 

***

Ngu Từ đi ra từ tiệm cà phê, không ngờ lại chạm mặt Tạ Kim Quân. 

Từ sau chuyện lần trước ở thang máy, số lần Tạ Kim Quân đến tìm Ngu Từ giảm thiểu rất nhiều.

Chẳng qua Ngu Từ có nghe nói, Tạ Kim Quân gần đây đang hỏi thăm chuyện lúc trước về cô, nhưng từ trước đến giờ Ngu Từ rất kín kẽ, không nhắc gì nhiều về những chuyện trước kia, Tạ Kim Quân căn bản không thu được nội dung gì có giá trị. 

Dù sao thì Ngu Từ vẫn cảm thấy thực sự kỳ quái, sau khi trải qua sự kiện kia, quả thật Tạ Kim Quân không tiếp tục tới quấy rầy cô nữa.  

Nhưng hôm nay, rất hiển nhiên, Tạ Kim Quân giống như là cố ý ở đây đợi cô. 

Anh ta cầm một ly cà phê, cùng với một cuốn sách da dê trong tay, dựa lưng vào cạnh cửa, cằm hướng vào phía bên trong tiệm cà phê chỉ chỉ, “Ai đây? Không ngờ em cũng nhiều đối tượng như vậy, còn có người đuổi theo tới tận lầu dưới công ty.”  

Ngu Từ còn bận nhiều suy nghĩ trong đầu, nghe người này âm dương quái khí ám chỉ, cô tức giận trừng mắt lên nhìn một cái, sau đó đi vòng qua người anh ta. 

Tạ Kim Quân đặt cuốn sách và ly cà phê sang một bên, cười cười đi theo, giống như muốn kéo gần khoảng cách với cô, một tay đặt lên vai cô, giọng thân mật nói: “Tức giận như vậy, là ai đã chọc đến em?”

Người này đối với những cô gái đều như vậy sao?

Ngu Từ đi tránh sang bên cạnh, thoát khỏi sự đụng chạm của tay anh ta, “Ít táy máy tay chân lại, vị ngồi trong kia là cảnh sát nhân dân đó, cẩn thận một chút.” 

Nói xong, cô cũng không buồn để ý đến biểu cảm kinh ngạc trên mặt Tạ Kim Quân, đi thẳng ra ngoài. 

Về đến phòng làm việc, Phùng Vãn Nặc không biết đã bắt đầu làm việc từ khi nào, thấy Ngu Từ đi vào thì nhíu mày, “Sao hôm nay quay lại sớm như vậy?”

Tâm trạng Ngu Từ lúc này không được tốt lắm, mở máy tính lên, nói: “Ở dưới lầu gặp phải một ôn thần.” 

“Không, là hai cái ôn thần.” Cô sửa lời giải thích. 

Hiếm khi nào lại thấy tâm trạng Ngu Từ kém như vậy, Phùng Vãn Nặc dựa vào lưng ghế nhìn cô hỏi, “Có chuyện gì vậy?” 

Ngu Từ nói lại đơn giản vấn đề với Phùng Vãn Nặc. 

Phùng Vãn Nặc nghe xong, trầm mặc một chút rồi nói, “Người này quả thật quá đáng.”

“Chị Vãn, chị cũng cảm thấy như vậy đúng không, cũng không phải là em làm quá lên.” 

Phùng Vãn Nặc lắc đầu một cái, “Không hề làm quá, phản ứng này của em là rất bình thường, thật ra thì bạn của cậu ta không nên can dự vào chuyện này, hành động này có chút xen vào chuyện của người khác.” 

Ngu Từ gật đầu một cái, “Em cũng đã nói với cậu ta như vậy, có lẽ cậu ta bị bệnh nghề nghiệp.” 

Dừng lại một chút, Ngu Từ do dự nói, “Chị Vãn, chị nói xem em có nên cho cậu ấy cơ hội này không, có lúc em cũng nghĩ, có phải mình quá ác tâm rồi không, bởi vì em chưa yêu đương bao giờ, không biết nên đối đãi trong chuyện tình cảm ra sao, cũng không có hình mẫu bắt chước.” 

Phùng Vãn Nặc lại bắt đầu hút thuốc, “Chỉ có chuyện yêu đương phù hợp với em, không có tiêu chuẩn nào để bắt chước, mỗi một cá tính bất đồng sẽ gặp những tình huống bất đồng, mỗi khi có điều gì nghi vấn, chỉ cần hỏi nơi này một chút.” 

Phùng Vãn Nặc chỉ tay vào vị trí trước ngực, nói với Ngu Từ, “Con người không nên vì thỏa mãn mong muốn của bản thân, hay là vì tiêu chuẩn đánh giá của thế tục mà đi làm chuyện nội tâm mình không muốn, em làm vậy nhất định sẽ hối hận. Cả đời này chỉ sống có một lần, mình đã đi đến đây rồi, cũng đã trải qua rồi, làm chuyện gì cũng nên nghe theo trái tim của mình, sau đó thì làm cho đến nơi đến chốn, làm cho thật tốt, không để có thiếu sót nào, đó chính là câu trả lời mãn nguyện nhất, câu trả lời không phải cho người khác nhìn mà là cho chính bản thân mình, dù sao tới đã tới rồi, cũng không có suy nghĩ quay trở lại, đúng không?” 

Trong phút chốc Ngu Từ bình tâm trở lại.  

Tới cũng đã tới rồi, chưa từng nghĩ sẽ quay trở lại.

Để tay lên ngực tự hỏi, cô nói, “Em không nghĩ tới sẽ tha thứ, cũng không muốn cho cậu ấy cơ hội, em chính là muốn cậu ấy phải hối hận, cả đời này phải sống thẹn trong lòng, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm, em chính  là người thù dai như vậy, cũng không muốn giả bộ buông tha.”  

Phùng Vãn Nặc cười nói: “Xem ra em không phải người não yêu đương.”  

Ngu Từ lắc đầu một cái, “Em chưa bao giờ là não yêu đương, trải qua một lần là đủ rồi, chỉ có kẻ ngu mới ngã hai lần vào một cái hố.”

“Vậy thì tập trung kiếm tiền cũng tốt”, Phùng Vãn Nặc nói, “Tình yêu và hôn nhân không phải là duy nhất, nếu gặp được thì là thêm gấm thêm hoa, không gặp được thì vẫn có thể sống tốt, trên thế gian này còn có rất nhiều thứ tốt để theo đuổi, tiền bạc, sự nghiệp, mối quan hệ giao thiệp, chân tình giữa người với người, còn có quần áo đẹp, có đồ ăn ngon… Quá nhiều, cũng quá tốt đẹp.”

Đời người tuy khổ, nhưng vì một chút xíu “tốt đẹp” này, cũng đủ để cho người ta có động lực cố gắng trong cuộc sống, tiến nhanh về phía trước.

***

Sau ngày hôm đó, Hoàng Thanh cũng không tới bệnh viện thăm Lục Nghiêm Kỳ nữa. 

Tuy vậy, trong phòng bệnh của anh vẫn rất náo nhiệt.  

Bạn học trước kia biết anh đang nằm viện, mang rất nhiều quà cáp đến thăm, còn cơ hội nào để xây dựng mối quan hệ tốt hơn nữa.

Có một số ngân hàng đầu tư bao gồm cả Goldman Sachs, đã đề nghị mức lương cao mời anh về làm, phần lớn trụ sở chính của họ đều ở thành phố Hải nên anh cũng đang cân nhắc.

Nhưng trước mắt lại có một vấn đề. 

Đang suy nghĩ thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cái, Lữ Chính Đống bước vào, chưa ngồi xuống đã than thở một tràng, cậu dựa vào thành giường bệnh, hai tay ôm trước ngực, “Người anh em, tôi thấy chuyện này nan giải rồi.”  

Lục Nghiêm Kỳ nhìn cậu, một hồi lâu vẫn không lên tiếng, cuối cùng, cười nhạt một tiếng, “Cũng có chuyện mà một cảnh sát nhân dân như cậu không thể giải quyết?”

“Chuyện này độ khó quá cao rồi.” Lữ Chính Đống xốc cái mũ lên, xoa xoa lại mái tóc rồi lại đội lên, “Ngu Từ thật sự dầu muối đều không ăn, tôi nghĩ hay là cậu đổi một người khác theo đuổi đi.” 

Thấy Lục Nghiêm Kỳ không nói gì, Lữ Chính Đống nói tiếp, “Tôi nghĩ mãi vẫn không ra, cô gái thích cậu xếp đầy cả phố, cậu muốn tìm một người thế nào mà không được, làm sao lại cứ phải cố hết sức lấy lòng như vậy, tôi thấy cậu chính là kiểu người thích bị làm khổ!”  

Lục Nghiêm Kỳ miễn cưỡng dựa vào đầu giường, không biết thế nào lại nghĩ đến ngày hôm đó Hoàng Thanh ở đây nói những lời kia, anh đột nhiên lên tiếng: “Trong mắt cậu ấy, tôi vẫn cứ là không có khả năng như vậy sao?” 

“Hả?” Lữ Chính Đống bị bối rối trước câu nói không đầu không đuôi như vậy, phản ứng một chút, “Cậu có chỗ nào mà không có khả năng, có thể đừng nghĩ như vậy được không, muốn có gia thế có gia thế, dáng dấp vẻ ngoài lại càng không cần nói, năm đó trong trường chúng ta, biết bao nữ sinh chọn là người trong mộng, công việc lại tốt, năng lực xuất chúng, ở bất cứ đâu cũng có thể hòa hợp, phải rồi, còn đi thành phố Hải không?”

Lục Nghiêm Kỳ khẽ nhíu mày một cái: “Để sau rồi hãy nói.”

“Cái gì nói sau”, Lữ Chính Đống nói, “Cậu đang ở Bắc Kinh vô cùng tốt, còn mua cả nhà rồi, cho dù không tiếp tục công việc nghiên cứu nữa thì ở lại đó công việc gì mà không tìm được, dù thế nào thì cũng không tệ, thật không hiểu được vì sao lại phải chạy về đây, sẽ không phải thật sự là vì Ngu Từ đó chứ?” 

Lục Nghiêm Kỳ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tôi cho là cậu ấy vẫn còn thích tôi.”

Lữ Chính Đống thở dài, lắc đầu một cái, “Cậu vì cậu ấy mà hy sinh lớn như vậy quay trở về đây, kết quả lại như thế này, tôi thấy cậu ấy, nói khó nghe thì là chỉ với điều kiện đó, nếu không phải dáng dấp có phần xinh đẹp thì cũng không còn gì khác, một cái bình hoa, có điểm nào xứng với cậu?” 

“Đừng nói vậy.” Lục Nghiêm Kỳ cắt lời cậu ta, nghĩ đến tình hình mấy lần trước, anh nhắm hai mắt lại.  

Ngày đó ở trên xe, Hoàng Thanh nói cô ấy có bạn trai, anh đã tin là thật, cũng nghĩ nếu vậy cũng được, không quấy nhiễu cuộc sống của cô nữa, nhưng làm thế nào cũng không cam lòng được, sau đó mấy lần vô tình bắt gặp, anh phát hiện cô chỉ có một mình, ngay cả lần đó uống rượu say đích cũng là do Ngu Chiêm Hành tới đón, càng có thể kết luận suy đoán cô không có bạn trai. 

Chỉ có một điều là có một người đàn ông thường xuyên xuất hiện bên cạnh Ngu Từ, quả thực khiến anh phải canh cánh nghi ngờ. 

Ngoại trừ anh, chưa thấy cô cười như vậy với ai bao giờ, còn người đàn ông kia, dựa vào trực giác đàn ông, dám chắc tám phần là anh ta đã thích Ngu Từ. 

Có một loại cảm giác thứ vốn thuộc về mình lại bị người khác hoành đao đoạt ái mà sinh ra cảm xúc tức giận muốn chiếm hữu mãnh liệt, cảm giác đó như hành hạ muốn lấy mạng anh. Khó chịu khổ sở vô cùng. 

“Nói nhiều nữa cũng có ích lợi gì”, Lục Nghiêm Kỳ mở mắt ra, nhìn Lữ Chính Đống giống như đang suy tính điều gì, “Cậu giúp tôi tra một người đi.” 

“Ai?”

“Trong công ty cậu ấy có một người đàn ông rất hay qua lại, tên là Tuyên Triều Thanh.” 

“Được”, Lữ Chính Đống vỗ ngực một cái, “Cứ để tôi lo.”

Bình luận

Truyện đang đọc