XƯỚNG MÔN NỮ HẦU

Trên người Tiêu Quan Tuyết có một loại mỵ lực tà ác, khiến người ta biết rõ trước mắt là vực sâu vạn trượng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện rơi xuống.

Vẻ ngoài hắn cao quý, tao nhã, khi mỉm cười có thể khiến cho người khác cảm thấy rụng rời. Nhưng Giang Tiểu Lâu biết rất rõ, dưới sự ngọt ngào của hắn vĩnh viễn chính là những suy nghĩ độc ác nhất.

Nàng không biết vì sao trời cao lại sáng tạo ra một nam nhân như thế, hắn ta có ngoại hình tuấn mỹ đến vậy, lại có lòng dạ ác độc đến cực điểm, giống như rắn độc âm lãnh, hồ ly giảo hoạt, lý trí lạnh lùng, gần như không ai có thể chiến thắng hắn.

Tiêu Quan Tuyết từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, đứng từ trên cao nhìn xuống Giang Tiểu Lâu.

Mảnh lụa mỏng trên mặt Giang Tiểu Lâu không biết đã rơi xuống lúc nào, lộ ra gương mặt. Hắn nhìn chăm chằm đôi mắt Giang Tiểu Lâu, nhẹ nhàng nói: “Ta thấy…có chút quen mặt”

Ngữ khí của Tiêu Quan Tuyết hết sức bình thản, âm thanh rất nhẹ nhàng, nhưng âm thanh ôn nhu đó lại làm cho trong lòng Giang Tiểu Lâu co rút lại thành một khối.

Khuất nhục, là cảm giác đầu tiên dâng lên trong lòng nàng.

Hắn không nhớ nàng, phải, trong phủ của hắn có không biết bao nhiêu mỹ nhân, còn nàng thì hết sức che giấu bản thân, hắn chẳng qua chỉ cho rằng nàng là một lễ vật tầm thường, một lễ vật hắn chưa bao giờ nhìn tới một lần. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không cho phép bất cứ ai khiêu chiến uy quyền của mình, khi huynh trưởng nàng đi cáo trạng, hạ nhân đến báo cáo, hắn chỉ tùy ý căn dặn hạ nhân xử lý là xong.

Chỉ vẻn vẹn ba chữ, là có thể xóa đi một mạng người.

Người trước mắt này, khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, thậm chí là sởn cả tóc gáy.

Quá khứ đau khổ để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng nàng, khắc sâu vào trong tâm trí nàng, trong lúc lơ đãng đột nhiên nhảy ra ngoài.

Nhưng càng đến thời điểm sợ hãi nàng lại càng tỉnh táo, trong đầu nàng đột nhiên nhớ đến những chuyện trước kia.

Có một lần đi ngang qua yến hội của Tử y hầu, nàng nhìn thấy một con dã lộc bị trói ở cây cột giữa sảnh tiệc, tên hộ vệ cường tráng mạnh mẽ dùng sức quất roi lên lưng dã lộc, con thú không ngừng giãy dụa, da lưng bong tróc, máu me đầm đìa. Lúc nàu đầu bếp cầm dao nhọn tiến đến, nhắm ngay cái lưng đẫm máu của nó mà đâm, tay vừa nhấc lên, một miếng thịt sống được lóc ra. Dã lộc đau đến rên rỉ không ngớt, đầu bếp đưa miếng thịt máu me đó vào khay nướng đặt ngay bên cạnh.

Cách làm tàn nhẫn này gọi là phanh lộc, phần thịt trên lưng là ít nhất và khó lấy nhất, nhưng nếu lóc như vậy thì mới mềm nhất và tươi ngon nhất.

Đối với Tiêu Quan Tuyết mà nói, mỹ nhân và súc vật không có gì khác nhau, chỉ là món đồ chơi mà thôi.

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, cúi thấp mi mắt: “Xin Hầu gia đừng cười tiểu nữ.”

Vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là một câu nói như thật như giả.

Tiêu Quan Tuyết nhìn cặp mắt trong suốt bình tĩnh như hắc mã não của đối phương, nụ cười chậm rãi dừng lại, đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Giang Tiểu Lâu lên.

Bàn tay đó lạnh lẽo như một khốc ngọc thạch, được nuôi dưỡng trong nhung lụa, mỹ lệ thon dài, nhẹ nhàng lướt qua cằm nàng: “Nàng tên là gì?”. Giang Tiểu Lâu ghìm lại sự căm hận mãnh liệt trong lòng, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đào Yêu.”

Ngón tay được chăm sóc tỷ mỉ của Tiêu Quan Tuyết nhẹ nhàng chạm vào da Giang Tiểu Lâu, một trận đau đớn bén nhọn đâm vào làm cho Giang Tiểu Lâu nhíu lông mày lại theo bản năng, hắn hài lòng nhìn nàng, hỏi: “Nàng không đau?”

Vẻ mặt ôn nhu như vậy, giọng điệu mềm mại như vậy, hắn nhìn nàng giống như đang tìm kiếm điều gì. Đau? Dĩ nhiên là đau. Nhưng Giang Tiểu Lâu không thể sợ hãi, càng không thể kêu đau, bởi vì vừa mở miệng sẽ có người phát hiện, nếu sợ đau thì sẽ bị người khác xem như con giun con dế mà dẫm chết.

Nàng nhớ tới hắn có một con ngựa quý tên là Thấu Cốt Long, thân thể cao to, toàn thân linh khí, trán có một dấu mặt trăng màu trắng, chỉ cần nhẹ nhàng vỗ một cái, nó sẽ phóng vút đi như bay, đúng là một con ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm dặm. Tiêu Quan Tuyết cũng vì nó mà xây chuồng cực kỳ xa hoa, thức ăn là lương thảo đặc thù được vận chuyển từ ngàn dặm xa xôi đến, không cho phép bất cứ người nào chạm vào. Nhưng trong một lần săn bắn, con Thấu Cốt Long này bởi vì bị mãnh hổ hù dọa kinh hãi suýt nữa đã hất hắn xuống đất, sau khi trở về hắn liền ra lệnh xử tử nó.

Thấu Cốt Long cực kỳ có linh tính, lập tức quỳ chân trước xuống, mắt không ngừng rơi lệ, vô số phụ tá môn khách cũng đến nói giúp, Tiêu Quan Tuyết cũng chỉ phán một câu.

Nhu nhược đáng chết.

Giang Tiểu Lâu biết, hắn giết con ngựa quý không phải vì nó gây nguy hiểm cho tính mạng của hắn, mà là hắn cực kỳ căm ghét tất cả những người hay vật yếu đuối.

Cho nên, nét cười của nàng càng sâu, nhẹ nhàng nói ra vài chữ: “Bổn phận của tiểu nữ là giúp vui, cho nên Đào Yêu không thể đau.”

Tiêu Quan Tuyết làm như cảm thấy bất ngờ, ý cười càng đậm: “Nàng nói đúng, nếu vừa rồi nàng khóc, thì bây giờ đã là một cỗ thi thể.” Tiêu Quan Tuyết giết người không cần lý do, cho dù chỉ làm cho hắn không được vui, Giang Tiểu Lâu cũng phải chết.

“Đa tạ Hầu gia hạ thủ lưu tình.” Âm thanh Giang Tiểu Lâu mềm mãi, trong lòng lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Có một ngày ngươi sẽ phát hiện, lưu lại tính mạng của ta là quyết định sai lầm nhất trong đời ngươi. Tiêu Quan Tuyết thu hồi tay, cười với mọi người chung quanh: “Như vậy xem ra, cũng chỉ là loại phấn son thô tục bình thường thôi.”

Kim Ngọc vẫn ở bên cạnh nhìn, giờ khắc này sắc mặt khẽ thay đổi.

Giang Tiểu Lâu không chút nào tức giận, cũng không có nửa điểm lúng túng, nụ cười càng đáng yêu hơn: “Vâng, đa tạ Hầu gia khen ngợi.”

Lúc nãy Tiêu Quan Tuyết còn không để ý lắm, giờ khắc này thật sự để tâm nhìn nàng, mới cảm nhận được nữ tử này có nét đẹp mê hồn như vậy. Tuy rằng phấn son không nhiều, nhưng càng hiện rõ làn mi như mực, mặt như hoa sen, ngẩn đầu lên một cái phong tình tỏa sáng. Cặp tỷ muội song sinh biểu diễn lúc nãy cũng là mỹ nhân như ngọc, xinh đẹp hơn người, nhưng so sánh với sự can đảm không kiêng dè của nàng, thì lập tức bị che lấp đến không còn thấy hình dáng đâu.

Tiêu Quan Tuyết nhướng mày, đột nhiên nở nụ cười, trong chớp mắt đã hiểu tại sao Đào Yêu lại được ca tụng như vậy.

Thần thái kiều mị dịu dàng như vậy, gương mặt tinh xảo khéo léo như vậy, ai nói nữ tử mê hoặc lòng người phải là loại xinh đẹp nhưng không đoan chính? Nàng lại có gương mặt thanh lệ, đôi mắt như muốn khắc sâu vào lòng người khác. Dáng dấp thanh thuần, giống như một đóa sen màu trắng nhàn nhạt, lại có thể che lấp hết muôn tía nghìn hồng.

Quan trọng hơn chính là, bị nói thành loại phấn son thô tục cũng không tức giận, còn có thể cười ôn nhu như thế, xinh đẹp vô tội như thế, nếu không có tâm tư sâu xa hoặc có mưu đồ khác, thì chính là…có cả hai. Tiêu Quan Tuyết cong khóe môi, hững hờ nói: “Đúng là khá thú vị.”

Nói xong, hắn tự nhiên đi ra ngoài, hộ vệ phía sau vội vàng đuổi theo.

Mãi đến khi hắn đi một lúc lâu sau, trong đại sảnh mới như chim vỡ tổ.

“Ay, cô nương như vậy cũng gọi là phấn son thô tục, Tử y hầu cũng quá…”

“Xuỵt, cẩn thận vách tường có tai.”

Trong đại sảnh mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng đều hết sức nhỏ giọng, sợ bị người nghe thấy.

Giang Tiểu Lâu nhìn theo bóng lưng của Tử y hầu, ý cười nhẹ nhàng gợi lên, nhu mì như liễu, vừa vặn che giấu một tia lạnh lẽo trong đáy mắt. Người lúc nãy vẫn câm như hến là Kim Ngọc bây giờ mới vui mừng đi tới, luôn miệng nói: “Ai nha, Đào Yêu giỏi của ta, Hầu gia đây là thích muội rồi đó.”

Nàng nhìn thấu tình đời lòng người, hiển nhiên phát hiện Tử y hầu đối với Giang Tiểu Lâu có ba phần hứng thú.

Giang Tiểu Lâu quay đầu lại, đổi thành nụ cười thanh tao: “Kim Ngọc tỷ, muội mệt rồi, muội về nghỉ trước đây.”

Kim Ngọc còn chưa kịp ngăn cản, Giang Tiểu Lâu đã nhẹ nhàng lướt đi. Thấy vậy, trong đại sảnh đột nhiên ầm ĩ lên.

“Sao Đào Yêu cô nương lại đi rồi?”

“Đúng vậy, Đào Yêu cô nương không biểu diễn nữa, cũng nên kính rượu với mọi người chứ.”

Kim Ngọc vội vàng xoa dịu những người khách đang huyên náo, mặt khác ở trên lầu, Tạ Liên Thành nhẹ nhàng nhíu mày, nữ tử Đào Yêu này sao lại quen mắt như vậy? Hắn cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu đó, mà Hoài An đứng sau lưng hắn đã nhận ra, Đào Yêu chính là nữ tử được cứu đêm đó, nhưng bởi vì ở đây có đông người nên không tiện lên tiếng, bực bội đến đỏ mặt lên.

Vệ công công thở dài nói: “Ta tự xưng là kiến thức rộng rãi, nhưng cô nương có tài lại có tâm tư thế này lại hiếm khi gặp, đáng tiếc, thật đáng tiếc.”

Tạ Liên Thành dĩ nhiên biết Vệ công công đang nói gì, giai nhân như vậy vốn nên được nâng niu chăm sóc ở trong khuê phòng, chứ không nên lưu lạc đến đây, làm sao không đáng tiếc cho được?

Giang Tiểu Lâu không lập tức trở về Vãn Nguyện lâu của mình, nàng đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn xuống dưới.

Đó là một cỗ kiệu tám người khiêng, trên kiệu nạm vàng khảm ngọc, từ xa nhìn lại đều là châu quang ngọc khí. Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là cỗ kiệu đó do tám thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp khiêng, từng người đều có chiều cao độ gầy như nhau, ngoại hình cũng giống như được khắc từ một khuôn ra. Người nào cũng vòng eo như liễu, tóc đen như mây, đôi mắt đa tình, tuy rằng phải khiêng kiệu, nhưng di chuyển vẫn rất nhẹ nhàng, như những đám mây bay lượn, bay qua như những giấc mộng phồn hoa. Phía sau kiệu có mấy chục hộ vệ mang đại đao đi theo, bọn họ lặng yên đi theo không một tiếng động, giống như một đám bò cạp đen kịt, lặng lẽ âm u, tạo thành hình ảnh vô cùng đối lập với hình ảnh tươi sáng phía trước.

Trơ mắt nhìn đám người biến mất trong bóng tối, Tiểu Điệp lẩm bẩm nói: “Đây…đây là…”

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười nói: “Tử y hầu thích phô trương như vậy đó.”

Trong bóng tối, nàng nói ra từng chữ, mang theo sự quyết rũ như đang đọc thơ đối câu.

Tiểu Điệp đang muốn nói gì đó, đã thấy nơi gò má Giang Tiểu Lâu lóe ra một tia ánh sáng u nhạt, nụ cười nhẹ nhàng bình tĩnh, không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Giang Tiểu Lâu cũng như trút được gánh nặng, ở thời điểm chưa có gì trong tay nàng đã gây được sự chú ý của Tử y hầu, sự kích thích của đêm nay thực sự quá to lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc