Chương 53: Mỏi mắt mong chờ (1)
Lửa dần dần tắt, trên giá có thêm một thi thể cháy khét đen, mùi vị gay mũi nồng nặc lan tràn trong không khí, mỗi người đều bị chấn động sâu sắc.
Phó Triêu Tuyên đứng đó sửng sốt suốt nửa ngày, mãi đến khi đám đông dần dần tản ra, hắn còn chưa hoàn hồn lại.
“Đại phu, huynh vẫn ổn chứ.” Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng nhắc nhở, âm thanh ngọt ngào.
Phó Triêu Tuyên lập tức tỉnh táo lại, hắn nhìn Giang Tiểu Lâu, vẫn có chút gì đó chưa hoàn toàn tỉnh: “Ta không nghĩ tới Lương Khánh sẽ có kết cục này.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng thở dài: “Mỗi người trên đời này đều có kết cục của mình, không cần thấy tiếc cho hắn, từ khi hắn ức hiếp người lương thiện, thì đã định hắn có kết cục như vậy.”
Phó Triêu Tuyên theo bản năng liếc nhìn thi thể bị cháy khét kia, một đứa bé đi ngang qua nhặt một hòn đá ném mạnh vào thi thể không còn ra hình người của Lương Khánh, thi thể bị ném đến đung đưa, sợi dây dùng để buộc thi thể bung ra, rầm một tiếng rớt xuống đất, tan nát không còn hình thù.
Kinh triệu doãn một đời cao cao tại thượng, tùy ý làm bậy, sau khi chết thậm chí không được toàn thây, biết bao bi thương. Phó Triêu Tuyên cũng không phải là đồng tình với hắn, chỉ là hắn rất tin Phật giáo, có lòng thương người, không có cách nào đứng trơ mắt nhìn một người bị thiêu sống thành tro bụi như vậy.
“Không cần nghĩ nhiều, nên về thôi.”
“Về, về đâu?” Phó Triêu Tuyên nhíu mày “Nàng chuẩn bị đi đâu nữa?”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu có ý cười nhẹ, vẫn không trả lời.
“Đến y quán của ta dưỡng thương đi.” Phó Triêu Tuyên mở miệng khuyên, gương mặt ôn hòa trước sau luôn có vẻ quan tâm.
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn hắn, khẽ lắc đầu.
“Hiện giờ cơ thể nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, Ngiêm Phượng Nhã cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, lẽ nào nàng muốn nửa đường bị họ bắt lại sao?” Phó Triêu Tuyên cảm thấy hành động này vô cùng không lý trí, hắn không thể để mặc cho Giang Tiểu Lâu rời đi như vậy, thật sự quá nguy hiểm.
“Quả thật ta phải dưỡng thương, nhưng chỗ của đại phu cũng không phải chỗ tốt, nơi đầu tiên Ngiêm Phượng Nhã lục soát chính là chỗ đó.” Giang Tiểu Lâu nhìn đối phương, nghiêm túc trả lời.
“Ở ngoại ô ta có một căn nhà nhỏ, nàng có thể ẩn thân ở đó, Ngiêm Phượng Nhã muốn lục soát cũng được, muốn bắt người cũng được, sẽ không tìm đến đó đâu.” Phó Triêu Tuyên vẫn kiên trì.
Giang Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn hắn, con ngươi trong suốt như mặt hồ, sóng nước lấp loáng.
Phó Triêu Tuyên nhìn đôi mắt đó, chỉ cảm giác như đang đâm đầu vào vòng xoáy, ôn nhu cuốn hắn vào trong, không khỏi giật mình trong lòng, mở miệng hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Chúng ta là quan hệ hợp tác, quan hệ bằng hữu, nhưng nếu ta đến nhà riêng của đại phu, thì hành động của huynh sẽ không còn là trừ gian diệc ác, mà sẽ biến thành mê muội nữ sắc, kim ốc tàng kiều, như vậy cũng không sao sao?” Nàng mỉm cười, âm thanh như cánh chim lướt qua, đôi mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của đối phương.
Trong nháy mắt lưng Phó Triêu Tuyên cứng đơ.
Không sai, Lương Khánh tàn sát người vô tội, hoành hành ngang ngược, vốn hắn trợ giúp Giang Tiểu Lâu đó là nghĩa cử. Mặc kệ vào lúc nào, hắn đều có thể bình thản đối mặt với lương tâm. Nhưng nếu bây giờ hắn mang Giang Tiểu Lâu về, cho nàng dưỡng thương, còn giữ nàng lại bên người, sau này không biết sẽ biến thành cục diện gì.
Do dự trong nháy mắt đó, Giang Tiểu Lâu nhìn thấy trong mắt, không khỏi bật cười: “Đại phu không không cần nghiêm túc quá, ta chỉ nói đùa với huynh thôi. Huynh yên tâm, dĩ nhiên ta đã có chuẩn bị trước, huynh không cần lo lắng cho ta.”
Phó Triêu Tuyên nghe vậy, một loại tâm tình khó hiểu đột nhiên quấn lấy trái tim, không nói ra được là hối hận, hay mất mát.
Vừa nãy nếu hắn không do dự, thành tâm mời, có thể nàng sẽ đồng ý. Hắn vốn là đại phu, thu nhận giúp đỡ một bệnh nhan làkhông thể bình thường hơn được, tại sao lại do dự. Thật là lo lắng việc nghĩa cử cao đẹp của mình sẽ bị tổn hại sao? Không, cũng không hẳn là như vậy.
Nữ tử trước mặt này đôi mắt như sao, nụ cười như hoa xuân, da trắng thanh khiết còn đẹp hơn tuyết mùa đông ba phần.
Kéo dài như vậy, chưa chắc hắn sẽ không động tâm.
Nhưng Giang Tiểu Lâu vô cùng kiên nhẫn, cá tính mạnh mẽ, thù dai cực kỳ, có thù tất báo, không phải là một nữ nhân bình thường.
Nữ tử lý tưởng trong lòng hắn, nhất định là ôn nhu mỹ lệ, hiền thục lương thiện, mà người trước mắt này, quá kiêu ngạo, quá cứng rắn.
Hắn, rõ ràng không thể nào động lòng được.
Nhưng tại sao cảm giác hối hận lại không có cách nào đè nén được? Hắn vẫn đang ngây người, Giang Tiểu Lâu đã phất tay rời đi, hắn theo bản năng tiến lên một bước: “Nàng còn quay lại không?”
Giang Tiểu Lâu dừng chân, quay đầu lại, trong nháy mắt vạt áo bị gió lay động, đôi mắt nàng rực rỡ sáng ngời, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Phó đại phu, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại.”
Phó Triêu Tuyên nhìn bóng hình nàng cứ như vậy biến mất trong đoàn người, thất vọng mất mát. Trong nháy mắt hắn thậm chí có một loại kích động muốn đi lên giữ nàng lại, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trơ mắt nhìn bóng người kia biến mất…
“Hầu gia, Giang Tiểu Lâu đã thuận lợi ra khỏi phủ nha Kinh triệu phủ.”
Trong phủ Tử y hầu, tại một đình nghỉ mát tinh xảo, chung quanh cây cỏ hoa lá tươi mát, hoa đào đua nhau nở rộ, cây xanh tỏa bóng, đình đài sang trọng. Tử y hầu ngồi trong đình nghỉ mát, một mỹ nhân ngồi trên mặt đất, lấy một chiếc tiêu vĩ cầm, tinh tinh gảy lên vài điệu, tiếp theo sau đó biểu diễn động tác như nước chảy mây trôi.
Tiêu Quan Tuyết tiện tay cầm lên một ly tượu, tựa hồ đang thưởng thức tiếng đàn, biểu hiện như có chút mê ly, không nói gì.
Hộ vệ cúi đầu, cũng không dám mở miệng nữa.
Chờ khúc nhạc kết thúc, mỹ nhân đứng xuôi tay, Tiêu Quan Tuyết mới nhàn nhạt nói: “Nói tiếp đi.”
“Không biết Giang Tiểu Lâu dùng thủ đoạn nào mê hoặc được Phó Triêu Tuyên, Phó Triêu Tuyên âm thầm trợ giúp nàng, tiếp theo Lương Khánh bị chẩn đoán là bị bệnh hủi, Ngiêm Phượng Nhã dùng danh nghĩa Lương Khánh dâng lên một tấu sớ mật, sau đó lặng lẽ đem Lương Khánh đi dưỡng bệnh. Trên đường đi cỗ kiệu xảy ra bất trắc, kinh động đến bá tánh. Những bá tánh kia dựa theo thông lệ dân gian, mạnh mẽ trói Lương Khánh lại để chấp hành hình phạt hỏa thiêu. Lương Khánh bị thiêu sống như vậy. Lúc đó Lương phu nhân đang gây sự ở nha môn Kinh triệu phủ, Ngiêm Phượng Nhã tự lo còn không xong, Giang Tiểu Lâu nhân cơ hội trốn thoát, thuộc hạ phái người đi theo, nhưng đụng phải đám đông, không cẩn thận làm mất dấu vết.”
“Nàng phát hiện ra các ngươi rồi.” Tiêu Quan Tuyết tựa cười mà không phải cười.
Hộ vệ hoảng sợ quỳ xuống đất: “Hầu gia, chúng thuộc hạ đã hết sức cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị một cô gái tay không tấc sắt phát hiện ra, thực sự là lúc đó khắp khu chợ rất hỗn loạn, chúng thuộc hạ mới mất dấu.”
Hàng mi thon dài của Tiêu Quan Tuyết hơi nhíu lại: “Ồ?”
“Nàng ta…thật sự quá giảo hoạt.” Hộ vệ nói “Thuộc hạ nhất định sẽ tìm được nàng ta trong một ngày.”
Tiêu Quan Tuyết ngoảnh mặt không nghe, đứng lên, đi đến bên cạnh mỹ nhân lúc nãy.
Ánh tà dương rơi vào gương mặt lạnh lẽo của hắn, ánh lên một tầng hào quang. Dáng người hắn cao to vững chãi, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, biểu hiện nhìn người khác vô cùng chăm chú, mỹ nhân không tự chủ được mà cúi mắt xuống, đỏ mặt.
Cô gái trước mắt, cái cằm đầy đặn, đôi mắt to tròn, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng tinh xảo hoàn mỹ, quyến rũ mê người.
Hắn chẳng qua đến trà lâu ngồi một chút, xa xa nhìn thấy cô gái này ở ngồi ở tiểu lâu đối diện đánh đàn. Chỉ nhìn một cái, hắn liền động tâm.
Không rõ khi đó hắn có tâm tư gì, mỗi khi hắn nhìn thấy khí chất và thần thái của cô gái này, lại cảm thấy rất quen thuộc.
Ôn nhu, hòa thuận, thanh lệ, quyến rũ, phảng phất như một đóa ra đang nở rộ, đẹp mà không tà mị, rung động lòng người.
Lục Uyển xuất thân nhà phú hào, nhưng chỉ là con thứ, gia trưởng biết được có cơ hội trèo lên Tử y hầu, liền không cần suy nghĩ đóng gói đưa nàng vào phủ. Trong lòng nàng kinh hoảng, sợ hãi, vì người người đều nói Tử y hầu là một nam nhân lãnh khốc vô tình. Nàng khổ sở cầu xin phụ thân, nhưng mà phụ thân lại nghiêm túc nói nàng không cần sợ, dựa vào vẻ đẹp của nàng, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ động tâm.
Lời nói này không sai, nàng vẫn biết mình mỹ lệ vô song. Bất kể đi đến đâu, cũng có vô số ánh mắt nóng rực nhìn theo. Đánh bạo nhập phủ, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Quan Tuyết, nàng hoàn toàn sửng sốt. Nam nhân phong độ ngời ngời, dung mạo tuấn tú trước mắt và nam nhân tàn nhẫn hiếu sát Tử y hầu hoàn toàn như hai người khác nhau. Khi hắn mỉm cười với nàng, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt tràn ngập sức quyến rũ, bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy đều thần hồn điên đảo.
Chỉ là ánh mắt hắn nhìn nàng rất kỳ quái, như là nhìn nàng, rồi lại như là xuyên thấu qua nàng để nhìn người khác, loại tâm tình này rất khó phát hiện, khiến cho nàng cho rằng chỉ là bản thân mình suy nghĩ nhiều.
Tiêu Quan Tuyết nâng cằm Lục Uyển lên, chăm chú nhìn.
Gương mặt ngay trước mắt dần dần hóa thành gương mặt trong ấn tượng đó, xinh đẹp, mỹ lệ, biểu cảm ôn nhu, thậm chí là đôi mắt to giống nhau như đúc, nhưng ít đi ba phần linh khí và kiên cường. Vốn nên là đôi mắt long lanh trong suốt, lại có thêm ba phần diễm lệ và tục khí.
Lục Uyển trời sinh dáng người thướt tha, dung nhanh kiều mị, nụ cười mềm lại, kiều diễm như hoa, nhưng hoàn toàn không có sự tỏasáng như hắn tưởng tượng.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này lại kệch cỡm, che mất đi vẻ quyến rũ, thật làm người ta thất vọng.
Hắn nhìn suốt nửa ngày, càng lúc càng thấy thêm phiền chán, xoay người lại, nói với hộ vệ: “Không cần, khi đến lúc, nàng sẽ tự đến tìm ta.”
Hộ vệ sửng sốt trong nháy mắt, mới trịnh trọng hành lễ: “Dạ.”
Lục Uyển mềm mại nói: “Hầu gia…”
“Cút.” Tiêu Quan Tuyết lạnh lùng nói, trên gương mặt tuấn tú hiện vẻ chán ghét chưa từng thấy.
Lục Uyển sững sờ, ngây ngốc cả người, theo bản năng tiến lên một bước: “Hầu gia, có phải thiếp đã làm sai chuyện gì, khiến ngài tức giận?”
Tiêu Quan Tuyết hoàn toàn không liếc nhìn nàng một cái, xoay người liền rời đi. Trong lòng Lục Uyển hoảng hốt, vốn nên thức thời lui xuống, lại bị cảm giác vứt bỏ vây chặt trong lòng, trong chớp mắt nhào tới, chụp được góc áo Tiêu Quan Tuyết, đôi mắt ngàn ngập nước: “Hầu gia, Uyển Nhi đã làm sai chuyện gì?”
Tiêu Quan Tuyết cụp mắt, nhìn nàng nước mắt giàn giụa, đột nhiên duỗi ngón tay thon dài ra, phảng phất thương tiếc mà lau đi nước mắt trên mặt nàng, cười nói với nàng: “Không muốn xa ta sao?”
“Phải, thiếp không muốn xa Hầu gia.” Âm thanh Lục Uyển thảm thiết bi ai, dung mạo mỹ lệ chung tình khiến ai thấy cũng động lòng.
Thế nhân đều nói Tiêu Quan Tuyết độc ác vô tình, nhưng nhìn thấy dung mạo tuấn tú của hắn, hàng vẫn không thể tin được. Nam nhân vô tình đến mấy, đều sẽ bị nhu tình của nữ nhân đánh động, trên đời này không có nam nhân nào cự tuyệt được nhu tình của mỹ nhân.
Đôi mắt Tiêu Quan Tuyết sâu thẳm, hình như có chút hoang mang, Lục Uyển nghĩ là mình có hy vọng, từng giọt nước mắt to tròn lăn xuống, không khỏi càng thêm bi thương: “Thiếp thà chết, cũng tuyệt đối không rời xa Hầu gia. Nếu Hầu gia không thương yêu thiếp, thế giới này có gì để thiếp lưu luyến nữa?”
Ánh mắt Tiêu Quan Tuyết nhìn nàng có thêm một tia trào phúng: “Hả, nàng nói thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật.” Lục Uyển nghẹn ngào nói, vẻ nhu mì đáng yêu lên đến cực điểm.
Tiêu Quan Tuyết nở nụ cười, Lục Uyển và người kia có ba phần tương tự, trời sinh là một mỹ nhân xấu tính. Trước kia mỗi lần hắn nhìn Lục Uyển đều nhìn thấy vẻ quyến rũ và kiều diễm, rất dễ dàng nghĩ đến một gương mặt khác. Thanh lệ, thoát tục, linh diễm, đều là cười với ngươi, nhưng phía sau lại đâm cho ngươi một nhát, bề ngoài dịu dàng ngoan hiền, bên trong lại kiêu căng khó thuần, đôi mắt câu hồn người khác, nội tâm lạnh lùng như băng. Ha, tạo hóa thật là thần kỳ, rõ ràng gương mặt có chút tương tự, nhưng bên trong lại là hai linh hồn hoàn toàn khác nhau.
So sánh với nhau, loại quyến rũ và nhu tình của Lục Uyển, thậm chí mang theo chút nịnh nọt, đối với hắn quá mức vô vị.
“Ông trời cho ngươi gương mặt đẹp đẽ, nhưng lại ban cho tính cách nhạt nhẽo, thật sự đáng tiếc.” Hắn thở dài, giọng điệu ôn tồn.
Giang Tiểu Lâu tươi cười như hoa, lòng dạ ác độc như đao, ai đối với nàng thế nào, nàng đáp trả y như thế, nhìn kỹ kết cục của những người đó, mới biết từng hành động cử chỉ lời nói của nàng, không có cái nào làm người ta không sởn tóc gáy. Nhưng càng như vậy, mới càng thú vị. Một nữ nhân tràn đầy nhu tình, quy tắc khuôn phép, không hề có chút vượt quá quy củ, đúng là hoàn toàn lãng phí gương mặt xinh đẹp.
Tiêu Quan Tuyết cười khẽ một tiếng: “Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”
Lục Uyển bỗng nhiên ngẩn đầu lên, mặt đầy khiếp sợ, còn chưa kịp phản ứng lại, hộ vệ đã tiến lên kéo nàng đi.
Trong đình nghỉ mát, Tiêu Quan Tuyết thả sủng vật của mình ra, một con tuyết lang (sói trắng) toàn thân trắng như tuyết.
Con sói này, là khi hắn còn bé đi ra ngoài săn bắn phát hiện ra. Lúc đó thôn dân trên núi vì muốn xâm nhập vào khu vực của tuyết lang, mà xảy ra tranh đấu quyết liệt với cả bầy sói, tuyết lang bị đánh gần chết, khi ngã xuống đất kêu to một tiếng gọi đến mấy chục con tuyết lang khác, cắn bị thương tất cả thôn dân, cho nên thôn dân quyết định dùng lửa thiêu hết tất cả, chỉ còn dư lại một con sói con trốn thoát, vừa vặn đụng phải hắn.
Vừa ý con sói xinh đẹp trước mắt, hắn lập tức đuổi đến truy sát toàn bộ thôn dân. Từ đó về sau, hắn thu nhận con sói con này. Bây giờ, tuyết lang đã dài gần hai mét, có một cái đầu rất to và thân thể mềm mại tinh tế. Lớp lông trắng như tuyết trên người vô cùng đẹp, vừa đẹp vừa dày dặn.
Tiêu Quan Tuyết chính là yêu thích những thứ vừa xinh đẹp vừa đáng sợ, vô cùng yêu thích.
Không lâu lắm, hộ vệ bưng một bát thịt nóng hổi lại, trong không khí tỏa ra mùi thơm kỳ lạ, tứ chi tuyết lang đứng thẳng lên, phi nhào tới. Hộ vệ tránh né không kịp, bị nó đẩy ngã xuống đất, kinh hoảng đến tái mét.
Tuyết lang cũng không để ý tới hắn, lập tức ăn ngấu nghiến thức ăn của mình.
Ai cũng biết, sủng vật của Tiêu Quan Tuyết vô cùng kén chọn, có đầu bếp riêng của mình, mỗi ngày thức ăn được nấu nướng tỉ mỉ. Dĩa thịt này nhìn thì đơn giản, nhưng công đoạn chế biến hết sức phức tạp. Đầu bếp phải lấy thịt tươi rút hết gân, lau khô rửa sạch, nghiền nát thành thịt băm, thêm vào trứng gà, hành, sau đó quết theo một chiều, rồi lấy thịt cho vào lòng bàn tay, nắm bàn tay lại, để thịt chảy qua kẽ ngón tay cái và ngón tay trỏ thành những viên tròn nhỏ, sau đó bỏ vào trong nồi nước sôi, đến khi vo viên hết tất cả thịt, thì vớt hết bọt cho sạch sẽ, đến khi thịt viên chín tái, chuyển sang lửa to, khi thịt chín hẳn sẽ có mùi thơm ngào ngạt, tuyết lang mới thích mà ăn nhiều.
Tuyết lang kén chọn ăn thức ăn dành riêng cho mình, hộ vệ nhìn thấy cảnh đó đột nhiên xoay người, trong bụng một trận chua chua xông lên, nôn mửa không thôi.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, Tiêu Quan Tuyết cười ha ha.
Giang Tiểu Lâu, đánh cược mười ngày, nàng thắng rồi.