XƯƠNG RỒNG ĐỐT RƯƠNG

Ngay từ đầu, Giang Luyện đã bị tiếng gọi “u sáu” của Mạnh Thiên Tư làm bối rối.

Hắn còn thật sự tưởng rằng Khúc Tiếu chỉ là một người phụ nữ có niềm cố chấp với việt kịch mà hắn tình cờ gặp được trong rạp hát, hắn cũng vô thức chỉ giữ mối quan hệ này ở ngưỡng bèo nước gặp nhau – lúc ăn khuya cũng chỉ tán gẫu về hí kịch, nghe Khúc Tiếu kể chút chuyện khuôn phép, chuyện tức cười khi còn trên sân khấu năm xưa.

Nhưng bỗng chốc lại đột ngột đổi gió: Hóa ra Khúc Tiếu cũng là quỷ non, còn là u sáu của Mạnh Thiên Tư.

Hơn nữa, hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra thái độ của Mạnh Thiên Tư đối với hắn khác hẳn trước đây.

Lần gặp này chỉ có ba người, đâu phải ba mươi người ầm ĩ tụ hội, sao cô có thể không nhìn ra mà đến liếc cũng không liếc hắn một cái – cô nhìn không chớp mắt, thể hiện mình cố ý.

Câu nói sau đó cũng chứng minh cho điều này.

Con không có hứng làm quen.

Lần trước gặp là cùng đi xem thận cảnh ở núi Ngọ Lăng, hắn tự thấy trong khoảng thời gian này mình không làm việc gì không đúng, phần lớn thời gian đều chỉ lo liệu tang lễ cho Huống Đồng Thắng.

Đã xảy ra chuyện gì à?

Còn nữa, cô cũng không muốn nhận quen hắn trước mặt vị u sáu này, bởi vậy nên mới ra oai phủ đầu, “bắt” hắn phối hợp, đừng chào hỏi gì cô?

Giang Luyện không hiểu rõ lắm dụng ý của cô, cô quay đi cũng quá nhanh, bởi vậy nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lên xe rồi lại nhìn xe rời đi.

Cũng may, đã nhớ được biển số xe rồi.

Hắn định gọi cho người liên lạc bên Vạn Phong Hỏa, đặt thêm đơn này: Với bản lĩnh của đám người này, tra hướng đi của xe cũng không khó lắm đâu nhỉ?

Vậy nhưng tâm tư Khúc Tiếu cũng xoay chuyển rất nhanh: “Có phải cậu quen biết Thiên Tư nhà tôi không?”

Giang Luyện do dự một hồi, cũng chẳng thể giả bộ trước mặt bà: “Vâng.”

“Quen nhau thế nào? Quen bao lâu rồi?”

Giang Luyện nói: “Tháng trước ạ, ở Tương Tây.”

Ánh mắt Khúc Tiếu lóe sáng: “Tương Tây, hai đứa đi…”

Bà chỉ nói nửa câu, Giang Luyện biết là bà đang thử thăm dò hắn đã tham dự bao nhiêu trong chuyện Tương Tây này: “Cháu xuống rừng đá treo túi mật, lấy túi mật núi cùng cô Mạnh.”

Khúc Tiếu hít mạnh vào một hơi.

Một người ngoài trước nay chưa từng nghe thấy tên mà lại có thể xuống rừng đá lấy túi mật núi cùng Thiên Tư, vậy thì quan hệ tuyệt đối không bình thường.

Bà lùi ra sau một bước, tỉ mỉ quan sát Giang Luyện một lượt từ đầu xuống chân, xem xong rồi, chợt mỉm cười.

Một chàng trai điều kiện thế này xuất hiện bên cạnh Thiên Tư đương nhiên sẽ bị đề phòng rồi, huống chi, bà nghe nói chị năm Thù Bích Ảnh cũng tới đó, bà không tin với tính tình của chị năm mà lại chịu ngồi yên nhìn Giang Luyện xuống rừng đá cùng Thiên Tư.

“Cậu xuống rừng đá trước khi gặp chị năm của tôi đúng không?”

Đúng vậy, Giang Luyện gật đầu.

“Sau đó thì sao?”

Sau đó?

Hình như sau đó cũng không có gì cả, trở lại Vân Mộng Phong rồi, hắn đi xem thận cảnh, dán mắt thần vẽ tranh…

“Sau đó, cụ cháu ở nhà bệnh tình nguy kịch nên cháu chạy về.”

“Vậy sau nữa có liên lạc gì với Thiên Tư không?”

Giang Luyện cười khổ: “Không ạ, bởi vì đi quá nhanh nên không kịp gặp mặt tạm biệt, cháu có để lại số điện thoại, nhờ người ta chuyển cho cô ấy… Sau nữa chắc là cô Mạnh bận quá nên không liên hệ gì với cháu.”

Khúc Tiếu cười cười như trào phúng.

Cô Mạnh bận quá ư? Không không không, là người bên cạnh con bé bận quá.

Im lặng một lúc, bà lại hỏi: “Quan hệ giữa cậu và Thiên Tư là thế nào?”

Giang Luyện đáp: “Thì…là bạn ạ.”

Chắc là…nhỉnh hơn quan hệ bạn bè bình thường một chút nhỉ, dù sao cũng từng sống chết kề vai.

Khúc Tiếu hỏi: “Vậy à?”

Ánh mắt bà có phần sâu xa thâm thúy, Giang Luyện bị bà nhìn, không hiểu sao thấy chột dạ, bản thân cũng phải tự hỏi, vậy à?

Nhưng sự thật đích xác là vậy mà.

Khúc Tiêu khẽ cười.

Con ưng non mới trải đời không lâu, luôn cho là mình đã giấu kĩ nhưng thực chất chuyện kìm lòng không đậu này, mắt ưng già chỉ liếc một cái là nhìn thấu được toàn bộ – Dù sao, trước khi trở thành ưng già, chẳng phải cũng phải trải qua giai đoạn ưng non sao?

Thái độ của Giang Luyện đối với bà trước và sau khi Thiên Tư xuất hiện thay đổi quá rõ ràng.

Trước đó, hắn coi bà là bạn, tán gẫu, nói đùa đều rất thoải mái, nhưng sau đó, hắn lập tức trở nên câu nệ, đáp lời bà hệt như trả lời câu hỏi của bậc trưởng bối, đắn đo suy xét mãi mới đáp.

Còn cả Thiên Tư nữa, con bé từ nhỏ đã có một thói quen, trong lòng khó chịu hoặc không vui nhất định sẽ không nín, tất phải khiến mọi người đều hiểu rằng mình đang tức giận mới chịu.

Cô thân thiết nồng nhiệt gọi bà “u sáu”, tươi cười rạng rỡ tặng quà, sau đó nói đi là đi, nào phải thái độ thành tâm chúc mừng sinh nhật chứ – nói hơi nặng lời chút thì rõ là tới làm mình làm mẩy với bà.

Ai chọc cô?

Bà không có, bà và con bé đã nhiều năm không gặp, huống chi…

Khúc Tiếu mở hé hộp quà ra, nhìn món trang sức đội đầu ngọc ngà tơ lụa bên trong: Đêm nay Thiên Tư đúng là thật sự vội vàng tới chúc mừng sinh nhật bà.

Nửa chừng tức giận, hoặc là vì Giang Luyện, hoặc là vì bà và Giang Luyện đi cùng nhau.

Thật là…

Khúc Tiếu buồn cười, cuộc đời đúng là một đài kịch, đêm nay lại bắt bà hát vai gì đây?

Bà cầm lấy bó hoa trong tay Giang Luyện, cố gắng ôm chung với hộp quà: “Được rồi, cậu đi đi, đưa đến đây là được rồi.”

Bà đi về phía tòa nhà Tây, ánh đèn đường kéo bóng bà ra rất dài, Giang Luyện nhìn bà đi xa, cảm giác lúc mới gặp lại trỗi dậy: Luôn cảm thấy bà như một tiếng thở dài, thân hình giống vậy, dáng đi giống vậy, đến cả cái bóng hiu quạnh dưới ánh đèn đường cũng giống vậy.

Hắn gọi bà: “Chị…”

Giữa chừng lại đổi giọng: “Cô sáu.”

Khúc Tiếu dừng bước, quay đầu nhìn hắn.

Giang Luyện thoáng lưỡng lự: “Cô có số của cô Mạnh không ạ? Cháu không biết là…có phải có hiểu lầm gì hay không, cháu muốn nói rõ với cô ấy.”

Khúc Tiếu lặng thinh một hồi rồi mới mở miệng.

Bà nói: “Vốn chuyện đằng đó tôi đã sớm không để ý đến nữa. Có điều hôm nay, mấy câu cậu nói trong rạp hát đã đề tỉnh tôi, có đi thì phải có lại, tôi cũng muốn chỉ điểm cậu vài câu – chỉ vài câu này thôi, nói xong là hết, không nên hỏi nhiều, có hỏi tôi cũng không đáp.”

Giang Luyện muốn nói gì đó, lại nuốt trở về: Lời u năm u sáu của Mạnh Thiên Tư dường như đều mang huyền cơ cả.

“Thiên Tư không liên lạc với cậu không phải là vì nó bận mà rất có thể là vì nó chưa nhận được gì cả. Sau này cậu muốn chuyển gì thì phải nhớ giao tận tay cho người ta, đừng nhờ qua người khác: Người ta không phải cậu, không ôm tâm trạng như cậu, sẽ không làm chuyện của cậu như làm việc gì quan trọng.”

Trong lòng Giang Luyện khẽ động, mơ hồ đoán được chút đầu mối, chỉ là nhất thời vẫn chưa nghĩ rõ được.

“Còn nữa, nếu giải thích với nó thì nhớ phải nói là gặp được tôi ở rạp hát, ăn chung một bữa cơm, cậu sợ tôi về một mình không an toàn nên mới đưa tôi về.”

“Số của Thiên Tư tôi không cho được, cậu tự tìm đi, ban nãy tôi thấy cậu nhìn chằm chằm biển số xe, đoán chắc cậu cũng có cách.”

Giang Luyện hơi lúng túng, không ngờ thần sắc động tác nhỏ như vậy mà cũng bị bà bắt được.

“Cuối cùng, cá nhân tôi tặng cậu một câu.”

Còn nữa à? Giang Luyện ngẩng lên nhìn bà.

Khúc Tiếu nói: “Thực ra, không đi giải thích gì là tốt nhất, cũng đừng tới gần Thiên Tư, tới gần thêm rồi, cậu sẽ phát hiện ra là từ chị cả đến em bảy của tôi rồi cả Mạnh Kình Tùng đều không có ai hoan nghênh cậu.”

Giang Luyện sửng sốt, bật thốt: “Tại sao?”

Khúc Tiếu không trả lời, bà đã nói từ trước rồi, không nên hỏi nhiều, hỏi cũng không đáp.

Bà ôm hoa và hộp quà, tiếp tục đi về, trước cửa tòa nhà Tây có mười bậc thang dẫn lên, bà bước từng bậc, tới cửa rồi, không nhịn được quay đầu.

Bà trông thấy Giang Luyện vẫn đang đứng tại chỗ, cầm điện thoại, cũng không biết đang làm gì, lát sau, hắn xoay người rời đi, bước chân càng chạy càng nhanh, đến cuối cơ hồ là chạy đi.

Đại khái chắc là đi tìm Thiên Tư.

Khúc Tiếu cười, nhớ lại dáng vẻ oai phong mới rồi của Thiên Tư, đích thật là một con thú nhỏ kiêu ngạo, bới lông tìm vết, nhìn ai cũng thấy người đó sai, mà Giang Luyện thì hệt như một con ưng non, phạch phạch đập cánh tới bên cô, chuyển chân vòng vòng xung quanh cô, vừa vỗ cánh vừa hỏi: “Cô làm sao vậy, rốt cuộc cô làm sao vậy?”

Tuổi trẻ thật tốt, tuổi trẻ thật tốt.

Bà ngồi xuống bậc thang lạnh băng, mở nắp hộp quà ra, nâng mũ miện lên, châu ngọc óng ánh, vô số hạt ngọc trai cuốn vào với nhau, phát ra ánh sáng còn lạnh hơn ánh trăng.

Bà đội miện lên đầu, chậm rãi chải vuốt sợi rèm che rủ xuống như tiểu thư khuê các trên sân khấu.

Bà có chiếc mũ miện châu ngọc quý giá này, có hoa, có một giấc mộng đã mơ suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng thức tỉnh.

Bà vẫn là người tịch mịch nhất.

***

Mạnh Kình Tùng lái xe lên đường cái, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Mạnh Thiên Tư ngồi ở đằng sau, mặt trầm như nước, nhìn chẳng ra có đang tức giận hay không.

Trong ba người, chỉ có Tân Từ là như một ngọn núi lửa nhỏ không thể bùng nổ, mặt ngoài hắn không thể không bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã tung tóe bắn lửa khắp phía rồi, muốn bình luận hết mình, muốn hóng hớt đến bến, nhưng lại chỉ có thể chịu đựng.

Mạnh Kình Tùng nhìn Mạnh Thiên Tư qua gương chiếu hậu: “Thiên Tư, hay là chúng ta trực tiếp ra thẳng…sân bay đi?”

Kế hoạch ban đầu vốn là gặp cô sáu xong lập tức trở về.

Thấy Mạnh Thiên Tư không ý kiến gì, y điều chỉnh hướng dẫn bản đồ, rất nhanh sau đó, một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Bắt đầu chỉ đường, xin hãy thắt chặt dây an toàn…”

Mạnh Thiên Tư đột nhiên nói: “Đi đình núi bên này.”

Tân Từ nhìn thẳng ra phía trước, trong lòng vang lên tiếng nói: Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, bùng nổ bùng nổ.

Cổ họng Mạnh Kình Tùng phát khô: “Thiên Tư, chúng ta vốn giấu bác cả đi chui, hiện giờ đột ngột tới đình núi Quế Lâm, bị hỏi sẽ rất khó ăn nói…”

Mạnh Thiên Tư lạnh lùng nói: “Kình Tùng, hôm nay anh khác thường ghê.”

Tân Từ kích động: Mẹ nó, khai đao từ lão Mạnh trước, quả nhiên trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Trong lòng Mạnh Kình Tùng run lên, ngước mắt nhìn vào gương chiếu hậu, hốt nhiên bắt gặp ánh mắt Thiên Tư trong đó, y hơi thót tim: “Khác thường?”

Mạnh Thiên Tư cười nhạt: “Giang Luyện xuất hiện ở Tương Tây, xuất hiện bên cạnh tôi thì còn có thể giải thích là vì thận châu, nhưng hiện giờ hắn xuất hiện bên cạnh u sáu, chẳng lẽ lại là tình cờ? Đến Tân Từ cũng nhận ra được là có vấn đề.”

Tân Từ tiếp lời: “Phải đó.”

Tiếp xong mới phát hiện ra không ổn, cái gì mà “Đến Tân Từ cũng nhận ra được là có vấn đề” chứ, dùng chữ “đến” này là bảo chỉ số IQ của hắn rất tệ sao?

Nhưng không ai lý đến chút tâm tư này của hắn, Mạnh Thiên Tư nói tiếp: “Anh thân là trợ lý đặc biệt, không phải là nên ngửi ra được khác thường đầu tiên sao? Vậy nhưng anh lại chẳng cảm thấy được trong này có âm mưu gì, chỉ muốn nhanh nhanh đi về, có phải khác thường không?”

Mạnh Kình Tùng không chống chế được câu nào, một lát sau mới đáp: “Phải.”

Mạnh Thiên Tư hừ lạnh một tiếng: “Ở Tương Tây, tôi chịu ơn hắn nhưng cũng đã trả nghĩa, hai người về không, không mắc nợ gì nhau. Hiện giờ, nếu để tôi tra ra được hắn có âm mưu gì, tôi sẽ mời hắn…vào núi ở.”

Tân Từ thất vọng toàn tập.

Còn tưởng Thiên Tư sẽ nói ra câu gì ngoan độc lắm chứ, kết quả chỉ là vào núi ở: Trong núi cảnh xuân tươi đẹp, không khí trong lành, còn bao ăn bao ở, quá hời cho Giang Luyện rồi còn gì.

***

Rốt cuộc Giang Luyện có âm mưu gì, rất nhanh sau đó Mạnh Thiên Tư đã được biết.

Bởi người phụ trách đình núi Tú Lam Cư ở đầu Quế Lâm này, Lộ Tam Minh, chân trước vừa biết tin sếp tổng sắp tới, chân sau đã vọt ngay vào phòng một người, người này lại vừa hay là ba lớp cánh sen mới nhậm chức của Mạnh Thiên Tư.

Lộ Tam Minh kích động nói với Thần Côn: “Anh Thần, anh thật đúng là…quá thần kỳ, lúc trước nhờ anh chuyển lời với cô Mạnh, mời cô ấy tới Quảng Tây chơi nhiều hơn, vậy mà cô ấy nói tới là tới, thực sự…rất cảm ơn anh.”

Thần Côn không hiểu ra sao.

Kỳ thực Lộ Tam Minh cũng biết Mạnh Thiên Tư tới nhanh như vậy quá nửa cũng chẳng can hệ gì đến Thần Côn, nhưng ai bảo tên y là “Lộ Lộ Thông” chứ, mượn cơ hội nịnh hót Thần Côn, chỉ có lợi chứ tuyệt không hại.

Bởi vậy nên, lúc Mạnh Thiên Tư ngồi xuống trong căn hộ xa hoa nhất trên tầng chót, chờ Lộ Tam Minh vào nói chuyện, người xung phong vào đầu lại là Thần Côn.

Gặp nhau rồi, lại là một trận bối rối nữa, Mạnh Thiên Tư vẫn tưởng là Thần Côn còn đang loanh quanh trong núi Tương Tây.

Cô ngạc nhiên: “Sao ông lại ở đây?”

Thần Côn nói: “Tra việc chứ sao, tôi và Tiểu Luyện Luyện mới tới hồi trưa.”

Tiểu Luyện Luyện?

Một ý nghĩ vụt chớp trong lòng Mạnh Thiên Tư: “Giang Luyện á?”

“Ừ đó.”

Cô hơi hồ đồ: “Sao ông lại đi chung với Giang Luyện?”

Thần Côn đáp: “Liên minh những người tìm rương… Tôi tìm cậu ấy, vốn định bảo cậu ấy tới tìm tôi, nhưng mà Huống Đồng Thắng qua đời, cậu ấy không đi được, tôi đành phải qua tìm cậu ấy.”

“Huống Đồng Thắng qua đời?”

“Ừ, cô không biết à? Mất được mười ngày rồi, qua cả thất đầu rồi.”

Tin tức quá nhiều, trong đầu Mạnh Thiên Tư hơi loạn, sững lại một thoáng, cô bảo Tân Từ ra ngoài, chỉ giữ lại Mạnh Kình Tùng bên cạnh rồi bảo Thần Côn: “Ông nói từ từ thôi.”

***

Thần Côn thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra về sau như đã thuộc nằm lòng, đương nhiên, trọng điểm là nhấn mạnh sự cố gắng của mình: Vào trại Dao Hoa tìm thầy mo ba mai lấy được mấy câu bóng gió khó hiểu như thế nào, phát hiện ra mấy bức vẽ Huống Mỹ Doanh bỏ sót ở máy photocopy như thế nào, liên hệ tới bảy thanh Hung Giản như thế nào, rồi thì truy tra Diêm La mà mò tới Quế Lâm như thế nào…

Còn đưa đủ loại chứng cứ chụp lưu giữ trong điện thoại cho cô xem, tổng kết: “Bởi vậy nên, xác nhận cuối cùng là mục tiêu của tôi và Tiểu Luyện Luyện như nhau, cùng tìm một cái rương.”

Mạnh Thiên Tư giở từng ảnh trong điện thoại ra xem, phóng to hình Diêm La ra xem rồi lại tỉ mỉ nhìn kỹ nút khóa lồng Phượng Hoàng Loan.

Cô không ngờ rằng chỉ trong mười ngày này thôi, bên Thần Côn lại có tiến triển lớn như vậy.

“Vậy bước kế tiếp…”

“Bước kế tiếp, Tiểu Luyện Luyện muốn điều tra những gia đình đã đi cứu hỏa ở trung tâm hỏa táng đêm đó, bọn tôi đều cảm thấy trận hỏa hoạn đó quá kỳ quặc.”

Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Đúng là rất kỳ quặc, thời điểm quá trùng hợp.”

Lại phân phó Mạnh Kình Tùng: “Dặn dò các hộ núi bên này hỗ trợ, cái rương này cũng liên quan tới quỷ non, chuyện của mình phải làm cho thỏa đáng.”

Cô tiếp tục xem mấy bức hình kia, tâm tư từ từ bay đi xa.

Huống Đồng Thắng mất, tính ra, thời điểm ấy Giang Luyện vừa vặn mới rời khỏi Vân Mộng Phong một, hai ngày, lẽ nào lúc đó Giang Luyện vội vàng rời đi là bởi bệnh tình Huống Đồng Thắng nguy kịch?

Vậy thì mọi chuyện hợp lý rồi, đổi lại mà nghĩ, nếu me lớn của cô hấp hối – phì phì, mình đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế nhỉ – cô cũng sẽ vứt hết mọi chuyện xuống chạy về.

Nhưng mà, vì sao tới giờ vẫn không ai nói gì với cô rằng Giang Luyện trở về là vì bệnh tình Huống Đồng Thắng nguy kịch? Là Giang Luyện không ra? Không nhiều khả năng cho lắm, vội vàng rời đi thì phải giải thích một câu chứ, Huống Đồng Thắng không qua khỏi cũng chẳng phải chuyện kiêng kỵ không thể nói gì.

Cô ngẩng đầu, nhìn Mạnh Kình Tùng.

Mạnh Kình Tùng tránh khỏi ánh mắt cô, bất giác mím môi.

Mạnh Thiên Tư trả lại điện thoại cho Thần Côn: “Giang Luyện thì sao, đi đâu rồi?”

Thần Côn chỉ chỉ đĩa trái cây trên bàn trà bên tay cô: “Đi xem kịch rồi, không phải có vé à, miễn phí.”

Còn tưởng là thẻ tiếp khách chứ, Mạnh Thiên Tư nhặt vé lên xem: Hẳn là buổi diễn hôm nay đã qua, vé hiện tại là buổi diễn ngày mai.

Nói vậy, hôm nay là lần đầu tiên Giang Luyện gặp u sáu? Gặp được ở rạp hát?

Cô bỗng hơi vui vẻ.

Nhưng chỉ vui được một lúc, dư vị đã chỉ toàn chua xót.

Gặp u sáu lần đầu tiên mà đã hết đưa về tận nhà lại tặng hoa, cô cùng hắn trải qua nhiều chuyện như vậy ở Tương Tây, cũng coi như đã giúp hắn, kết quả là một cọng cỏ cũng không nhận được.

Mắt thấy không còn gì khác cần hỏi nữa mà ngoài cửa, Lộ Tam Minh hãy còn trông mong chờ gặp mặt sếp tổng, Thần Côn nhắc nhở cô: “Vậy tôi…về nhé? Nhường cho Lộ Tam Minh vào?”

Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng: “Ông về đi, bảo Lộ Tam Minh cũng về đi, tôi có chút chuyện cần nói với Kình Tùng.”

***

Thần Côn vừa rời đi, bầu không khí trong phòng đã trở nên bất ổn.

Mạnh Thiên Tư hỏi Mạnh Kình Tùng: “Lúc trước Giang Luyện rời khỏi Vân Mộng Phong, là chào tạm biệt với ai?”

Cuối cùng cũng tới rồi.

Mạnh Kình Tùng lại không thấy căng thẳng, trả lời cô: “Liễu Quan Quốc.”

“Giang Luyện có nói với Liễu Quan Quốc là trở về vì Huống Đồng Thắng không?”

“Có.”

“Vậy vì sao anh không nói cho tôi biết? Quên mất?”

Mạnh Kình Tùng đáp: “Không phải, tôi cố ý.”

Mạnh Thiên Tư còn tưởng mình nghe nhầm: “Cố ý?”

Mạnh Kình Tùng gật đầu: “Cố ý, là muốn tốt cho cô, cũng muốn tốt cho Giang Luyện, còn nguyên nhân vì sao thì cô cũng biết rồi đấy.”

Mạnh Thiên Tư không nói gì, cô nhìn chằm chằm vào Mạnh Kình Tùng, lát sau mới phun lời qua kẽ răng: “Giữa tôi và Giang Luyện không có gì cả.”

Mạnh Kình Tùng hơi cụp mắt xuống, không nhìn cô: “Nếu thật sự không có gì thì mới nãy ở chỗ cô sáu, cô cũng đã chẳng xuống xe.”

Nói cái rắm gì vậy, Mạnh Thiên Tư nổi giận, giơ tay vớ chén trà trên bàn muốn ném, vung tay lên rồi lại nghĩ tới bản tính của Mạnh KìnhTùng, biết hắn sẽ không tránh, mềm lòng, ném trật ra nửa tấc.

Mạnh Kình Tùng quả nhiên không tránh, chén trà sượt qua tai y bay ra ngoài, đập lên tường, tan tành.

Sắc mặt Mạnh Thiên Tư xanh mét: “Còn giấu tôi gì nữa?”

Mạnh Kình Tùng thoáng im lặng: “Giang Luyện để lại số điện thoại cho cô, còn vẽ tranh tặng cô, tôi bảo người đốt đi rồi.”

Mạnh Thiên Tư không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy, đồng thời nắm lấy mép bàn trà: bàn trà to như vậy lại bị cô nhấc thẳng lên, hất tung lật ngược, ầm một tiếng rung chuyển cả tầng lầu.

Sau cơn rung chuyển là một khoảng thời gian dài tĩnh lặng.

Trong hành lang, Lộ Tam Minh vẫn chưa đi, chưa gặp mặt được sếp tổng nên y hơi không cam lòng, nán lại kéo Tân Từ hỏi han, tiếng ném cốc vừa nãy đã khiến y thót tim mấy cái rồi, có điều hãy còn an ủi mình được là lỡ tay đánh rơi, song tiếng ầm này thì làm thế nào cũng không viện cớ được nữa.

Vẻ mặt y bị rung chuyển đến biến sắc, một lát sau mới ngập ngừng hỏi Tân Từ: “Cô Mạnh…có thành kiến gì với chúng tôi à?”

Sao vừa tới đã đập phá như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc