XUYÊN ĐẾN 80 LÀM MẸ KẾ



Buổi tối, Tần Thi ở trên bàn cơm nói chuyện mình được nhận vào trường với mọi người, trở thành giáo viên âm nhạc.
Long phượng thai mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới cô lợi hại như vậy.
“Tần Thi Tần Thi, vậy cậu có thể ca hát cho chúng tớ nghe không?” An An chờ mong nhìn Tần Thi, “Chúng tớ còn chưa từng nghe!”
Bình Bình cũng là liên tục gật đầu, nó cũng muốn nghe.
Cố Thanh Hải không nói chuyện, nhưng ánh mắt cũng vẫn luôn ngó về phía Tần Thi bên kia.
Ngược lại là Lục Trạch Thiên có chút kinh ngạc, “Không phải giáo viên tiếng Anh sao? Sao lại biến thành giáo viên âm nhạc?”
“Tiếng Anh?” An An kinh hô, “Trời ạ, Tần Thi Tần Thi cậu còn biết tiếng Anh? Thật là lợi hại!”
Cố Thanh Hải rất khiếp sợ, không nghĩ đến Tần Thi lợi hại như vậy.
Tần Thi đem chuyện ban ngày phát sinh nói ra, sau đó hỏi Lục Trạch Thiên, “Anh có biết Lý Thiên Thiên không?”
Lục Trạch Thiên gật đầu, “Cháu gái ngoại sư trưởng bọn tôi, lúc trước từng ở bộ đội làm binh hai năm, cuối cùng thi đậu đại học thì đi học, sau đó tình huống như thế nào tôi cũng không biết.”
Tần Thi gật gật đầu, nghĩ thầm ngày mai lại hỏi thăm với Triệu thẩm một chút, cứ cảm thấy ánh mắt Lý Thiên Thiên nhìn mình kỳ kỳ quái quái, trà ngôn trà ngữ (*), không hiểu sao giống như có loại căm thù với mình.
(*): là một từ hot trên mạng, trong ngôn ngữ mạng chỉ ẩn giấu tâm cơ, thích giả vờ vô tội.

Trà ban đầu là một loại thực vật, sau đó được trích dẫn bởi cư dân mạng, trở thành một loại tính từ, mô tả những người thích giả vờ vô tội và tinh khiết, thực tế chứa tâm cơ.
Tần Thi đột nhiên linh quang chợt lóe, nhìn về phía Lục Trạch Thiên, “Cô ta sẽ không thích anh chứ?”
Bọn nhỏ mở to hai mắt nhìn, cơm cũng không ăn, toàn bộ ngẩng đầu nhìn Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên mặt tối sầm, “Trẻ nhỏ trước mặt, nói bậy cái gì đấy! Tôi không có quan hệ với cô ta, chỉ từng gặp hai lần mà thôi.”
Tần Thi không sao cả “Ah” một tiếng, sau đó quay đầu nói với bọn nhỏ: “Thích một người là chuyện rất bình thường, không cần cảm thấy ngượng ngùng.”
Bình Bình chớp mắt, “Thật vậy sao?”
Tần Thi cười gật đầu, “Đương nhiên.”
“Thích thật ra chính là có hảo cảm với người hoặc sự vật hoặc cảm thấy hứng thú, có đôi khi thích, chỉ là đơn thuần cảm thấy hứng thú, hoặc là bởi vì người khác xinh đẹp, sinh ra hảo cảm, những cái đó đều là phản ứng sinh lý tự nhiên của người bình thường.”

“Thích cũng giống như không thích, chỉ là một loại tình cảm thôi.”
Ánh mắt long phượng thai ngây thơ mờ mịt, lại như là nghe hiểu, lại như là không nghe hiểu.
Người niên đại này đối với tình cảm đều rất hàm súc, không ưa biểu đạt, Tần Thi lại không muốn bọn nhỏ cũng thẹn thùng như vậy, dạy bọn nó giỏi về biểu đạt tâm tình của mình.
Ba đứa nhỏ lúc trước chưa từng nghe qua chuyện phương diện này, bỗng nhiên nghe Tần Thi vừa nói như vậy, ngượng ngùng rất nhiều, rồi lại bừng tỉnh đại ngộ.
An An giơ tay nhỏ lên, mắt loé sáng hỏi: “Vậy tớ thích ăn ngon và quần áo xinh đẹp cũng là chuyện rất bình thường?”
Tần Thi cười: “Đương nhiên.”
An An tiếp tục hỏi: “Vậy tớ thích ở trước mặt bạn bè khoe váy mới của tớ?”
Tần Thi vẫn cười: “Đương nhiên cũng là bình thường, chỉ là khoe thì có thể, nhưng phải có mức độ, khoe khoang quá độ sẽ khiến các bạn bè của cậu chán ghét cậu.”
An An nghĩ nghĩ, gật đầu, “Tớ hiểu được, trước kia Lỵ Lỵ luôn khoe khoang đồ cậu của cậu ta mang về cho, chúng tớ đều rất chán ghét cậu ta.”
Dứt lời, An An tựa như người lớn thở dài, “Tớ cho cậu ta xem váy mới của tớ, thì cậu ta tức giận, rõ ràng trước kia cậu ta vẫn luôn khoe với chúng tớ, chúng tớ cũng không tức giận.”
Nhiều lắm không chơi với cậu ta mà thôi, ai biết cậu ta lại đi đẩy Bình Bình.
Tần Thi nhìn An An, nói: “Cho nên khoe khoang không tốt, đúng hay không?”
An An dùng sức gật đầu, “Đúng! Tớ mới không cần giống như Lỵ Lỵ, mọi người đều không thích chơi với cậu ta.”
“Giỏi quá!” Tần Thi cười nhìn nó, “Kỳ thật không cần khoe ra, mọi người cũng nhìn thấy váy mới của cậu, không cần phải chuyên môn đi khoe ra.”
Bình Bình gật đầu: “Tớ và chị đi chơi, mọi người liếc mắt một cái đã thấy quần áo mới của chúng tớ, nói rất đẹp!”
An An nhìn thoáng qua môi Bình Bình, đột nhiên xin lỗi: “Sớm biết chị sẽ không đặc biệt đi cho Lỵ Lỵ nhìn, thật xin lỗi Bình Bình, làm em bị thương.”
Bình Bình cười ra răng cửa, “Không sao ạ, cũng không phải chị sai.”
An An còn có chút tự trách, luôn cảm thấy nếu lúc ấy mình nín nhịn, không đến trước mặt Lỵ Lỵ xoay vòng vòng thì tốt rồi.
Tần Thi nhìn long phượng thai lòng đều tan chảy, đây là đứa nhỏ thông minh đáng yêu lại hiểu chuyện gì thế! Quá chọc người yêu rồi!
“Không sai, không phải An An sai, hơn nữa An An bảo vệ em trai rất dũng cảm.” Tần Thi đưa tay sờ sờ đầu An An, con bé được an ủi và khẳng định, lập tức cười nở hoa.
“Nhanh ăn cơm đi, sắp nguội rồi.”
“Ừm!”

An An: “Cơm hôm nay tớ cũng rất thích, cũng rất thích Tần Thi.”
Bình Bình theo sát nói: “Tớ cũng vậy.”
Tần Thi bị hai đứa nhỏ thổ lộ, vui vẻ trên mặt không ngừng.
Cố Thanh Hải nhìn bọn họ cho nhau khích lệ, ở trong lòng hừ một tiếng: Hai vua nịnh nọt!
Nhưng ánh mắt nó, lại tựa hồ mang theo một tia hâm mộ cùng mất mát.
Lục Trạch Thiên nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn Tần Thi, nghĩ thầm cô giáo dục trẻ nhỏ quả thật là có nghề.
……
Buổi tối bọn nhỏ cũng không cần người lớn dỗ ngủ, tự mình biết ngoan ngoãn lên giường, sau khi chơi đùa thì chờ Cố Thanh Hải kể chuyện xưa.
Tần Thi rửa mặt xong, nằm ở trên giường không hiểu sao lại nghĩ đến Lý Thiên Thiên, cứ cảm thấy cô ta rất kỳ lạ.
Rất nhanh, buồn ngủ đột kích, Tần Thi từ từ lâm vào trong giấc ngủ say.
Trong mộng, Tần Thi đột nhiên đi tới một mảnh không gian hư vô, đúng là chỗ lúc trước cô bị hệ thống nhặt đi linh hồn, lựa chọn tiểu thế giới.
Tần Thi có chút ngạc nhiên, không biết mình tại sao lại đi tới nơi này.
“Hệ thống?”
“Hệ thống!”
Tần Thi kêu vài tiếng cũng không có ai đáp lời, khi đang tìm kiếm làm sao rời khỏi nơi này, không gian đột nhiên phát ra ánh sáng, xuất hiện một quyển sách rất lớn.
Tần Thi hơi giật mình, bước đến quyển sách khổng lồ này.
Sách không có tên, trụi lủi, Tần Thi thử mở nó ra, khi tay đụng tới nó một cái, nó tự mình lật giở.
Tần Thi hoảng sợ, lui lại phía sau mấy bước nhìn nó.
Trang sách từ từ dừng lại ở một tờ nào đó, chữ mặt trên phát ra ánh vàng lóa mắt, ngưng tụ thành một bó ánh sáng, bay vào trong đầu Tần Thi.
Tần Thi hôn mê bất tỉnh ở trong không gian hư vô, ngay sau đó lại đột nhiên mở mắt ở hiện thực, ngồi dậy.
Cô nghiêng đầu nhìn nhìn, sau khi phát hiện mình còn ở phòng Lục gia, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Tần Thi hít sâu vài cái, sau mới nằm lại trên giường.
Không nghĩ đến, không nghĩ đến Lục Trạch Thiên cũng là người trong sách, chẳng qua ngay từ đầu với mẹ kế văn cô lựa chọn không phải cùng quyển.
Tần Thi xuyên chính là 《 80 kiều mẹ kế 》 lấy Lộ Tài làm nam chính, mà Lục Trạch Thiên là bộ thứ 2 mẹ kế hệ liệt văn, nam chính 《 tiểu tức phụ tướng quân 》 .
Bởi vì hai quyển sách là một thế giới quan, không biết như thế nào dung hợp lại với nhau.

Nhưng chuyện xưa hoàn toàn phát sinh ở hai nơi, không can thiệp chuyện của nhau, lúc trước hệ thống cũng không phát hiện, thẳng đến khi Tần Thi gặp được Lý Thiên Thiên.
Hệ thống nhìn lướt qua sau đó phát hiện không thích hợp, nên ở trong mộng đem cốt truyện quyển sách kia truyền đến, nhắc nhở cô.
Trong sách Lục Trạch Thiên là nam chính, Lý Thiên Thiên là nữ chính, mà Mạc Linh là nữ pháo hôi ghép thành tổ so sánh.
Mạc Linh là kiều dưỡng mà lớn lên, bởi vì không muốn nuôi dưỡng ba đứa nhỏ mà ly hôn với Lục Trạch Thiên, sau lại gả cho đoàn trưởng khác trong bộ đội, một thai tam bảo (1 lần thai 3 đứa)
Lúc này Lục Trạch Thiên tái hôn với Lý Thiên Thiên, Mạc Linh cũng sinh em bé, hai nhà còn sống cạnh nhau ở khu nhà lầu mới của bộ đội, so sánh triển khai như vậy.
Đồng ý đều là người thành phố, đều là lớn lên ở bộ đội, Lý Thiên Thiên ôn nhu kiên cường, Mạc Linh kiều khí (*) ăn không hết khổ.
(*) kiều khí: yếu ớt, không thể chịu khổ, quen với thói hưởng thụ.

Lý Thiên Thiên nuôi dưỡng ba đứa nhỏ thực cường tráng khoẻ mạnh, ba đứa nhỏ nhà Mạc Linh lại là thân thể hư nhược, động hay không động cũng sinh bệnh.
Lão đại Lục gia sau khi lớn lên thành bộ đội đặc chủng, lão Nhị thành đại minh tinh, lão Tam thành nhà thiết kế nổi danh trong ngoài nước.
Mà ba đứa nhỏ nhà Mạc Linh đều tầm thường vô vi, mười phần bình thường, làm từng bước sinh hoạt, mỗi ngày vì củi gạo mắm muối mà bận rộn.
Hai nhà hoàn chỉnh tổ so sánh, rất nhiều người nói Mạc Linh lúc ấy còn không bằng không ly hôn, cuộc sống hai nhà này trải qua quả thực khác nhau như trời với đất.
Tần Thi xem xong quả thực muốn cười, ba đứa nhỏ Lục gia thân thể tốt, tiền lương Lục Trạch Thiên lại cao, Lý Thiên Thiên nuôi dưỡng không tốt mới lạ.

Mạc Linh một thai tam bảo, con cái dĩ nhiên là yếu, hơn nữa tiền lương chồng cô ấy hơn phân nửa đều trợ cấp cho trong nhà, con cái vốn cần bồi bổ dinh dưỡng thật tốt không theo kịp, mới thường sinh bệnh.
Ba đứa nhỏ Lục gia vốn là thông minh hiểu chuyện, Lý Thiên Thiên cũng không phải kẻ ngu dốt, sẽ không cố ý dạy hư.

Cô ta lại thật lòng thích Lục Trạch Thiên, bọn nhỏ ở trong hoàn cảnh gia đình ấm áp hữu hảo lớn lên, thành tài cũng là đương nhiên.
Mạc Linh thì khác, chồng cô ấy phục đệ ma (*), ngốc nghếch hiếu thuận cha mẹ, chủ nghĩa đại nam tử.
(*) Phục đệ ma: là một thuật ngữ trên mạng, chỉ anh chị em trong gia đình nhiều con, thường bởi vì bị gia đình ảnh hưởng, đối với em trai mình không so đo chi phí mà hiến dâng.

Mạc Linh vốn chính là cô gái được chiều chuộng, hai người hoàn toàn không thích hợp, mỗi ngày ồn ào nhốn nháo, con cái thân thể lại yếu, cô ấy có thể nuôi lớn ba đứa con cũng quá mạnh mẽ rồi, Tần Thi đều phải khen cô ấy lợi hại.
Hơn nữa ba đứa nhỏ kia cũng không phải không tốt, là người thường, không xuất sắc giống như ba đứa nhỏ Lục gia thôi.
Tác giả này quả thực là vì so sánh mà viết ngốc nghếch, quá nhiều cốt truyện không hợp lý, bug bay đầy trời, Tần Thi đều xem cười.
Cô cũng coi như đã biết Lục Trạch Thiên tại sao lúc ấy nhận nuôi long phượng thai, hoàn toàn chính là tác giả vì để anh “Giữ mình trong sạch”, như vậy anh mới không tra.
Rốt cuộc con cái đều không phải của anh, anh thực thuần khiết thiện lương.
Lục Trạch Thiên kết hôn với Mạc Linh, là từng có sinh hoạt vợ chồng, cho dù số lần đếm được trên một bàn tay, nhưng cũng là có.

Chỗ này lại là tại sao thế? Tại sao không dứt khoát viết không có sinh hoạt vợ chồng, hoàn toàn để Lục Trạch Thiên “Thuần khiết” nhỉ?
Nhìn đến mặt sau, Lục Trạch Thiên có tình cảm với Lý Thiên Thiên, Lý Thiên Thiên bắt đầu ghen, nói lần đầu tiên của Lục Trạch Thiên không phải cô ta, nị nị oai oai viết mấy chương, Tần Thi mới hiểu được tác giả là đặc biệt như vậy, vì số lượng từ, hơn nữa đẩy mạnh tình cảm của hai người.
Tần Thi lúc ấy nhìn đến chỗ này thì trực tiếp mắt trợn trắng, thật sự bị nôn ra rồi, đẩy mạnh tình cảm cái gì không được? Một hai phải dùng phương thức này!
Cô nếu là người đọc, tuyệt đối là muốn chấm điểm âm.
Sắp xếp nam chính có sinh hoạt vợ chồng, còn nói anh “Khiết”, không có con thì tính “Khiết” là cái thứ quỷ gì hả! Đầu óc tác giả có phải có bệnh gì hay không!
Tần Thi lại nhịn không được mắt trợn trắng, lòng có xúc động, Lục Trạch Thiên? Nhìn cũng rất bình thường, cốt truyện cũng bởi vì mình gả cho anh mà tan vỡ, nếu là không thoát khỏi được cốt truyện trói buộc, Tần Thi tuyệt đối muốn hỏng mất.
Hơn nữa may mắn không kết hôn với Lộ Tài, cốt truyện quyển sách của hắn thái quá mẹ nó hơn, thái quá mở cửa, thái quá về đến nhà.
Trời còn chưa sáng, Tần Thi không ngủ lại được, cô dứt khoát rời giường.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa lúc gặp được Lục Trạch Thiên, Lục Trạch Thiên thấy Tần Thi hôm nay dậy sớm như vậy, có chút kinh ngạc: “Hôm nay sớm như vậy?”
Tần Thi có chút ỉu xìu, “Gặp ác mộng ngủ không được.”
Lục Trạch Thiên có chút quan tâm hỏi: "Gặp ác mộng gì? Không có việc gì chứ?”
Tần Thi nhìn tựa như vui đùa nói: “Tôi mơ thấy thế giới chúng ta……”
Điện giật quen thuộc truyền đến, khiến Tần Thi run một cái, thân thể mềm nhũn, không khống chế được ngã xuống, may mắn Lục Trạch Thiên nhanh tay nhanh mắt đỡ cô.
“Làm sao vậy?” Lục Trạch Thiên cau mày, có chút lo lắng nhìn Tần Thi.
Tần Thi bị Lục Trạch Thiên đỡ đến ghế sô pha ngồi xuống, lúc này mới hoãn xuống.

.


Bình luận

Truyện đang đọc