XUYÊN ĐẾN THẬP NIÊN 70 ÁC NỮ TA NGƯỢC TRA LÀM GIÀU


Ấn tượng của Đường Niệm Niệm đối với nhà họ Đường cũng không tệ lắm, người nhà này mặc dù mỗi người đều có khuyết điểm, nhưng bọn họ đối xử với nguyên thân coi như không tệ, ăn mặc đều để nguyên thân dùng đồ tốt, ngay cả người keo kiệt như bà cụ Đường cũng đối xử tốt với nguyên thân, ngoài miệng mắng dữ thế nhưng không có để nguyên thân làm việc, còn cho cô học cấp ba.

Ba đứa cháu gái ruột thì từ nhỏ đều phải làm việc, cũng chỉ có nguyên thân là rảnh rỗi, về điểm này là có thể nhìn ra gia phong nhà họ Đường rất đoan chính, đều là ông cụ Đường Thanh Sơn dạy tốt.

Người đàn ông nghe thấy muốn mua cả chục, miệng cũng không khép lại được, liền nói: "Cô gái, cô phóng khoáng như vậy, vậy thì mỗi đôi bớt năm xu, một chục mười đồng năm hào.

""Mười đồng, chỗ bít tất này của anh đều chưa định hình!"Đường Niệm Niệm liếc mắt một cái liền nhìn ra, bít tất lỏng loẹt, chưa được định hình, hoặc là người đàn ông này trực tiếp lấy ra từ trong xưởng, hoặc là tự mình làm, còn có mấy khâu chưa hoàn thành.

Người đàn ông ngượng ngùng cười, nhìn ra Đường Niệm Niệm là người trong nghề, chỗ bít tất này là vợ của anh ta ăn cắp ở trong xưởng ra, một ngày cầm một hai đôi, gom góp lại hơn mười mấy đôi thì anh ta đem đến đây bán.

"Vậy thì mười đồng, cô gái, cô tuổi còn nhỏ mà thật tinh mắt nha!"Người đàn ông cũng rất thoải mái nhanh chóng đồng ý, bán sớm thì về nhà sớm, ở chỗ này hãi hùng khiếp vía, có chút hoảng.


Đường Niệm Niệm chọn mười đôi, ban đầu cô muốn chọn thuần sắc, nhưng bít tất của người đàn ông này đều loè loẹt, chắc là phong cách lưu hành hiện tại.

Cô lấy ra một tờ Đại đoàn kết, đang muốn đưa cho người đàn ông.

"Cô gái, bên trong cái gùi của cô là gì thế?"Người đàn ông nhìn vào bên trong cái gùi, đáng tiếc bị phủ cái bao tải, thấy không rõ.

"Thỏ rừng, gà rừng.

"Đường Niệm Niệm xốc bao tải lên lộ ra thịt ở bên trong, con mắt của người đàn ông lập tức sáng lên, nuốt nước miếng ừng ực, anh ta đã rất lâu chưa ăn thịt rồi.

"Cô gái, cái này bán thế nào?""Trọng lượng đều không khác nhau mấy, thỏ rừng bảy tám cân, 2 đồng rưỡi một con, gà rừng bốn năm cân, hai đồng một con.

"Trước đó Đường Niệm Niệm đã hỏi bà cụ Đường giá cả thị trường rồi, cái giá này không cao lắm.

"Tôi lấy hai con gà rừng, hai con thỏ rừng, cô đưa lại cho tôi một đồng là được.

"Người đàn ông nhìn gia cảnh rất không tệ, mua liền bốn con.

Đường Niệm Niệm cất tờ đại đoàn kết, lấy ra một đồng đưa cho anh ta, lại để cho anh ta tự chọn thỏ rừng gà rừng.

Người đàn ông cầm mỗi con lên, xác thực trọng lượng không khác nhau là bao, liền các chọn lấy hai con, Đường Niệm Niệm còn cho anh ta một cái bao miễn phí.


"Cô gái, có thịt heo không?"Người đàn ông nhỏ giọng hỏi, anh ta thèm nhất chính là thịt heo, nhất là thịt ba chỉ, thơm muốn chết.

"Thịt heo rừng có được không?""Được, lúc nào có?""Một tuần lễ sau đi, anh ở đâu, tôi đưa qua cho anh.

"Đường Niệm Niệm không muốn lại đến chợ đen, cảm giác không an toàn, lỡ như để Hồng Tụ Chương[1] bắt, trị cô tội đầu cơ trục lợi thì được không bù mất.

[1]Giống như dân quân tự vệ ở địa phương, tay đeo một cái băng đỏ.

"Ký túc xá nhà máy vớ, sau khi cô đến tìm Tạ Hồng Mai, là vợ của tôi, cứ nói là bà con ở nông thôn.

" Người đàn ông vui mừng vô cùng.

Anh ta cũng không muốn đến chợ đen, đến một chuyến anh ta phải mơ ác mộng mấy đêm liền, sắp bị dọa mắc bệnh thận hư luôn rồi.


Đường Niệm Niệm lấy cuốn sổ nhỏ ra, trịnh trọng ghi lại ——Tạ Hồng Mai nhà máy vớ, thịt heo, em gái họ ở nông thôn đến.

Người đàn ông ánh mắt tốt, thấy rõ ràng, khóe miệng không khỏi kéo ra, cô gái này làm việc còn rất nghiêm túc.

Số bít tất anh ta mang tới đều đã bán gần hết rồi, lại mua được thịt, phấn khởi rời đi, những người bán hàng rong khác đều xông tới, chào hàng với Đường Niệm Niệm.

Cái gì cũng có, nhưng đều không phải là thứ Đường Niệm Niệm cần, cô trực tiếp đi về phía mấy người trong góc.

"Nhìn xem!"Đường Niệm Niệm ngồi xổm xuống, trực tiếp hỏi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc