XUYÊN ĐẾN TINH TẾ TRỞ THÀNH HẢI CẨU NHỎ ĐƯỢC YÊU CHIỀU


Không ngoài dự đoán.

Bọn họ cũng lần lượt có điểm.

Keiran 899
Mục 920
Yeltai 890
Edric 934
Chỉ còn Chiến Lang và Anzasil.

Thời gian càng trễ bọn họ càng nôn nóng.

Dù chỉ cách nhau một màn hình, nhưng không khí đã bắt đầu ngưng đọng lại.

2 phút nữa sẽ qua đêm nay.

Người không nhận được điểm, có nghĩa là không đậu.

Anzasil cũng cau mày.

Nhưng cũng không tỏ ra quá khó chịu, hắn còn ôm Tư Niên lại an ủi.

Dù chẳng nhắc đến, nhưng trong thâm tâm Tư Niên đã quyết định không đến học viện nếu Anzasil không đậu.

Nhưng cậu tin chắc đã có sai sót ở công đoạn nào.

Cả Chiến Lang và Anzasil đề vô cùng xuất sắc, nếu không muốn nói là người nổi bật nhất năm nay.

Anzasil cũng không dài dòng, nếu học viện không chấp nhận hắn, hắn sẽ tìm con đường khác, hắn sẽ dẫn Tư Niên đi, hắn không yên tâm cũng chẳng đành lòng để cậu lại đây một mình.

Khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược mười giây, Edric cũng an ủi:
" Chắc có lỗi chỗ nào đấy thôi, tôi sẽ liên hệ người hỏi thăm lại"
Vừa dứt lời, cả Anzasil và Chiến Lang đều đồng thời nhận được tin nhắn.

Cả hai đều đồng điểm 600.

Danh sách thứ hạng điểm cũng bắt đầu có.

934 là điểm cao nhất, chỉ có một người hạng nhất.

Thấp nhất là 600, chỉ có đồng hạng hai người.

Bọn họ đều không hiểu tại sao điểm của Chiến Lang và Anzasil lại thấp đến thế.

Nhưng dù sao có điểm cũng đã an lòng.

Edric nói chắc chắn sẽ dò la giúp họ.


Chẳng ai tin điểm của Anzasil và Chiến Lang lại nằm cuối bảng như thế.

Nhưng ngoài Edric và Mục ra, mấy kẻ còn lại đều không quan tâm lắm.

Qua được là được rồi, ai dám cười họ, vào thi xếp phòng thì lại đánh một trận là xong.

Anzasil vẫn còn không quên tân bốc Tư Niên:
" Em xem em thật giỏi, nằm trong hạng một trăm luôn này, đúng là niềm tự hào của anh mà"
Tư Niên ngượng ngùng muốn xỉu, trong hạng một trăm nhưng có mấy chục người đồng hạng đấy.

Begi là một hành tinh đẹp.

Nó không có nhiều phần lục địa liền nhau.

Nó là một hành tinh đại dương, có nhiều hòn đảo lớn nhỏ.

Keiran rất ra dáng chủ nhà mà đến đó đến tận nơi đón.

Trạm tàu bọn họ đáp xuống nằm ngay trên mặt biển.

Keiran không mang tàu bay đến, mà chạy tàu biển ra.

Tư niên rất hứng thú cùng Anzasil lên boong tàu tận hưởng những cơn gió biển lồng lộng.

Xa xa một đàn chim biển trắng phao dang đôi cánh dài lượn gió, thanh thoát lao xuống biển chộp lấy một cái liền bắt được vài con cá.

Trên đầu chúng là ba cái lông vũ khác màu dựng lên cao.

Mỗi con một màu, chủ yếu là màu đỏ và vàng.

Tư Niên bỗng cảm thấy may mắn khi bản thân cậu trắng tinh tươm, không có vài nhúm lông trông ngốc nghếch như vậy.

Nhưng thần linh có chăng đã nghe tiếng lòng của cậu.

Tàu vừa cập đất liền, Anzasil đã tia ngay được một sạp đồ phụ kiện.

Tư Niên đành lủi thủi theo sau.

Anzasil lại mua được một đóng thứ lặt vặt.

Tư Niên tinh mắt phát hiện được một cái kẹp tóc có ba cái lông vũ đủ màu sắc dựng lên, liền lén lút đem nó ra khỏi giỏ.

Nhưng vẫn bị Anzasil thu hết vào trong mắt.

Hắn chẳng trách chẳng hơn, chỉ lấy cái kẹp vào lại, còn tiện tay lấy thêm hai cái.


Sau đó nghiêm khắc nói cùng Tư Niên:
" Không được tiếc nguyên tinh như thế"
Keiran, Edric và Mục bên cạnh rất đồng cảm với Tư Niên, nhưng cũng chỉ là đồng cảm.

Edric chỉ có ý kiến về mắt thẩm mỹ của Anzasil, còn về hoạt động mua những món đồ nhỏ này hắn rất ủng hộ.

Trong nhẫn không gian của hắn có một vị trí đặc biệt cho chiếc vỏ sò truyền tin được Keiran tặng khi mua được ở tiệm của người cá.

Rất ngọt ngào.

Cha mẹ Keiran là những người vui vẻ nhiệt tình.

Ba và mẹ của hắn tình cảm vô cũng khắng khít, họ thường đi du lịch cùng nhau đều những nơi xa, đến những miền đất lạ.

Nay nghe Keiran dẫn bạn về nhà, họ mới quay lại Bechi.

Cha Keiran là một doanh nhân thành đạt, dáng người khá mập mạp, rất vui tính, lại hoạt ngôn, nói chuyện cùng chú ấy chẳng bao giờ cảm thấy có khoảng cách thế hệ.

Tư Niên đã hiểu tại sao chú ấy lại là người làm ăn lớn.

Mẹ Keiran dáng người nhỏ bé, nhìn qua chẳng lớn hơn Keiran là bao, có mái tóc màu nâu, giọng nói ngọt ngào.

Cô ấy từ nhỏ đã là một tiểu thư được yêu chiều mà lớn lên, có lẽ cả đời chỉ có một lần ngỗ nghịch chính là kiên quyết gả cho cha Keiran.

Tư Niên ở đó hai ngày, cuối cùng cũng chờ được Chiến Lang và Yeltai đến.

Yaltai vừa ra khỏi trạm liền tiến đến bắt tay Mục trước tiên:
" Ôi đại thiếu gia, ngài cho kẻ hèn này theo ngày với"
Mục cười to, đấm vai cậu ta mấy phát.

Tư Niên không rõ chuyện gì, nhưng cũng đoán được ít nhiều rằng Mục có lẽ đã "gia đấu" thành công.

Keian cuối cùng cũng chờ đủ người.

Việc đầu tiên cậu ta làm, đó là đưa mọi người ra khỏi thành thị để đến khu hoang dã.

Keiran bay vòng vòng một lúc liền đáp xuống một khoảng đất trống, sau đó đưa tay chỉ vào một sinh vật dưới gốc cây không xa nói:
" Nó là cecs, là quái thú cấp ba, các cậu coi tôi bắt nó này"
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Keiran đã đi đến gần thẳng tay xách đuôi con vật lên.

Tư Niên cuối cùng cũng nhớ ra, ngày Keiran đến Mikila săn quái thú, hắn từng cảm thán quái thú ở đây quá thông minh, quái thú quê hắn rất ngốc, nhưng chẳng có ai tin.

Thì ra cũng có quái thú cấp ba ngu ngốc.


Tư Niên đi theo mọi người đi đến, ngắm vật nhỏ trong tay Keiran.

Yeltai cũng hứng thú đưa tay chọt chọt bụng cecs:
" Cậu chắc nó là quái thú cấp ba không đấy? Theo tôi biết quái thú được xếp theo sức mạnh mà"
Keiran lắc đầu:
"Tôi chẳng biết nữa, nhưng nó là quái thú cấp ba thật đấy"
Edric giải thích:
" Theo tôi biết động vật được xếp vào quái thú là những động vật không xuất hiện dị năng nhưng đặc điểm giống loài đã vô cũng mạnh mẽ, có lẽ có những con cecs ngu ngốc, đồng thời cũng có những con cecs rất nguy hiểm đi"
Anzasil:
" Có vài loài sẽ có một con đầu đàn sở hữu năng lực vượt trội, nó không được tính vào có dị năng, nên loài này vẫn được xếp vào quái thú"
Tư Niên cũng bị con cecs này thu hút, cậu cũng đưa tay chạm vào.

Vừa chạm vào, chiếc đồng hồ cậu luôn mang theo mình từ khi nhặt được ở Deri run lên một cái, dù nó nằm trong không gian, Tư Niên vẫn cảm nhận được.

Anzasil thấy Tư Niên ngơ ngẫn liền bắt lấy tay cậu hỏi:
" Em làm sao thế?"
Tư Niên lấy lại tinh thần trả lời:
" Không có gì đâu anh"
Không phải cậu muốn dấu diếm chỉ là không chắc được chuyện gì đang xảy ra.

Keiran bên này cũng đã thả con cecs đi, cecs cũng nhanh như chớp chạy vào rừng xanh.

Quái thú này rất khó ăn, thịt cứng, lại nặng mùi, đến cả động vật ăn trong rừng còn chê nó.

Keiran sau khi chứng minh xong điều ấp ủ trong lòng bấy lâu, liền dẫn mọi người đi thăm thú Bechi.

Bechi có rất nhiều cái hay, có rất nhiều hoạt động du lịch.

Bọn họ đầu tiên đi thăm ngôi đền cổ thờ thần Misama, là một vị anh hùng có song hệ dị năng thủy, mộc.

Người ở tương lai không thờ phụng những vị thần linh, họ có cầu thần khấn phật, nhưng thần phật vô hình cũng chỉ như một lời cầu may mắn, con người đã chinh phục được tự nhiên và vũ trụ, những điều bí ẩn đều dần được giải thích theo khoa học, chỉ có bí mật chưa khai phá, không có bí mật của siêu nhiên.

Thay vì thờ những vị thần, họ lại lập đền, đài, chùa, miếu để dâng lễ vật, để tượng nhớ về các vị anh hùng người thật việc thật.

Theo lời của người hướng dẫn tham quan của khu di tích thì Misama là một dị năng giả song hệ mộc, thủy sinh ra ở một tinh cầu chỉ có toàn sa mạc.

Misama ngày càng lớn càng bộc lộ rõ năng lực của mình, nhưng sau cùng lại bị buôn làng bán cho một nhóm cướp vũ trụ đổi lấy lương thực.

Misama được mua về để trở thành công cụ chiến đấu, chẳng ai biết hắn trải qua những ngày tháng thế nào, nhưng trong vòng mười năm Misama đã trở thành một trong bảy vị chỉ huy của quân đoàn, chỉ đứng sau một vị thủ lĩnh.

Misama trong lần đánh cướp ở một tinh cầu hoang để trộm khai thác tài nguyên thì đã kết nghĩa anh em với một chàng trai bản địa.

Tinh cầu ấy chỉ có một vài bộ lạc nhỏ sinh sống, bộ lạc không đủ trình độ để hiểu rằng Misama là người dẫn quân đoàn đến cướp.

Họ săn thú, hái quả, người của Misama không đụng đến lợi ích trực tiếp của họ, nên họ chẳng quan tâm.

Misama đóng quân ở đó mười bảy năm.

Khi khai thác hết nguyên liệu, tinh cầu này sẽ bắt đầu tiến gần đến cái chết, đây là nguồn nguyên liệu để duy trì hơi ấm cho tinh cầu mỗi năm chỉ nhìn thấy mặt trời một lần này.

Nhiệm vụ cuối cùng của Misama là thủ tiêu hết người của tinh cầu trước khi liên bang phát hiện và tiến hành điều tra.

Nhưng sau cùng Misama lại không ra tay, hắn lén lút dẫn người của bộ lạc đó đến Bechi.

Hành động của hắn vốn dĩ đã không thể làm nhỏ, vị thủ lĩnh kia đương nhiên phát giác.


Khi Misama lần nữa ghé đến Bechi thì hắn đã mất đi một cánh tay, nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm sau.

Thủ lĩnh bọn cướp cũng đã qua đời, nội bộ cũng chia năm sẻ bảy.

Khi ấy, hắn đến dự đám cưới của anh em kết nghĩa của mình với một cô nàng xinh đẹp.

Những năm tháng đó con người vẫn còn rất nhiều chiến sự, Bechi là một trong các điểm nóng được tranh giành.

Misama đã quyết định cũng chiến hữu của mình ở lại, chung tay cũng vị thủ lĩnh bộ lạc chiến đấu giữ vững hòa bình.

Misama ở một mình trên một hòn đảo giữa biển xanh, đó là đảo gần nhất với đảo của thủ lĩnh cùng gia đình nhỏ của mình.

Trên đảo trồng rất nhiều hoa hướng dương, đây là loài hoa thủ lĩnh đem về từ một tinh cầu khác và tặng cho ngài, hoa hướng dương trên đảo của Misama là hoa hướng dương đẹp nhất Bechi, hoa dựa vào dị năng của Misama mà bung nở quanh năm, thủ lĩnh rất thích ghé đến đảo của Misama ngắm hoa.

Misama anh dũng một đời, cuối cùng nằm lại mãi mãi ở một tinh cầu xa lạ dưới tay của quân thù trong một cuộc chiến cuối cùng.

Sẽ chẳng ai biết được, Misama có hai bí mật.

Bí mật đầu tiên là năm đó sau đêm nhận được nhiệm vụ thủ tiêu toàn bộ lạc, Misama cùng vị huynh đệ kết nghĩa của mình nằm trên một ngọn đồi cao, dưới ánh trăng bàng bạc hắn khẽ hỏi người ấy thích nơi như thế nào?
Vẫn là một câu trả lời quen thuộc hắn đã nghe mười bảy năm qua.

Cậu ấy thích một nơi thật nhiều gió, thật nhiều nắng.

Cậu ấy thích gió lắm vì cậu ấy là dị năng giả hệ phong.

Cậu ấy thích nắng lắm vì một năm mới thấy mặt trời một lần.

Nhưng hôm nay đặc biệt hơn, cậu ấy muốn một nơi có nhiều nước và cỏ cây.

Vì huynh đệ của cậu là song hệ mộc thủy.

Mỗi lần nhớ lại, Misama đều cảm thấy cánh tay của mình bị đổi đi rất đáng.

Cho đến lúc cậu ấy kết hôn cùng người con gái ấy, Misama chỉ có nuối tiếc chứ chưa từng hối hận.

Misama vẫn nhớ rõ cái ngày chàng trai nhỏ bên cạnh hắn trở thành một vị thủ lĩnh, trở thành một người chồng, cậu ấy đừng trên đài cao thề nguyện cả đời trung thành với bộ lạc.

Đó là ước mơ của cậu, là lời hứa của cậu với cha của mình, cũng là trách nhiệm của cậu.

Vì chức vị tộc trưởng này, vì vinh quang của bộ lạc, Misama biết cậu ấy cũng không dễ dàng gì.

Bí mật thứ hai của Misama là hắn không phải chết dưới tay kẻ thù, hắn chết vì hắn cảm thấy mình đã sống đủ rồi.

Hắn chỉ đau lòng khi nhìn cậu ôm thân thể lạnh dần của hắn òa khóc trên chiến trường như đứa trẻ.

Nhưng hắn biết đau thương sẽ qua nhanh thôi, vì cậu vẫn còn một gia đình nhỏ để trở về.

Cậu chưa bao giờ làm lỗi trách nhiệm của một người chồng, người cha, người thủ lĩnh.

Hắn mong cậu thông cảm cho sự ít kỷ của hắn một lần.

6 vote nữa là được 100 vote rồi mn ơiii.


Bình luận

Truyện đang đọc