XUYÊN KHÔNG CÓ GÌ THÚ VỊ ĐÂU


Nàng rón rén bước ra, theo phương hướng lúc nãy nàng quan sát được chạy thẳng vào trong rừng nơi khu vực bãi săn.

Nhưng có một vấn đề, đó là nàng không biết đường đến chỗ hồ nước kia như nào cả.

Cắm đầu chạy thẳng vào rừng một mạch, nàng mới sực nhận ra điều này, vội thắng gấp.

Đang lúc hoảng loạn, liên tục nhìn ngó xung quanh để xác nhận thì nghe “phốc” một tiếng.

Nàng giật mình lùi lại một bước.

Thì ra là một con thỏ trắng nhỏ, doạ nàng hết hồn.

Tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng Chu Nghiên Vũ vẫn quyết định tiếp tục bước đi.

Nàng phát hiện nơi này cũng không nhiều dã thú như nàng lo sợ, chắc có lẽ vừa rồi có một cuộc đi săn lớn diễn ra nên các loài thú cũng trốn vào thật sâu, thật xa rồi.

Hừ, biết đi đâu để tìm lại hồ nước ấy đây, cũng đâu thể tuỳ tiện đi bừa được.
Chu Nghiên Vũ mải mê dò đường bước tới, nhưng nàng không hề nhận ra có một con rắn xanh lục treo trên ngọn cây rất gần nàng và nó có xu hướng tiếp cận lại gần nàng.


“Xì xì …” Âm thanh được phóng đại gần sát bên tai khiến nàng hoảng hốt quay đầu, con rắn kia gần nàng trong gang tấc.

“Keng” “soạt soạt”
Loạt âm thanh vang lên khiến nàng trong phút chốc chưa phản ứng lại kịp.

Đôi đồng tử thu về hình ảnh một ánh sáng sắc bén loé lên, rồi con rắn kia liền bị một thanh kiếm sáng loá ghim thật chặt vào trên thân cây.

Hai chân nàng mềm nhũn đến mức ngã ngồi cả ra đất.

Ôi mẹ ơi, đáng sợ vãi!
Cái nơi khỉ ho cò gáy này thực quá kinh khủng.

Ông trời ơi, con biết lỗi rồi, sau này con không dám chê bai bất cứ điều gì về thế giới hiện đại của con nữa.

Làm người phải biết đủ, con biết đủ rồi, mau trả con về với xã hội loài người hiện đại, bình đẳng, tự do và bác ái đi trời ơi!
Và chủ nhân thanh kiếm đã kết liễu con rắn kia hiện giờ đang đứng nhìn xuống nàng chật vật không chịu nổi chỗ kia.

Còn ai khác nữa, là tên sao chổi Lý Trạch Dương chứ ai.

Chả hiểu kiểu gì, mỗi lần gặp hắn là xui.

Tuy hắn cũng có công cứu ta đấy nhưng có ai mong muốn mình suốt ngày gặp chuyện để được người khác giải cứu đâu chứ!
“Sao nàng lại chạy vào đây?” Lý Trạch Dương không giấu nổi thắc mắc lên tiếng hỏi.

Lúc nãy, khi nàng lén lút chạy vào trong rừng là chàng đã trông thấy rồi.

Nhưng chàng không biết lý do nàng phải giấu giấu diếm diếm như vậy là gì nên định là sẽ chỉ đi theo bảo hộ nàng mà thôi.

“Ta … ta ….

Liên quan gì đến ngươi chứ!” Chu Nghiên Vũ gắt lên một tiếng rồi đứng dậy, phủi phủi quần áo chuẩn bị rời đi nhưng lại bị một cánh tay níu lại.

“Một mình vào rừng rất nguy hiểm, nàng lại là thân nữ nhi nữa.”

“Buông ra.”
Lý Trạch Dương vẫn nhìn nàng đăm đăm, cánh tay đang níu chặt tay áo nàng không hề buông lỏng.

“Ta nói buông ra, ngươi làm ta đau đó!” Nàng dùng sức cố gắng gỡ tay chàng ra, nhưng mà người ta là Tướng quân đó, lực tay mạnh hơn nàng biết là bao nhiêu.

Nàng tuổi gì đọ lực lượng với chàng chứ.

“Sao nhà ngươi lại phiền thế không biết? Tại sao cứ ám ta không buông vậy hả?”
“Từ lúc gặp ngươi, ta chưa có phút giây nào bình yên, toàn là nguy hiểm trùng trùng.

Ngươi không để yên cho ta trở về nhà được à, ngươi cứ phải cản trở ta thế mới chịu sao?”
“Ta không muốn ở đây nữa, không muốn ở cái thời đại quỷ quái này nữa, một giây một phút cũng không!”
Lý Trạch Dương nghe vậy thì nhíu nhíu mày, nàng đang nói nhà gì? Nhà của nàng không phải là Chu phủ sao, hà cớ gì chạy vào rừng tìm nhà chứ?
Thôi vậy, chắc đây là di chứng như đại phu nói.
“Lý Tướng quân thì ra là ở đây.”
Một âm thanh chua chua the thé vang lên.

Lại đến nữa rồi đó, âm thanh này không còn nghi ngờ gì chính là mấy âm thanh khó nghe của các công công bên cạnh Hoàng đế.

“Nô tài tìm Tướng quân mãi, Bệ hạ đang cho mời Tướng quân, xin người mau mau trở lại.

A, Chu tiểu thư cũng ở đây sao?”
Chu Nghiên Vũ thất vọng thở dài, không quên quay sang lườm Lý Trạch Dương một cái.


Chuyến này toi công, không chạy được nữa rồi.

“Như thế này không hay lắm đâu.

Nô tài sẽ đưa Chu tiểu thư đi theo đường vòng ra khỏi chỗ này, tránh cho nhiều người nhìn thấy, rồi sau đó một lúc Lý Tướng quân hay đi.

Nếu người ta trông thấy Tướng quân cùng tiểu thư ở cùng một chỗ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh tiểu thư.”
“Đúng đúng đúng, vị huynh đài à không, vị công công này nói rất đúng, ngươi còn không mau tránh đường cho ta đi.

Làm hỏng thanh danh của ta là ngươi không xong với cả nhà ta đâu nhé!”
Nói rồi, nàng nhanh chân chạy đi, bảo vị công công kia dẫn đường.

Lý Trạch Dương cạn lời, chỉ biết nhìn trân trân bóng lưng nàng.

Con người này là con người vừa nãy mới kêu gào lung ta lung tung cái gì mà trở về, rồi cái gì mà không muốn ở triều đại này sao?
Sao lật mặt nhanh thế! Sao bây giờ nhìn lại như chàng mới là người sai, mới là người theo đuôi nàng rồi cản trở việc nàng trở lại yến tiệc thế nhỉ?
Lý Trạch Dương mang theo tâm trạng hoài nghi bản thân, hoài nghi tình huống xung quanh mãi đến khi Chu Nghiên Vũ và người thái giám khuất đã đi xa, khuất bóng hẳn mới dần hồi thần lại, cũng rời khỏi khu rừng..


Bình luận

Truyện đang đọc