Hoàng thành trên quốc lộ, một vị lão giả vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ
" Hoàng thượng đã căn dặn phải tùy cơ hành sự, từ trước đến nay suy luận của người đa phần không sai, mong rằng tên đó thật sự bất phàm, nếu không thì! "
Nói rồi trong mắt hắn xẹt qua một tia sát khí
Xe nhẹ đường quen, chỉ trong chốc lát hắn đã đến trước Đệ Nhất Tửu Lâu
Thông thường thì thời gian này trong tửu lâu khách khứa phải nườm nượp nhưng hắn từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có lác đác vài người, tuy ngồi ở đó nhưng ngay cả thở mạnh cũng không dám,
Trong lâu im ắng lạ thường, ngoài một tiếng trẻ con cười đùa vui vẻ
Đang lúc thất thần thầm nghĩ xem đối phương là cao nhân thủ đoạn bậc nào mà khiến người chạy tán loạn thì một thanh âm lạnh lùng truyền vào tai hắn
" Đã tới rồi thì vào đi!"
Nghe thấy thanh âm này vị lão giả này thầm kinh hãi, bởi vì khi tiếng nói vừa truyền vào tai, tâm thần hắn lại thất thủ, thân thể không tự chủ được cất bước đi vào trong tửu lâu
Không kinh hãi sao được, phải biết hắn đi theo Bệ hạ lâu năm, tu vi ngoại trừ Bệ Hạ ra hắn cũng thuộc dạng đỉnh phong, cho dù lão tổ của mấy thế gia Kinh thành cũng khách khí với hắn
Thế mà chỉ cần một câu nói lại có thể sai khiến hắn, nếu như muốn giết hắn thì chỉ cần một ý niệm a!
May mắn may mắn Bệ hạ sáng suốt căn dặn ta, nếu không thì hôm nay có lẽ sẽ được đi chầu ông bà ông vải a, không, thậm chí nếu vị này tức giận chút giận lên Hoàng thành thì có khi chỉ mỗi Hoàng đô sông sót được
Tu vì này có thể xưng đỉnh phong đại lục!
Gạt ra một nụ cười trừ còn khó coi hắn khóc, mấy nếp nhăn có rúm lại với nhau lại gần chào hỏi Lục Huy
" Xin chào vị tiền bối này, xin chào vị Tiểu thư xinh đẹp này"
Công phu miệng lưỡi không tệ a, cũng biết nịnh còn gái đại lão, con gái đại lão cũng là đại lão a!
" Khanh khách, vị lão gia này thật có mắt nhìn, đây là thịt nướng phụ thân làm cho ta, rất ngon đó, ta chia cho người một ít"
Tiểu Thanh Trúc nghe thấy có người khen mình thì lấy cái tay hất đuôi tóc ra sau, khoe khoang sắc đẹp một cách tự nhiên vô cùng vui vẻ, rồi chia cho lão mấy miếng thịt nướng
Mùi thịt thơm ngát khiến hắn nuốt nước bọt không thôi, nhưng hắn không dám a, vị đại lão này không cho phép ai dám?
Khẽ liếc mắt, Lục Huy biết hắn lo ngại mình nên nhàn nhạt nói
" Con gái ta nói ngồi thì ngồi đi"
" Đa tạ" lão giả kéo một cái ghế ngồi xuống nhưng chân ghế lại để lùi ra sau một chút, không dám đặt ngang hàng với Lục Huy — QUẢNG CÁO —
" Vậy tiểu lão nhi xin phép" Buông xuống một lời khách sáo, một tay kéo ống tay áo một tay gắp một miếng thịt nướng thả vào trong miệng
" Mĩ vị nhân gian!" Hắn không khỏi thốt lên rồi nhanh tay gắp thêm miếng nữa, vừa hạ đũa xuống lại thấy Lục Huy đang nhìn mình mới nhận ra đã thất thố, vội vã buông đũa xấu hổ nói một câu
" Ha ha, thức ăn vị tiền bối này làm có thể xưng thần thủ, vị tiểu thư này thật có lộc ăn a!"
" Đương nhiên, đồ ăn làm phụ thân là tuyệt nhất!" Tiểu Thanh Trúc lại khoe khoang
Thấy không khí dịu lại, lão giả vội giới thiệu
" Lão nhi đánh xưng Đa Hạo, là cận vệ của bệ hạ"
" Là tên đó phái ngươi tới đây? Hắn muốn báo thù?"
Tuy Lục Huy lời nói rất bình thản, không lộ ra chút sát ý nào nhưng Đa Hạo lại đổ mồ hôi lạnh vội vã giải thích
" Không không, tên Hoàng Bách đó chết chưa hết tội, dám mượn danh xưng Hoàng thất làm điều xằng bậy khiến bệ hạ vô cùng phẫn nộ, hắn chết cũng chưa hết tội, đa tạ tiền bối đã ra tay diệt trừ, ta thấy mặt Bệ hạ vô cùng cảm kích"
Đa Hạo chính nghĩa làm nhiên nói, không chỉ vậy còn tỏ ra cảm kích vô hạn
Mặt dày, không biết xấu hổ!
Khách khứa còn lại, kể cả chưởng quỹ và tiểu nhị đều kinh ngạc há hốc mồm đến cằm sắp rơi xuống đất
Trăm nghe không bằng một thấy a, quả không sai!
Cận vệ thiếp thân của Hoàng đế trong truyền thuyết nổi tiếng là đại năng lạnh lùng quyết tuyệt, nhưng hôm nay gặp mặt cái bộ dáng cười tươi như hoa này!
Các ngươi nói lạnh lùng quyết tuyệt ở đâu? Từ nay có đánh chết ta cũng không tin mấy lời bịa đặt!
Mặc dù có chút ngại ngùng nhưng Đa Hạo vẫn tiếp tục mặt dày tươi cười nịnh hót khiến Lục Huy nổi da gà
" Được rồi được rồi, ngươi còn nói nữa có tin ta xử! "
Lục Huy chưa dứt câu đe doạ, một giọng nói ồm ồm đã từ ngoài lâu vang lên
" Đâu đâu, xử ai, người nói cho ta biết ta giúp người xử hắn?"
Tiếng nói vừa dứt, một vị đại hán đã xuất hiện trước mặt Lục Huy, hai tay lăm lăm hai cây rìu, hung khí lần toả chấn nhiếp toàn trường, chỉ có Đa Hạo, Lục Huy và Tiểu Thanh Trúc được hắn bảo vệ là không cảm thấy gì
— QUẢNG CÁO —
Hắn chính là Thân Đồ hộ pháp!
Thấy Lục Huy đang trừng mắt nhìn mình, hắn vội ngượng ngùng đem dấu hai cặp rìu ra sau lưng rồi cười khan lấp liếm
" Thuộc hạ tham kiến Giáo!.
đại nhân, lâu ngày không gặp ngươi khoẻ a"
Đang định nói Giáo chủ nhưng nhớ lời Thái thượng hộ pháp căn dặn không được tiết lộ thân phận giáo chủ nên sửa thành " đại nhân".
Khoẻ cái đầu ngươi, tự dưng ngươi nhảy ra làm cái gì? Tí nữa là doạ ta nhảy dựng, may mắn bổn giáo chủ định lực mạnh nếu không hình tượng ác ma giáo chủ sẽ bị lật đổ.
" Ngươi đã phạm giáo điều nào?" Lục Huy không trả lời mà lạnh băng hỏi, hàn khí lan toả, trên mặt tựa như có thể cạo xuống một tầng sương lạnh
Nghe thấy thế Thân Đồ tái mặt rồi, cái miệng này a, sao ngươi không biết giữ bây giờ lại hại cái thân?
" Lần đầu thuộc hạ phạm sai, đại nhân có thể giảm bớt hình phạt được không?" Thân Đồ đau khổ cầu khẩn, hắn cũng không muốn thử cảm giác bị trăm đao xẻ thịt a, với tu vi của hắn trăm đao cũng không là gì, thế nhưng khi thi hành hình phạt tu vi phải phong bế, thì hành trong nửa canh giờ, lại còn phải để cho Huyết Văn chích ( con muỗi- mình để một số từ Hán Việt cho phù hợp), cho dù là những tên chuyên tu huyết đạo thì trăm đao tư vị cũng không dễ chịu a!
" Hình phạt tăng gấp đôi" Giọng điệu Lục Huy không cho phép thương lượng
" Tuân mệnh" Thân Đồ rút ra một thanh dao găm, đang chuẩn bị thi hành thì Lục Huy khẽ ra hiệu dừng lại, chưa kịp vui mừng thì lại nghe hắn nói
" Tìm chỗ nào khuất khuất mà làm, đừng làm con gái ta nhìn thấy máu, có lẽ nó sẽ khó chịu"
" Tuân lệnh" vừa quay người định bước đi hắn vội dừng lại
Giáo chủ nói gì? Con gái?
Hắn quay phắt lại, thấy một cô bé tầm 3 tuổi, một thân trang phục váy dài màu trắng giống như bạch ngọc, điểm thêm đôi cánh hoa lan thêu trên tay áo, tóc cột bím hai bên, một tấm ngọc bội thanh trúc màu xanh treo trên cổ càng tôn lên nét thanh nhã thoát tục tự nhiên, hai mắt đen láy đang mở to nhìn hắn
" Đại nhân, ngài có con lúc nào vậy? Thật xinh đẹp a!" Nói rồi lại xăm soi nhìn so sánh Lục Huy và Tiểu Thanh Trúc
Thật kì quái, giáo chủ đường đường ma đầu đại gian đại ác, nhưng cô bé này lại thanh nhã thoát tục như tiên tử
Hay giáo chủ thấy con bé này quá xinh đẹp nên bắt cóc về nuôi? Rất có thể a
Không kìm nén được tò mò, mặc kệ có bị giáo chủ trách phạt hay không, hắn lôi kéo cổ tay áo Lục Huy, lại gần rồi cười hề hề bỉ ổi truyền âm:
" Giáo chủ, ngài bắt cóc đứa bé này nhà ai vậy, đã sử lí sạch sẽ chưa?"
Lục Huy nghe vậy có chút mất tự nhiên nhung cũng không để lộ ra ngoài
" Nó là con gái ta, ngươi còn dám nghĩ ngờ lung tung ta đem ngươi cho ma thú làm huyết thực"
— QUẢNG CÁO —
Thân Đồ nghe vậy vội vàng nhảy ra, la lớn
" Thuộc hạ tuôn mệnh, ta lập tức đi chịu phạt"
Rồi quay sang tươi cười với Tiểu Thanh Trúc
" Tiểu thư, ngươi chờ một chút, thuộc hạ đi một lát rồi quay lại chào hỏi người"
" Thúc là thuộc hạ của phụ thân sao? Mà thúc bị cha phạt cái gì mà có máu vậy?" Tiểu Thanh Trúc tò mò hỏi, nàng cũng không hiểu nhiều về Lục Huy, chỉ biết phụ thân rất tốt với mình, bây giờ có cơ hội cũng phải hỏi một chút
" Cũng không có gì, nhưng phải lấy máu ra, đại nhân nói có thể tiểu thư sợ máu nên bảo ta ra ngoài làm" Thân Đồ hộ pháp vẻ mặt buồn khổ nói
" Lấy máu? Không lẽ thúc định đi bán máu? Chẳng lẽ phụ thân cũng từng bán máu? Hu hu, phụ thân ngươi chịu khổ a, hu hu" Tiểu Thanh Trúc hai mắt long lanh, vừa lau nước mắt vào áo bào Lục Huy vừa thút thít khóc
Khụ ! khụ! khụ
Lục Huy cùng Thân Đồ đều kém chút sặc nước bọt,
Một hình phạt đáng sợ như vậy ngươi lại nói thành bán máu? Còn nữa, ta là người ra hình phạt, sao ta lại phải chịu đựng?
" Hu hu, thúc thúc, thúc thật khổ!" Tiểu Thanh Trúc quay sang an ủi Thân Đồ
" Không sao, chút đau nhức đó ta vẫn chịu đựng được!" Thân Đồ ngạo nghễ vỗ bộ ngực trần nói
" Nếu vậy nhân tiện thúc lấy nhiều hơn một chút, bán luôn một thể để lần sau không phải lấy, có thời gian tĩnh dưỡng mới có máu mà bán chứ? Thúc xem, phụ thân con ốm yếu thế này không đi bán giúp thúc được, hơn nữa người lại còn phải nuôi con, thúc là thuộc hạ trung thành của phụ thân ta nên mọi chuyện đành nhờ thúc!"
Một tràng liên hồi, Thân Đồ vừa có một chút nghi ngờ về tính xác thực của vị thiếu giáo chủ này, nhưng mà bây giờ đều đã tận thành mây khói
Cha nào con nấy! Đại ma đầu dạy ra tiểu mà đầu không sai một chút nào
Giơ ngón tay cái, hắn thất lạc đi thực hành công việc " lấy máu" và " bán máu"
Còn Lục Huy lại có chút khiếp sợ nhìn Tiểu Thanh Trúc, hắn đâu có dạy những điều này a? Sao con bé lại nói ra được? Không lẽ trời sinh ma tính? Nhưng sao hệ thống cũng không phát hiện.
Thì ra còn bé nói muốn làm ma nữ là đều là thật, bây giờ còn nhỏ thế này mà tâm tính trưởng thành sớm, đã có suy nghĩ như vậy, không biết sau này là tốt hay xấu
Tuy vậy chỉ cần biết suy nghĩ cho người thân là tốt rồi, không phải sao?.