XUYÊN NHANH CÔNG LƯỢC: ĐỊNH CHẾ BOSS VAI ÁC CÓ MỘT KHÔNG HAI

“Đừng quên gấp đôi tiền đặt cược.”

Các nam sinh vì cô dừng bước mà hô hấp cũng cứng lại. Nghe thấy cô chỉ nói thế bèn lập tức phụ họa theo:

“Không quên, không quên đâu.”

“Bọn em gom đủ lập tức mang tới cho anh.”

“Đúng đúng.”

……

Tô Mộc cũng không dừng lại nữa mà lên xe, khởi động, rời khỏi đây.

Chỉ còn lại khói bụi đằng sau chứng minh cô đã tới.

Lúc này, các nữ sinh đang trong trạng thái khiếp sợ mới lấy lại tinh thần, che miệng hét lên:

“A a a a…… Đẹp trai quớ, đẹp trai chết mất.”

“A a a, tớ sắp bị bạn ấy làm cho mê mẩn rồi.”

“Thần tượng, nam thần của đời em, nếu bạn học Bạch mà đi đóng phim chắc sẽ nổi tiếng lắm.”

Các nam sinh vừa thở phào nhẹ nhõm cũng nghe thấy tiếng hét của mấy cô.

Dở khóc dở cười, mẹ nó ai đóng phim, đó là súng thật, súng thật đấy!

Đúng fan mê trai không biết gì!

-

Gió êm sóng lặng một thời gian, Phác Tiêu dường như đã biến mất khỏi thế giới này, không xuất hiện tring trường học. Bạch Mạn Tinh buồn rầu cả ngày, lúc nào cũng nhìn Tô Mộc với ánh mắt khó chịu.

Khoa học kĩ thuật Ngôi Sao vì mở rộng nên đã dọn tới nơi khác. Công ty ngoài bốn người Đinh Quảng Bạch và Phong Dĩ mới vào còn tuyển thêm hai em gái lễ tân. Văn phòng cũ bốn người Đinh Quảng Bạch góp tiền mua lại, bình thường bọn họ vẫn chạy sang bên đó làm việc làm công ty bên này khá là trống vắng.

Phía cha Bạch biết quan hệ của Tô Mộc và công ty nên rất chắc chắn về năng lực của cô. Ông cũng chuyển một số công việc trong tay mình cho Tô Mộc.

Mấy năm gần đây thế lực của cha Bạch đã tẩy trắng hơn một nửa, những chuyện trước kia ông không muốn "con trai" mình dính vào.

Nhưng mà cha Bạch lại không ngờ Tô Mộc biết rõ ràng những chuyện đó.

Chạng vạng hôm nay, vừa tan học, cô liền lái xe đi tới công ty. Trên đường đi còn gọi điện thoại cho em gái lễ tân, biết mấy người kia lại chạy tới văn phòng cũ bè quay xe đi về phía đó.

Ngã tư đường cách điểm đến không xa.

Tô Mộc đang ở chờ đèn xanh đèn đỏ nghiêng mắt xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe màu đen đang theo dõi mình, biểu tình bình đạm như nước.

Cô lấy di động gửi tin nhắn cho nhóm trên Wechat:

“Còn ở công ty không?”

Manh Manh: “Anh Tô Mộc, nhanh tới đây, có kẹo và bánh ngọt nè.”

Đại Hoàng: “Thật sự là Tô Mộc online.”

Vũ Trụ: “Ông chủ chiếm nhiều cổ phần nhất kia, đã nửa tháng không xuất hiện trước mặt chúng ta, hôm nay tuyệt đối có chuyện.”

Đinh Quảng Bạch: “Tô Mộc à? Bọn tôi đang ở quán thịt dê ăn tối, có thịt dê nướng, tới đây nhanh!”

Phong Dĩ: “Ông chủ, tôi có vài vấn đề trong công việc muốn thảo luận với cậu.”

Tô Mộc: “Năm phút.”

Đèn xanh sáng lên, xe tới xe lui, thật nhộn nhịn

Chiếc xe dừng lại ỏe quán ăn mà ngày đầu tiên Đinh Quảng Bạch dẫn cô tới.

Ngoài cửa hàng, một hàng nướng BBQ được dựng lên, mấy người kia ngồi cùng một bàn ồn ào nhốn nháo ăn.

Đinh Quảng Bạch ngồi đưa lưng vè phía Tô Mộc, nhưng cô vừa xuất hiện thì lập tức quay đầu lại như mọc thêm đôi mắt đằng sau vậy, ông nhếch miệng cười: “Tô Mộc à, tới đây.”

Ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng khi nhìn thấy chiếc xe màu đen đằng sau cô, “Tô Mộc, cậu khách sáo thật đấy, đã tới mà xon mang theo quà cáp nữa.”

Đinh Quảng Bạch vừa nói xong thì những tiếng bước chân chỉnh tề đã vang lên.

Nhưng dường như Tô Mộc chẳng cảm nhận được sự khác thường đằng sau mình mà vẫn ngồi xuống bên cạnh Đinh Quảng Bạch

“Món quà này muốn đi theo, hy vọng anh Đinh thích.”

Ngữ điệu bình thản, không chút gợn sóng, ngón tay thon dài cầm lấy chiếc đũa.

“Bạch Cập, theo bọn tôi đi một chuyến, nếu không……”

“Xoẹt ——”

Được đăng tại webtruyen

Bình luận

Truyện đang đọc