[XUYÊN NHANH] ĐẠI LÃO LẠI ĐIÊN RỒI

Chương 57: ngu người, công chúa ôm
Editor: Nguyệt Phong
***
Nam Diên thường xuyên sờ Tiểu Đường, tuy rằng sờ đầu tóc của tiểu ma nhện không sướng bằng sờ Tiểu Đường nhưng xúc cảm cũng không kém.
Vả lại trước kia A Thanh luôn chê mình xấu xí, hiện giờ hắn chiếm được cái túi da đẹp thế này, được người ta say mê hai trăm năm, cũng coi như công bằng.
Giờ phút này bộ dạng của Bùi Tử Thanh trông như kẻ đần.
Vừa rồi a tỷ nói cái gì?
A tỷ nói, không trách hắn?
Hắn đã từng làm nhiều chuyện sai, từng giết nhiều người vô tội, nhưng a tỷ nói sẽ bỏ qua chuyện quá khứ sao?
Bùi Tử Thanh hết sức kích động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ai ngờ ánh mắt lại nhìn trúng chỗ không nên nhìn.
Da mặt đẹp như bạch ngọc đỏ bừng, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Dáng người thật sự của a tỷ sao mà... sao mà... khó nói quá.
Trước kia a tỷ dùng túi da kia đã rất đẹp, hiện tại a tỷ quả thực dễ làm người muốn phạm tội.
Hắn vừa mừng như điên, lại vừa thẹn thùng.
Chờ đến xao động trong lòng tan đi, hắn mới thật cẩn thận hỏi:
- A tỷ, tỷ thật sự không trách ta sao?
Khi nói lời này, giọng của hắn run nhè nhẹ, nhưng đôi mắt hết sức sáng ngời.
Nam Diên thoải mái sờ tóc hắn, thần sắc bình đạm:
- Trách ngươi làm cái gì?
Nam nhân trong lòng ngực như đứa bé làm sai chuyện, ấp úng vài câu rồi bắt đầu sám hối sai lầm của mình:
- Nhưng ta giết thật nhiều thật nhiều người, a tỷ chọn ở thành Tích Tuyết, chắc hẳn nơi đó có ý nghĩa rất lớn với a tỷ, nhưng ta lại huỷ hoại nó... Ta đã phụ sự dạy bảo của a tỷ, ta khiến a tỷ thất vọng rồi.
Nam Diên nghe vậy vui mừng.
Xem ra lúc trước cô dạy dỗ vẫn hữu dụng, A Thanh làm những chuyện đó không phải là cố tình, hắn biết rõ cái gì là đúng cái gì là sai.
Nếu A Thanh không chết, hắn chắc chắn sẽ dựa con đường cô đã chỉ dẫn sống sót, trở thành một thanh niên hướng về phía ánh mặt trời.
Ngày sau tu vi dù kém "đứa con khí vận" của thế giới này nhưng cũng là bá chủ một phương, không người dám khinh.
Đáng tiếc, tạo hóa trêu người.
A Thanh có một trái tim chính trực, lại không có một mệnh chính trực.
A Thanh bị bắt thành một bộ phận của Phệ huyết Ma quân, cuối cùng tất nhiên sẽ bị "đứa con khí vận" chém giết.
Nam Diên tưởng tượng như vậy, càng thêm cảm thấy quyết định của mình không sai, tiểu ma nhện chết ở trên tay cô vẫn tốt hơn chết trên tay của "đứa con khí vận".
Hiển nhiên Bùi Tử Thanh không hề biết ở trong lòng a tỷ hắn là một thanh niên chính trực đến thế.
Hắn thấp thỏm bất an sám hối sai lầm, sợ a tỷ không phải thật sự tha thứ hắn.
Nam Diên khó hiểu hỏi:
- A Thanh, vì sao ngươi cảm thấy ta sẽ bởi vì một đám người ngoài trách tội ngươi?
Bùi Tử Thanh: Bởi vì a tỷ lòng mang đại nghĩa, hắn và lý niệm tín ngưỡng của a tỷ ngược nhau.
Nhưng hắn còn chưa trả lời đã nghe a tỷ nói:
- Ngươi là đứa nhỏ một tay ta nuôi lớn, người khác sao có thể bằng ngươi chứ? Nếu đã giết thì thôi, sao ta lại vì một đám người chết lạnh mặt với ngươi? Mặc kệ vì sao ngươi giết người, kết thù bao nhiêu, nếu bọn họ có bản lĩnh thì tìm ngươi báo thù chẳng lẽ a tỷ phải giúp đỡ người ngoài giết ngươi?
Mà nếu chính ngươi không bản lĩnh, bị người ngoài giết, thì cũng chỉ có thể trách ngươi kỹ không bằng người. Nam Diên bổ sung trong lòng.
- ...A tỷ?
Hai mắt Bùi Tử Thanh hơi hơi trợn to, khó có thể tin.
A tỷ vì hắn từ bỏ nguyên tắc của mình?
Lần này không chỉ có đôi mắt hắn lên men mà cái mũi cũng lên men.
Mặc kệ hắn trở nên như thế nào thì a tỷ đều không trách hắn, a tỷ đối xử với hắn thật tốt!
Nhưng hắn hiểu rằng dù a tỷ không nói nhưng trong lòng chắc chắn rất khó chịu...
Bùi Tử Thanh nhịn không được vươn tay ôm lấy vòng eo nữ nhân, đỏ mắt, giọng nói khàn khàn:
- A Thanh thật may mắn khi đời này có thể gặp được a tỷ.
Nam Diên vỗ vỗ đầu hắn, cảm thấy lỗ tai tinh oánh dịch thấu thật xinh đẹp, nhịn không được vươn bàn tay tội ác bóp bóp.
Thật dễ sờ, mềm mại quá.
Cơ thể Bùi Tử Thanh hơi cứng đờ, ngữ khí có chút quái:
- A tỷ?
- Vấn đề lúc trước ngươi vẫn chưa trả lời, không tương nhận ta thì thôi, vì sao lại lừa ta tới, còn phải làm Ma hậu cho ngươi?
Bùi Tử Thanh nào còn lo lắng lỗ tai bị bóp, vừa nghe lời này, trong lòng tức khắc luống cuống.
Một hồi lâu lúc sau, hắn mới sửa sang lại lý do thoái thác:
- Ta không dám tương nhận a tỷ, bởi vì ta sợ a tỷ biết thân phận của ta sẽ không tha thứ ta. So với viêc bị a tỷ ghét bỏ, hoặc làm a tỷ thất vọng tự trách, còn không bằng a tỷ không biết gì cả. Nhưng chuyện Ma hậu ta không có lừa a tỷ, rõ ràng là chính a tỷ nói muốn tìm Phệ huyết Ma quân, còn phải làm Ma hậu của Phệ huyết Ma quân.
Nam Diên: ...
Không lời nào để nói.
- Đời này ta cũng không dám tương nhận với a tỷ, nhưng ta lại rất muốn chăm sóc a tỷ, vừa lúc nghe a tỷ nhắc tới Ma hậu, ta cảm thấy a tỷ làm Ma hậu cũng ổn, như vậy A Thanh có thể sinh sống với a tỷ cả đời rồi...
Càng về sau giọng nói của Bùi Tử Thanh càng lúc càng nhỏ, ánh mắt lập loè, chột dạ không thôi.
Từ khi biến thành Phệ huyết Ma quân, hắn vốn không nghĩ tới hắn và a tỷ có thể trở lại như ngày trước, cho nên vẫn luôn mặc kệ những ý niệm xấu xa điên cuồng sinh trưởng.
Nhưng hôm nay a tỷ vẫn là a tỷ trước kia, cô tốt với hắn như vậy, sao hắn nỡ phá hư phần cảm tình này?
Nếu a tỷ vĩnh viễn sẽ không rời đi hắn, vĩnh viễn sẽ yêu thương hắn như vậy, hắn sẽ giấu nhẹm những ý niệm không nên có đó, ngoan ngoãn làm đệ đệ của a tỷ
Chỉ cần ——
A tỷ không hề rời đi.
- A tỷ, ở lại với A Thanh đi, hai trăm năm qua ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến tỷ.
Bùi Tử Thanh nói, cánh tay ôm chặt vòng eo nữ nhân.
Eo a tỷ thật nhỏ, trên người thơm quá...
- Được.
Nam Diên đáp, thấy hắn bám mình như sam, không khỏi nghĩ đến khi A Thanh còn nhỏ, cũng mặc hắn đeo bám.
- A tỷ sẽ luôn ở bên A Thanh chứ?
Bùi Tử Thanh lại hỏi.
Đôi mắt đẹp của Nam Diên bình tĩnh và đạm mạc, im lặng một lát sau, nói:
- Ta sẽ ở bên A Thanh đến khi thân thể, linh hồn và ý thức của hắn tiêu tán khắp thế gian.
Bùi Tử Thanh nghe được lời này, đôi mắt càng thêm sáng ngời.
A tỷ đồng ý rồi!
A tỷ nói muốn ở bên hắn cả đời!
Bùi Tử Thanh chôn đầu vào lòng nữ nhân, không muốn để cô nhìn giọt nước mắt chảy ra khóe mắt.
Nếu để a tỷ biết hắn khóc thì quá mất mặt.
Nhưng hắn thật sự rất vui vẻ.
Hai trăm năm chờ đợi rốt cuộc nở hoa kết quả...
Diên Thanh Cung xa hoa phảng phất đựng đầy ánh sao.
Một nam một nữ, một ngồi một quỳ.
Đầu nam nhân gối lên trên đùi nữ nhân, mái tóc như thác nước nghiêng buông xuống; một tay nữ nhân để ở phía sau lưng nam nhân, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn.
Hai người đều tuyệt sắc xuất trần, hình ảnh cực mỹ.
Không biết khi nào mà làn váy cùng màu của hai người chồng lên nhau, cho người ta cảm giác khó phân triền triền miên miên.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng hít thở nhạt nhẽo nhẹ nhàng vang lên, Ma Quân ôm a tỷ làm nũng ngủ quên mất.
Nam Diên cúi đầu nhìn một lúc lâu.
Chờ người ngủ say rồi, cô vươn tay, tìm góc độ, sau đó bế nam nhân thân hình cao lớn lên.
Phệ huyết Ma quân vốn khó ngủ chợt mở mắt ra, trong mắt hiện lên sát ý thị huyết, nhưng khi ý thức được cái gì thì con ngươi băng hàn bỗng trở nên ngu ngơ.
Trải qua một khoảng ngắn ngủi mờ mịt, hai mắt Ma Quân trừng lớn, khuôn mặt bỗng chốc đỏ như màu cua chín.
- A... a tỷ? Tỷ làm cái gì thế?

Bình luận

Truyện đang đọc