XUYÊN NHANH: MỸ NHÂN CÓ ĐỘC



Diệp Trăn hai mươi bốn tuổi, đây là năm thứ bảy của cô trong thế giới này.
Cô dự định sẽ tiếp tục làm việc trong một viện nghiên cứu khoa học sau khi lấy được bằng tiến sĩ, cô đã rất quen thuộc với nơi này, còn rất nhiều cuộc thí nghiệm vẫn đang được thực hiện và căn bản là cô không thể bỏ xuống được, số tiền thưởng mà cô đã nhận được trong những năm qua cũng đủ để cho Diệp gia không lo cơm áo, thậm chí còn mua được một căn nhà nhỏ và có một cuộc sống sung túc.
Cha Diệp cũng đã nghỉ việc ở nhà xưởng, chuyển sang gác cổng ở một khu cộng đồng gần đó, lương thấp hơn một chút nhưng cũng không mệt mỏi như công việc cũ, ở gần nhà, lại là hàng xóm cùng chung quê nên có thể chiếu cố lẫn nhau.

Mẹ của cô cũng không cần phải vội vàng thêu thùa, đôi mắt bị tổn thương thì chỉ có thể từ từ điều dưỡng lại.
Diệp Trăn sẽ về nhà vào mỗi dịp năm mới, và rời đi vào ngày mùng sáu tết.

Hầu như năm nào mẹ Diệp cũng sẽ kể cho cô nghe về Đường Trạch, nói rằng ngay sau khi cô vừa rời đi vào năm mới thì Đường Trạch sẽ đến để chúc tết, như thể anh đang tính thời gian để cố tình tránh mặt cô, nhưng nếu như anh thực sự muốn tránh, thì tại sao năm nào anh cũng đến? Dù sao thì hai người cũng đã chia tay mấy năm rồi.
Không chỉ vậy, anh còn mời các bác sĩ nổi tiếng ở trong nước đến để chữa trị vết thương cho bọn họ, những vết thương không được điều trị vì thiếu tiền đã được chẩn đoán và điều trị tốt nhất, điều dưỡng đến mức thân thể còn tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, ngay cả khi trời mưa gió cũng không còn cảm thấy đau nhức và khó chịu như trước nữa.
Trong hoàn cảnh như vậy mà anh vẫn có thể làm điều này vì cô, thật đúng là rất khó có được.
Bà nói với Diệp Trăn: “Không cần biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian dài như vậy cũng đã đủ để nhìn rõ tâm ý của một người.”
Diệp Trăn cũng không ngờ anh thật sự có thể kiên trì lâu như vậy.
Mẹ Diệp nói: “Mẹ và cha của con đều hy vọng con sẽ được hạnh phúc, chúng ta già rồi, không thể đi cùng con cả đời, nếu như có người chăm sóc cho con thì chúng ta mới có thể an tâm rời đi được.

Qua đây, mẹ cho con cái này.”
Bà kéo Diệp Trăn đi vào trong phòng ngủ, từ trong tủ lấy ra một bộ áo cưới màu đỏ: “Lúc trước con bảo mẹ dừng việc thêu thùa lại và nghỉ ngơi nhiều hơn, mẹ muốn nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên liền tính muốn thêu cho con một bộ áo cưới, gần đây mới thêu xong, chờ khi con kết hôn mà mặc vào thì khẳng định là sẽ rất xinh đẹp.

Tới năm sau mẹ lại làm cho con một bộ váy cưới màu trắng, các con người trẻ tuổi không phải đều thích phong cách của phương Tây hay sao? Đến lúc đó con thấy thích cái nào thì lại dùng cái đó.”
Diệp Trăn sờ sờ bộ áo cưới được thêu thùa tinh xảo, từng đường kim mũi chỉ đều không thể bắt bẻ, “Cảm ơn mẹ, cái này rất tốt, con rất thích.”
Nhiều năm trôi qua, Diệp Trăn vẫn không quên Lý Đào.
Cô ta đã quỳ, nhưng lại không đạt được hiệu quả như cô ta mong muốn, chẳng lẽ cô ta còn thật sự cho rằng nếu như Diệp Trăn tha thứ cho cô ta thì Lý gia có thể trở lại như trước kia hay sao? Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng là một con người tồi tệ, cho nên Đường gia sẽ không có khả năng để cho cô ta quá thân cận với Đường Trạch.
Vì để cứu Lý gia và được hỗ trợ về mặt tài chính, cô ta đã kết hôn với một tên nhà giàu phong lưu khi còn chưa tốt nghiệp xong đại học, suốt ngày đánh nhau với kẻ thứ ba kẻ thứ tư, cuộc sống của cô ta rất ảm đạm, mấy năm nay còn có vài lần bị sảy thai nên thân thể đã bị tổn thương, muốn mang thai nữa là điều rất khó khăn.

Nhà trai mượn chuyện này để ly hôn với cô ta, Lý gia cũng không thể vực dậy được nữa, thậm chí cuối cùng còn bị người ta thâu tính, sụp đổ hoàn toàn.
Bây giờ Lý Đào và Diệp Trăn khác nhau như trời với đất.
Sau vài lần gặp nhau, cô vẫn đi đến một bên, không cần cô làm gì thì Lý Đào cũng đã sống trong đau khổ rồi.
Cô vẫn ở nhà cho đến ngày mùng sáu Tết, mua vé máy bay đi về phía Bắc, các loại nghiên cứu trong phòng thí nghiệm khiến cho cô phải suy nghĩ rất nhiều, đầu óc bị chiếm giữ bởi các loại dữ liệu phức tạp.
Mãi cho đến một ngày, viện nghiên cứu có thêm một thực tập sinh —— Hướng Sơn.
Cô còn tưởng Hướng Sơn sẽ kinh doanh, nhưng không ngờ anh ta lại vào viện nghiên cứu khoa học giống như cô, anh ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, cười nói: “Không nghĩ hồi cấp ba đã bị cậu nghiền áp rồi mà bây giờ qua 6 năm vẫn còn phải đi theo cậu học tập.

Năm đó, sau khi cậu thi vào đại học, ngũ thiếu cũng dường như phát điên mà đọc sách học bài, đến một hai giờ sáng mới đi ngủ, rồi lại thức dậy trước khi trời gần sáng, thật vất vả mới có được kỳ nghỉ nhưng lại bị ném đi thực tập…… Vốn dĩ tôi cũng chỉ là một tên lưu manh, nhìn cậu ấy như vậy, tôi liền nghĩ học đi học đi, không nghĩ tới cứ như vậy mà học.

Khi ngũ thiếu trở thành người đứng đầu trong giới chính trị, thì tôi vẫn không giỏi cho lắm, không thể phân cao thấp……”
Anh ta bỏ tay ra, vỗ vào áo blouse trắng trên người.
Là đàn anh và là bạn cùng lớp, Diệp Trăn mời Hướng Sơn dùng bữa trong nhà ăn và lắng nghe những kỷ niệm của anh trong quá khứ.
“Diệp Trăn, cậu vẫn không muốn tha thứ cho ngũ thiếu vì việc cá cược hay sao?”
Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Anh ấy kêu cậu tới hỏi?”
“Không phải, là do chính tôi muốn hỏi.

Lúc trước chúng tôi đã tự trách mình vì lỡ lời nói sai, vốn dĩ lúc ấy thời gian đánh cược đã trôi qua rất lâu rồi, ngũ thiếu cũng không cho chúng tôi nhắc lại nữa, có thể thấy rằng cậu ấy thật sự thích cậu, ở bên cậu không phải là vì cá cược, không nghĩ đến chuyện muốn chia tay với cậu.

Vẫn là chúng tôi sai, nếu không thì nhất định bây giờ các cậu vẫn rất tốt……”
“Cũng không chắc, có lẽ chúng tôi vẫn sẽ chia tay.”
“Làm sao có thể, ngũ thiếu thích cậu như vậy, qua ngần ấy năm vẫn chưa bao giờ quên!”
Diệp Trăn cười cười: “Không chừng là tôi không thích anh ấy nên mới chia tay thì sao?”
…… Sau vài năm, ngay cả những nghiên cứu cao quý cũng không thể thanh lọc được sự cặn bã?

“Sẽ không, tôi tin cậu không phải là người như vậy!”
Diệp Trăn nói: “Quả nhiên là anh ấy kêu cậu tớil.”
“……Thật ra là tôi muốn tự mình tới, cầu xin giúp ngũ thiếu một lần.

Cậu tức giận à?”
Diệp Trăn lắc đầu: “Cái này có gì mà tức giận.”
Anh có thể kiên trì không đến gặp cô, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không hỏi thăm tin tức của cô, giống như cô, cũng sẽ nghe tin tức về anh từ cha mẹ của mình.
Hơn nữa cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, luận văn và biện hộ tốt nghiệp cũng đã sớm hoàn thành xong, chỉ còn chờ kết quả cuối cùng.
Khi thời gian ước định sắp đến, người đàn ông trầm ổn mấy năm cuối cùng cũng trở nên căng thẳng, ban ngày anh mất tập trung, ban đêm thì mất ngủ, hồi hộp và chờ mong.
Khi anh không ngủ được, anh sẽ ngồi dưới chân bà nội và nói, “Bà ơi, chỉ một lát nữa thôi là con có thể đi gặp mọt sách rồi.”
Bà nội của anh đã ngủ rồi, nên đương nhiên sẽ không đáp lại anh, có lẽ là chờ lúc bà tỉnh, bà sẽ hỏi anh mọt sách là ai? Anh sẽ nói cho bà biết, mọt sách là cháu dâu của bà, là người phụ nữ yêu quý của cháu trai bà.
Anh ghé vào chân giường, bất tri bất giác đi qua một đêm.
Sáng hôm sau, anh bị bà nội lỡ chân dẫm tỉnh, làm cho bà đau lòng anh nửa ngày, thổi thổi cho anh, rồi sau đó đánh người bạn già: “Cháu của tôi đau, ông mau đi tìm bác sĩ đi!”
Ông cụ: “……”
Thời gian càng tới gần thì anh lại càng căng thẳng, sắc mặt cũng càng ngày càng nghiêm túc, càng ngày càng khó coi, đám cấp dưới bên người càng thêm sợ tới mức không dám mắc một chút sai lầm nào.
Nhưng anh không ngờ, trước khi gặp lại Diệp Trăn thì bà của anh phải nhập bệnh viện.
Diệp Trăn cũng nghe Hướng Sơn nói, là bà của Đường Trạch đã xảy ra chuyện.
Diệp Trăn nhớ rõ người bà tốt bụng mà cô chưa bao giờ được gặp, bà đã từng vài lần bảo Đường Trạch mang bao lì xì đỏ đến cho cô, những lời khuyên và lòng tốt đã được gửi đến cô thông qua Đường Trạch.
Hướng Sơn sợ muốn chết, xin nghỉ muốn đi qua.
Anh ta và Đường Trạch đã cùng mặc chung một cái quần mà lớn lên, đã từng nghịch ngợm và gây sự bị đuổi đánh không biết bao nhiêu lần, đều là trốn ở sau lưng bà cụ thì mới tránh được một kiếp, khi bà cụ vừa bước ra thì không người nào dám nhúc nhích.
Chỉ là bà cụ giỏi giang cũng đã già rồi, trí nhớ không tốt, mất trí nhớ nhẹ, có khi còn không thể nhận ra anh ta.
Anh lau đôi mắt.

Diệp Trăn nói: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Hướng Sơn nói: “Cảm ơn.

Em bé lấy nước nhất định sẽ rất cần cậu vào lúc này.”
Diệp Trăn sửng sốt.
Hướng Sơn nói: “Khi còn đi học, ngày nào ngũ thiếu cũng đi lấy nước đun sôi cho cậu, quá lạnh cũng lấy, mà quá nóng cũng lấy, cho nên tôi đã lén đặt biệt danh cho cậu ấy.”
Diệp Trăn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Khi đến bệnh viện, người Đường gia gần như đã ở đó đông đủ, bọn họ vây quanh phòng bệnh hỏi han ân cần, Diệp Trăn và Hướng Sơn đứng ở bên ngoài, cũng không ai để ý tới bọn họ, còn có thể nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của bà cụ: “Được rồi, đừng vây quanh nữa, hãy để cho tôi được yên tĩnh!”
…… Ừm?
Bác sĩ nói: “Bà ơi, lần sau bà ăn nho thì phải cẩn thận nhé, tốt nhất là nên có người nhà ở kế bên, nếu như lỡ quên thì có thể tự sờ răng giả xem nó có ở đó hay không, cũng may là lần này đã phát hiện kịp thời, nếu không thì hậu quả thật không dám tưởng tượng……”
???
Bà cụ tức giận vì quá xấu hổ: "Hừ! Các người đi hết đi!”
Hướng Sơn nín khóc mỉm cười, Diệp Trăn cũng không khỏi yên tâm.
Đẩy Hướng Sơn vào trong, Diệp Trăn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Vừa đi đến hành lang, đột nhiên cô nhận được cuộc gọi từ giáo sư, nói rằng cô đã tốt nghiệp rồi.
Điều này vốn đã được dự đoán trước, nên cô cũng không có vui mừng quá lớn, nói lời cảm ơn rồi chuẩn bị trở về viện nghiên cứu.
“Mọt sách!”
Giọng nói của người đàn ông đã bớt đi sự non nớt của thời niên thiếu, mà thay vào đó là sự thành thục và thâm trầm, Diệp Trăn vẫn có thể nghe thấy sự phấn khích và hồi hộp không thể che giấu như cũ, sự quen thuộc và tình cảm buột miệng thốt ra, phảng phất như đã kêu gọi không biết bao nhiêu lần ở trong lòng.
Cô quay đầu lại.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông đang từng bước tới gần, dáng người cao lớn gần như che phủ toàn bộ cơ thể cô, hình dáng của anh tuấn tú thâm trầm, ánh mắt sâu thẳm khi cúi đầu nhìn cô.
“Mọt sách, em đã tốt nghiệp.”
“Ừ.”
“Anh rất nhớ em.”
Ừm.
……
Hai mươi năm sau, cha mẹ Diệp lần lượt qua đời, một tháng sau Diệp Trăn cũng buộc phải rời đi.

Vào giây phút cuối cùng, cô nhìn thấy người đàn ông ôm thi thể của cô khóc thút thít không ngừng.
Rõ ràng anh là người kiên quyết và tàn nhẫn, là một người nắm quyền thay đổi sắc mặt của mọi người, nhưng anh lại rất thích khóc ở trước mặt của cô, thậm chí còn từng vì có được cô mà rơi nước mắt, ôm cô cả đêm không ngủ.
Dường như anh vẫn không thay đổi, vẫn là cái người ngồi ở bên cạnh cô, vĩnh viễn là em bé lấy nước mười tám tuổi.
Cô lại chìm vào “Hư vô”.
Nguyện vọng cuối cùng của kí chủ: Một, làm người đã hại cô bị trượt chân phải trả giá.

Hoàn thành.
Nguyện vọng cuối cùng của kí chủ: Hai, phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời.

Hoàn thành.
Cô lơ lửng trong bóng tối vô tận, cảm nhận được “Hư vô” dường như còn mạnh hơn so với những lần trước.
Sau khi hoàn thành xong di nguyện của ký chủ, “Hư vô” sẽ nhận được điều gì để khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn?
Cô cũng không biết.
Nhưng sau mỗi lần cô trở thành “Bọn họ”, những gì cô có thể nhận được là những kiến ​​thức và khả năng mà cô đã học được từ trong thế giới đó.
Không biết đã qua bao lâu, cô lại tỉnh dậy một lần nữa, cô đang nằm trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, giọng nói bén nhọn của người phụ nữ tràn vào trong màng nhĩ: “Diệp Trăn, cô cùng lắm cũng chỉ là một kẻ thay thế, cô cho rằng đại soái mang cô về là vì yêu cô hay sao? Bởi vì cô và người phụ nữ kia giống nhau! Đôi mắt của cô giống cô ấy, mà tôi, miệng của tôi giống cô ấy.

Để tôi cho cô nhìn thấy rõ vị trí của mình, đừng tưởng rằng đại soái ở trong phòng của cô nghỉ ngơi hai ngày là sẽ không thể tìm thấy Bắc!”
Người phụ nữ buông lời nói tàn nhẫn, mang theo bọn người hầu và đám tay sai thắng lợi rời đi.
Diệp Trăn bò dậy từ trên mặt đất, theo trí nhớ của mình, cô phát hiện mình đang ở trong thời dân quốc, thời đại của các cuộc chiến tranh và quân phiệt.
Ký chủ bán mình chôn cha, tình cờ được Thẩm Ngọc đi ngang qua đưa về phủ, anh là chủ vùng Đông Bắc, Thẩm Ngọc tàn nhẫn độc ác, uy danh hiển hách, rất có uy tín ở trên khắp toàn bộ Hoa Hạ, không người nào dám đối đầu.
*Hoa Hạ: Có nhiều luồng ý kiến khác nhau, nhưng thường dùng để chỉ Trung Quốc hoặc nền văn minh Trung Quốc.
Ký chủ là một trong những người phụ nữ của Thẩm Ngọc, tuy rằng không tránh được nguy hiểm nhưng cũng coi như là áo cơm không lo.
Sự việc ra xảy ra là khi cô đang mang thai, mặc dù Thẩm Ngọc vẫn chưa kết hôn nhưng anh ta lại bao dưỡng mấy người phụ nữ, bọn họ đều nghĩ việc mang thai là một bước lên trời, nên việc ký chủ là người đầu tiên mang thai tự nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vào thời điểm sinh con thì khó sinh mà chết.
Cô vốn cũng cho rằng mình bị khó sinh, nhưng vào lúc chết đi, cô đã nghe được người đỡ đẻ nói, hóa ra bà ta đã nhận tiền của người khác để cố tình làm hại cô khó sinh, đứa con trai mất mẹ tự nhiên sẽ được giao cho người phụ nữ khác nuôi dưỡng……
P/s: Thế giới Mọt Sách vẫn chưa kết thúc.


Bình luận

Truyện đang đọc