XUYÊN NHANH: NHÂN SINH HOÀN MỸ



“Hồ lô đường đây! Một đồng một chuỗi!”
“Người đến, người đến, ở đây có rượu tốt nhất, đảm bảo không ngon không lấy tiền!”
Thanh âm náo nhiệt lan truyền khắp bầu không khí, những người bình dân ăn mặc vải thô áo tang đang đếm từng đồng lẻ, mua sắm đồ vật chính mình yêu cầu.

Đầu năm nay, trong nhà có thể lấy ra vài đồng bạc đã là vô cùng quý giá.
Nơi nơi đều xảy ra chiến tranh, ngay cả hi vọng sống cũng đều không có.

Trên đường rất nhiều người xanh xao vàng vọt, từng người xô đẩy chen lấn nhau.

Trong đó có một thiếu niên, trên người ăn mặc vải thô, dưới chân chỉ có một đôi giày rơm cũ nát.

Tuổi không lớn, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Nhưng người này có chỗ bất phàm, cho dù trên dưới đều lấm lem vết bẩn vẫn không thể che giấu được một gương mặt tuấn mỹ, làn da trắng hồng, khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc.

Cả người cao chừng 1m7, ai nhìn nấy cũng nhịn không được tán thưởng một câu.
Lúc này thiếu niên trên mặt mang theo vài phần đạm mạc, đứng dậy vỗ vỗ quần áo trên người, cổ tay áo dính một lớp tro bụi.
“Hệ thống, ta rốt cuộc đang ở nơi nào?” Lãnh Cơ Uyển khẽ nhăn mày, sửa sang lại quần áo.
“Ký chủ, vị diện kế tiếp được lấy bối cảnh cổ đại, vào thời loạn thế, mong ngài hãy cẩn thận.” Thanh âm lạnh nhạt của máy móc vang lên, chỉ vài câu nói ngắn ngủi cũng đủ làm cho Lãnh Cơ Uyển toàn thân căng thẳng.
Khẽ nâng lên cánh tay của mình, ánh mắt của nàng thoáng biến đổi.
Lại giống với những thế giới trước, không hề có cốt truyện, ngay cả di nguyện duy nhất của nguyên chủ cũng chỉ có một.

Đó là hảo hảo sống tốt!
Lãnh Cơ Uyển thoáng rũ mắt, ánh mắt trở nên thâm trầm, rất nhanh toàn bộ kí ức và tính cách của nguyên chủ dung hợp với bản thân.

Sau đó ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, khắp nơi đều có người nằm gục ngã bên lề đường, nàng không có mục đích đi thẳng theo con đường tiến về phía trước.
Một hồi sau, trong bụng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn, Lãnh Cơ Uyển cúi đầu hai tay ôm chặt bụng của mình, không biết khối thân thể này đã bao lâu chưa được ăn, nàng chỉ biết nếu bây giờ trước mắt có một bàn cơm xuất hiện nàng cũng có thể ăn hết.
Đúng lúc này, từ xa phảng phất một mùi thơm bay đến, cái bụng của nàng càng thêm biểu tình, đến khi phát hiện nơi phát ra mùi hương, hai mắt nàng liền lóe lên một đạo quang mang.
Đứng trước khách điếm, Lãnh Cơ Uyển lấy tay lau qua khóe miệng, sau đó đưa cánh tay thon dài thò vào trong vạt áo, sờ soạng một hồi cũng không tìm thấy một đồng lẻ, nàng chỉ đành thất vọng rời đi.
“Không xong, mình sắp không chịu nổi rồi.” Lãnh Cơ Uyển thở dài một hơi, lần này nàng xuyên qua có chút thảm, còn chưa hoàn thành nguyện vọng, đã bị chết vì đói.
Vốn dĩ gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần anh khí, lúc này lại trở nên có chút đáng khinh: “Không còn biện pháp, cần thiết phải kiếm tiền.”
Vừa nói, ánh mắt của nàng đã dừng trên một lão nhân, nhìn qua hẳn là năm mươi tuổi, đáng lẽ thời điểm này con người đi lại đều cảm thấy khó khăn, tuy nhiên lão nhân trước mắt từng bước lại vô cùng thong dong bình tĩnh, cho dù có đi vào đám đông cũng có thể dễ dàng khiến người ta chú ý.
Lãnh Cơ Uyển đã sớm nhịn không được, trong mắt nàng chỉ có túi tiền thoạt nhìn nặng trĩu treo trên hông của hắn, mặc kệ lão nhân này có gì bất phàm, nàng chậm rãi lén lút đi theo.
Đường phố có không ít người qua lại, đợi đến khi lão nhân đi đến một quán nước gần đó, Lãnh Cơ Uyển giả dạng làm người qua đường, đi ngược chiều với lão nhân.
Đột nhiên cảm thấy có người đụng phải, Sở Tiêu không khỏi tự giác quay đầu, nhìn thấy một người thiếu niên chậm rãi rời đi, mày kiếm khẽ cau lại, khóe môi giương lên nụ cười nhạt.

Không ngờ đến, có người dám trộm tiền của hắn!
Lãnh Cơ Uyển cầm lên túi tiền trong tay, ánh mắt giấu không được vẻ mừng rỡ, vừa muốn xoay người bỏ chạy thì cánh tay bất ngờ bị người khác nắm chặt.

Nàng cắn chặt răng, dùng sức đến gương mặt trở nên phiếm hồng, nhưng lão nhân bắt được tay nàng lại hệt như tảng đá, dù thế nào cũng không thể thoát được ra.
Sở Tiêu thanh âm có điểm khàn khàn, thấp giọng nói: “Tiểu quỷ, gan của ngươi cũng thật lớn, vậy mà dám trộm tiền của ta.”
Thanh âm của lão nhân vô cùng bình tĩnh, chậm rãi buông ra từng chữ, nhưng rơi vào tai của nàng lại giống như tu la đòi mạng, tức khắc sắc mặt của nàng liền trở nên trắng bệch, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
“Ta, ta không có… Vừa nãy đi ngang qua nhìn thấy trên mặt đất có một túi tiền, liền chạy tới nhặt lên còn chưa kịp trả lại thì bị ngài bắt gặp.” Lãnh Cơ Uyển sắc mặt có điểm khó coi, khó khăn mở miệng nói.
Trong lòng cảm thấy muốn khóc, chính mình muốn trộm tiền no bụng, không nghĩ đến lại gặp phải chuyện này.
Sở Tiêu nhìn đến gương mặt của Lãnh Cơ Uyển, trong mắt thoáng hiện lên kinh ngạc, sau đó ánh mắt dừng ở trước ngực, gương mặt xuất hiện một tia bất đắc dĩ: “Nguyên lai là một tiểu cô nương.”


Bình luận

Truyện đang đọc