XUYÊN NHANH: SAU KHI PHÁO HÔI TRỌNG SINH

- Ký chủ, ngươi đừng làm bậy, thật sự sẽ hạ độ hảo cảm đó.. - Hệ thống nhọc lòng cực kỳ, sợ vị ký chủ này sẽ thả bay bản thân.

Hạ Tử Minh nhếch môi cười, đang muốn trêu nó vài câu thì di động lại đột nhiên nhận được một tin nhắn: "Anh có biết bạn trai anh vẫn luôn xem anh như thế thân không?"

Tin nhắn nặc danh gửi tới, Hạ Tử Minh còn chưa kịp trả lời thì di động đã nhận thêm vài tấm ảnh chụp Tô Duyệt Hòa cùng Lâm Chi Hành thân mật ở bên nhau, còn kèm thêm cả ảnh của Tô Duyệt Hòa và Lâm Chi Hành lúc thiếu niên, lúc ấy Lâm Chi Hành còn không quen Phương Minh.

Từ góc chụp mà xem thì Phương Minh cùng Tô Duyệt Hòa thật sự cực kỳ giống nhau. Nhưng khí chất lại khác biệt, Tô Duyệt Hòa có một đôi mắt vô tội trong suốt khiến người ta luôn cảm thấy cậu ta mềm mại vô tội, không kiềm chế được muốn bảo vệ cậu ta. Còn Phương Minh thì giương nanh múa vuốt giống con quái thú nhỏ, tự mình bọc lên một tầng tường đồng vách sắt, người khác nhìn vào sẽ chỉ thấy hắn không gì phá nổi, không gì có thể xúc phạm tới.

Là loại người dễ khiến kẻ khác nói: "Thực xin lỗi, người ấy cần anh hơn em. Không có anh người đó sẽ không sống nổi, mà em không có anh vẫn có thể sống rất tốt."

Người gửi tin nhắn cho hắn lúc này, ngoại trừ Tô Hằng - kẻ hận Tô Duyệt Hòa thấu xương, hơn nữa đã bắt tay cùng Lâm Diệu Văn - đứa em họ thù ghét Lâm Chi Hành đã lâu ra, hắn chẳng thể nghĩ được ai khác nữa.

Hạ Tử Minh đoán được người nhắn tin là ai, nhưng lại vẫn lựa chọn dựa theo quỹ đạo phát triển nguyên bản của câu chuyện này nhắn lại:

- Anh là ai? Anh muốn gì?

- Có muốn biết bạn trai mình hiện tại đang ở cùng ai, đang làm cái gì không? - Đối phương không trả lời hắn mà lại hỏi ngược một câu, sau đó biến mất.

Hạ Tử Minh xem đi xem lại ảnh chụp Tô Duyệt Hòa cùng Lâm Chi Hành ở bên nhau mà đối phương gửi lại đây, nhìn yêu thương và quan tâm ngập tràn trong ánh mắt Lâm Chi Hành nhìn Tô Duyệt Hòa, rốt cuộc khống chế không được sắc mặt xanh mét, tay nắm thành đấm, ngay cả thái dương đều nổi đầy gân xanh. Lâm Chi Hành khi nhìn Phương Minh chưa bao giờ có ánh mắt như vậy, từ trước đến nay, chưa bao giờ có!

Hạ Tử Minh hít sâu một hơi, rốt cuộc không khống chế được gọi điện thoại cho Lâm Chi Hành. Điện thoại rất nhanh đã có người nghe, tiếng Lâm Chi Hành truyền ra từ điện thoại:

- Alo..

- Bây giờ anh đang ở đâu? Khi nào sẽ về? - Không đợi gã nói xong, Hạ Tử Minh liền trực tiếp cắt lời.

Tiếng Lâm Chi Hành ở đầu dây bên kia có vẻ rất nóng nảy:

- Anh ở bên ngoài, Duyệt Hòa có chút chuyện, có khi đêm nay anh không về được, em cứ..

Gã còn chưa nói hết, Hạ Tử Minh đã giận dữ cúp máy.

Hắn không nghe, cũng không muốn nghe..

Hạ Tử Minh biết lần này không phải Lâm Chi Hành không muốn về, chỉ vì trong tay Tô Duyệt Hòa có vài thứ Tô Hằng muốn lấy đi nên giả tạo một vụ tai nạn xe cộ muốn gây chuyện, gã không về được.

Nhưng Phương Minh không biết..

Làm bạn trai của Lâm Chi Hành, hơn nữa lúc đầu lấy thân phận thế thân của Tô Duyệt Hòa xuất hiện bên Lâm Chi Hành, hắn chỉ nghĩ, vì sao, vì sao lại là Tô Duyệt Hòa?

Hắn làm chưa đủ nhiều, còn chưa đủ tốt hay sao? Hắn mới là bạn trai của Lâm Chi Hành, nhưng Lâm Chi Hành lại vĩnh viễn chỉ quay xung quanh Tô Duyệt Hòa mà thôi.

Rõ ràng..

Rõ ràng lúc trước vì hắn ngất xỉu, quan hệ giữa hắn cùng Lâm Chi Hành đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều rồi. Vì cái gì Tô Duyệt Hòa lại tới phá đám, Lâm Chi Hành cũng mới tốt hơn không bao lâu đã lại vì Tô Duyệt Hòa mà chứng nào tật nấy.

Phương Minh không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.

Hạ Tử Minh đem đồ đạc trong phòng đập nát, ngay cả màn hình di động cũng ném vỡ. Phát tiết một hồi vẫn còn chưa bình tĩnh lại, hắn đẩy cửa ra ngoài, gọi taxi đi tới quán bar.

- Anh đẹp trai, cãi nhau với vợ à? - Tài xế taxi xem hắn cảm xúc không tốt lại hơn nửa đêm ra ngoài liền hỏi.

Mắt Hạ Tử Minh đỏ đậm sung huyết, gân xanh trên thái dương đều phồng lên, rõ ràng là còn chưa hết giận, không trả lời.

Tài xế taxi thấy như vậy liền không dám lại nói chuyện nữa.

Hạ Tử Minh đeo cái mặt giận dữ như điên, lại ở trong đầu cợt nhả nói với hệ thống:

- Đến cả lý do ngoại tình, nguyên nhân kết quả đều có vai ác tìm sẵn cho ta, nếu ta không ngoại tình chẳng phải là xin lỗi vận mệnh an bài hay sao?

Hắn cảm thấy trong tình huống như vậy Phương Minh hoàn toàn có lý do đúng lý hợp tình ngoại tình!

* * * Nhưng là, ngươi đã tìm được người kia chưa? - Hệ thống cảm thấy đây cũng không kém mò kim đáy bể bao nhiêu.

Cứ đến quán bar là có thể tìm được à?

Hạ Tử Minh thập phần nhẹ nhàng:

- Cho dù không tìm thấy, đi quán bar quẩy cũng vui mà!

Hệ thống: "..."

Xe đến quán bar, Hạ Tử Minh liền đeo cái mặt đằng đằng sát khí xuống xe, đóng cửa xe liền xông thẳng vào trong quán, dọa nhân viên trong quán nhảy dựng lên, còn tưởng hắn tới bắt gian đạp phá gì.

Trong quán bar ánh đèn xanh đỏ xoay tròn, âm nhạc ồn ào điếc tai, một đám nam nữ dính chặt vào nhau chơi bời xả láng.

Hạ Tử Minh coi như không thấy mà đi thẳng đến quầy bar.

- Đã lâu không gặp, giám đốc Phương - Hắn đang mắt nhìn thẳng đi đến nửa đường lại bị người khác cản lại.

Hạ Tử Minh chần chờ một lát, mới nhận ra trước mắt người là ai:

* * * giám đốc Lục..

Hắn không nghĩ tới chính mình còn chưa tìm được anh yêu nhà mình đã gặp phải công chính quy của Tô Duyệt Hòa trước.

Lục Văn Thịnh - người đứng đầu tập đoàn nhà họ Lục, tập đoàn lớn ngang hàng với nhà họ Lâm, cũng là thế lực đứng phía sau giúp Tô Duyệt Hòa đem nguyên chủ đưa vào ngục giam trên quỹ đạo nguyên bản.

Hạ Tử Minh không nghĩ tới sẽ gặp phải vai chính công vốn giữ mình trong sạch trong quán bar chướng khí mù mịt này. Lục Văn Thịnh bề ngoài xuất chúng, mũi cao thẳng, ngũ quan sắc nét, lại tự mang của khí thế quý công tử thời xưa, quần áo, cách nói năng, khí chất, tất cả đều nói lên rằng anh xuất thân bất phàm, người khác có muốn học cũng học không được.

Càng đáng sợ là Lục Văn Thịnh - một trong những vận mệnh chi tử của thế giới này - ngay cả năng lực làm việc cùng tài năng trong mảng kinh tế cũng thực xuất chúng.

Đây đúng là loại người nguyên chủ ghét nhất, ghen ghét cũng không ghen ghét nổi, chỉ đứng ở bên cạnh thôi cũng khiến người ta thấy xấu hổ, tự ti đến không chịu được.

- Sao tôi không thấy giám đốc Lâm? - Lục Văn Thịnh mỉm cười nhìn hắn, nho nhã lễ độ.

Hạ Tử Minh tức giận trả lời:

- Sao, giám đốc Lục nhớ anh ta?

- Không phải, ta chỉ không nghĩ tới giám đốc Phương sẽ một mình đến những chỗ thế này này thôi - Lục Văn Thịnh bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, ý cười bên môi tăng lên - Tôi cứ nghĩ giám đốc Phương không thích không khí trong quán bar cơ.

Anh kinh ngạc nhìn thái độ như ăn phải thuốc nổ của Phương Minh, những người từ tầng dưới chót bò lên như Phương Minh ở trước mặt danh gia vọng tộc như bọn họ thường thường vừa kiêu ngạo lại vừa tự ti, chưa bao giờ sẽ yếu thế nửa phần, cảm xúc lộ ra ngoài, luôn đeo cái mặt nạ cái gì đều chịu đựng được, thậm chí có chút khinh thường đám ngậm muỗng vàng sinh ra này.

Đánh giá trong giới với Phương Minh đều là năng lực xuất chúng nhưng quá mức tự cho là thanh cao, giữ mình trong sạch, ngày thường lại muốn giữ cái danh "con dâu" nhà họ Lâm, không dễ ở chung.

Hôm nay thấy Phương Minh cảm xúc rõ ràng còn chật vật như vậy, không khỏi khiến Lục Văn Thịnh dâng lên vài phần tò mò.

Hạ Tử Minh vẫn lạnh như băng:

- Trước kia không thích đâu có nghĩa cả đời đều sẽ không thích, ngài nói đúng không, giám đốc Lục?

Lục Văn Thịnh nhìn hắn, nhẹ nhàng cười cười.

Hạ Tử Minh cùng anh hàn huyên vài câu xong liền tìm một chỗ an tĩnh tại quầy bar ngồi, gọi mấy chai rượu rồi bắt đầu tự chuốc say chính mình.

Lục Văn Thịnh trở chỗ nhóm bạn nhưng vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn Hạ Tử Minh đang một mình uống rượu giải sầu.

- Ê, lão lục đang nhìn gì đó? - Thấy tầm mắt anh không ngừng hướng về một phía, bạn Lục Văn Thịnh lập tức tò mò hỏi.

Lục Văn Thịnh thu hồi tầm mắt, nói:

- Nhìn giám đốc Phương, thấy anh ta một mình tới quán bar uống như muốn say chết đi kìa, rất kỳ quái.

- Giám đốc Phương tổng, con dâu nam nhà họ Lâm của Thiên Hành ấy hả? - Lục Văn Thịnh thật là cực kỳ giữ mình trong sạch, đám bạn cùng anh tới quán bar gần như mỗi người đều ôm một cái thậm chí mấy cô, MB cũng có, chỉ có một mình anh ngồi không.

Lục Văn Thịnh thấp giọng trả lời:

* * * Ừ.

- Cậu ta cũng không dễ dàng gì, nghe nói ở cùng Lâm Chi Hành cũng không ít năm, kết quả gần đây tôi mới nghe được hóa ra cậu ta chỉ là thế thân thôi. Lâm Chi Hành thích chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Tô kìa, hiện tại cậu chủ nhỏ kia tỉnh rồi, Lâm Chi Hành cũng không quan tâm Phương Minh nữa, một chút cũng không để ý tâm tình của cậu ta, đưa Tô Duyệt Hòa vào công ty mình che chở, cùng vào cùng ra.. Chậc chậc, bọn họ về sau thế nào còn chưa biết đâu.

Lục Văn Thịnh nhíu mày:

- Cậu chủ nhà họ Tô?

- Chính là đứa con trong giá thú nhà họ Tô mà 6 năm trước, mẹ cậu ta chết, cha cậu ta liền đem toàn bộ gia sản để lại cho con riêng, biết vẽ tranh, sống không dính khói lửa phàm tục như hoàng tử nhỏ ấy.

Một người khác xen mồm:

- Cậu ta không phải đã thành người thực vật sao?

- Hiện tại tỉnh lại chứ sao, trước kia tôi còn không phát hiện Phương Minh giống cậu ta, hiện tại ngẫm lại.. Phương Minh này thật là đáng thương.

* * *

Bạn bè Lục Văn Thịnh đã nói một hồi, Lục Văn Thịnh lại nghe không vào tai một chữ nào cả, cũng không muốn biết cậu chủ nhỏ nhà họ Tô là ai, mà đem toàn bộ tầm mắt cùng sự chú ý đều đặt trên người một mình một người uống rượu giải sầu cách đó không xa.

Không biết vì cái gì, anh giống như đột nhiên có một loại hứng thú kì lạ với Phương Minh.

Hạ Tử Minh uống rượu hết một chai lại thêm một chai, uống đến cả người đỏ bừng như tôm luộc.

Hệ thống lo lắng hỏi:

- Ký chủ xác định ngươi là tới quẩy mà không phải tới uống rượu đến chết hả?

Hạ Tử Minh đang rót rượu, còn không kịp trả lời hệ thống lại đột nhiên có một người không biết khi nào đã đứng bên cạnh hắn, giật chai rượu trong tay hắn ra.

Là Lục Văn Thịnh..

- Anh muốn gì? -Hạ Tử Minh mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn anh.

Lục Văn Thịnh tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói:

- Giám đốc Phương, khóa quần anh mở kìa.

Hạ Tử Minh: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc