XUYÊN NHANH TA CHỈ MUỐN LÀM RUỘNG


Lương thiện ư? Người như vậy cũng không quá khó tìm.“Vậy cô cảm thấy ai là người lương thiện? Tề Chi Uyển là người lương thiện phải không?”“Không biết!”Tần Ngư cho rằng chưa từng tiếp xúc trực tiếp thì chưa thể đưa ra kết luận.

Lúc hai người đang trò chuyện, chợt có khói trắng lượn lờ bay lên.

Hoàn thành! Ngay lúc lửa bắt đầu cháy lên, hai người lấy từ trong đống củi phía trước ra một ít cây nhỏ để châm lửa.


Quả nhiên, mồi lửa nhỏ lập tức biến thành ngọn lửa lớn! Có lửa thì mới đảm bảo được đồ ăn cùng sưởi ấm vào buổi tối.

Trần Dịch Phong nở nụ cười, ống kính cho hắn một cảnh quay đặc tả.“Tôi đi rồi thì cô nhớ canh lửa cho cẩn thận, đừng để lửa tắt.”Chờ Trần Dịch Phong đi mất, Tần Ngư mới đứng dậy kéo vài cây củi lớn đặt vào trong đống lửa.

Nhóm lửa ư? Cô am hiểu nhất chính là nhóm lửa.Dùng cây gỗ lớn để giữ lửa, bỏ thêm vài nhánh củi nhỏ, cô đoán có thể cháy được nửa tiếng, nhưng chờ nó cháy được hai mươi phút thì.....Tần Ngư dọn mấy cục đá từ bên cạnh qua để dựng tạm một cái bếp không lớn không nhỏ, cô đem than hồng đổ vào trong bếp, thông khí, lại bỏ thêm vào một bó củi.

Luân phiên như thế, dời lửa qua lại có thể duy trì thật lâu.


Cô chỉ cần canh thời gian rồi thường xuyên trở về nhìn xem là được.

Kế tiếp thì làm cái gì đây?“Còn bốn ngày nữa, trước tiên phải đảm bảo bản thân có thể sinh tồn mới được.”Cô không vội vàng tiếp xúc với mấy người còn lại, bởi vì cục diện chia cắt thế này cô khẳng định sớm muộn gì cũng bị đánh vỡ.

Trước mắt phải tìm thức ăn đã.“Chẳng phải tên họ Trần kia đi tìm rồi ư? Sao cô còn lãng phí sức lực thế?” Con mèo cảm thấy Tần Ngư thật mâu thuẫn.“Phân chia công việc hợp lý cùng há miệng chờ sung là hai chuyện khác nhau.

Chỗ trú có thể cho hắn ra sức, bởi vì sức lực ta không bằng hắn, nhưng thức ăn mà đều do hắn đi kiếm về, thì ta muốn ăn nhiều hay ít cũng phải xem sắc mặt của hắn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc