XUYÊN NHANH TÌM LẠI LINH HỒN


Cả buổi tối Vi Nhã suy nghĩ cách công lược Tống Nguyên, cuối cùng quyết định dùng chiêu mưa dầm thấm lâu.
Tống Nguyên theo định kỳ đến kiểm tra cho cô.
“Bác sĩ Tống! Tôi thấy chán quá.

Anh cùng tôi đi dạo vườn hoa nhé”
“Bác sĩ Tống! Tôi ăn một mình chán lắm, anh ăn cùng tôi nhé”
“Bác sĩ Tống...”
“Bác sĩ Tống...”
Tống Nguyên day day huyệt thái dương: “Cô Trần, tôi là bác sĩ, cô là bệnh nhân, tôi còn rất nhiều công việc, cô đừng làm phiền tôi, cô đây là đang cản trở tôi đấy”
Lời cuối cùng thốt ra, không hiểu sao trong lòng Tống Nguyên lại có một chút cảm giác không đành lòng.
Vi Nhã im lặng không nói gì.

Không khí trầm lặng một cách quỷ dị.
Tống Nguyên cảm thấy cô không đúng lắm.
“Cô Trần...”
Vi Nhã ngước mắt lên, hốc mắt hơi ướt, nước mắt chảy ra.
“Cô...!Tôi...”
Hắn chưa thấy con gái khóc bao giờ, nói đúng hơn là chưa từng để ý con gái khóc, nên khi thấy cô khóc, trong lòng cảm thấy hơi khủng hoảng, không biết làm sao cho phải.
Tống Nguyên luống cuống rút vài tờ giấy ăn ở trên tủ đầu giường đưa cho cô: “Vừa nãy...!Tôi hơi quá lời.

Đừng khóc nữa!”
Cô vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Tống Nguyên dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, nét lạnh lùng không kiên nhẫn trên mặt tan ra một chút.
Hắc hắc! Nước mắt con gái vẫn là vũ khí lợi hại nhất!
Dì Đỗ tiến vào, thấy cô như vậy, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, con sao vậy? Bị đau ở đâu sao?”
“Dì Đỗ, con không sao”
Lúc dì Đỗ vào, Tống Nguyên đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, đạo mạo của một bác sĩ chuyên khoa, nói với cô: “Sức khỏe của cô cũng không còn gì đáng ngại nữa.


Chiều nay tôi sẽ viết giấy cho cô xuất viện.

Về nhà nhớ ăn uống đầy đủ.

Thời gian này đừng nên vận động quá sức.

Sau một tuần đến tái khám”
Giọng nói của Tống Nguyên nhẹ nhàng hơn trước một chút.
“Vâng, tôi biết rồi.

Cảm ơn anh, bác sĩ Tống!”
[Ký chủ! Sao cô không kiếm cớ ở lại!]
Hắn là con trai bác Tống, bạn của ba ta.

Sau này còn nhiều thời gian gặp nhau.

Không vội!
Đến chiều, cô xuất viện về nhà.

Dựa theo trí nhớ nguyên chủ, cô đi lên phòng.
Một căn phòng vô cùng gọn gàng.
Nguyên chủ hẳn là được giáo dưỡng rất tốt.

Không hiểu sao lại đụng phải nam nữ chủ.

Đúng là phận đá lót đường mà!
Vi Nhã vô cùng cảm thán.
Cô mở tủ quần áo ra.
Áo lông chồn, váy xẻ tà, váy hai dây, đính kim cương óng ánh...
Thôi được rồi!
Vi Nhã tự trấn an.
Đây là vì nguyên chủ là diễn viên.
Mẹ nó! Nhưng cũng không thể bộ nào cũng khoa trương vậy chứ?
Lục tung cả tủ quần áo lên, cuối cùng Vi Nhã cũng tìm thấy một bộ coi như là bình thường.

Cô cột tóc đuôi gà, trang điểm một chút rồi cầm ví tiền và điện thoại đi xuống dưới.
“Con bé này, vừa mới xuất viện mà định chạy đi đâu?”
“Con tính đi mua thêm ít đồ, mẹ cho con đi nhé...!nha mẹ...”
Cô cảm thấy ba mẹ Trần là người hiền lành, yêu thương con gái, cô làm nũng một chút là được.
“Không có đi đâu hết! Lên phòng nghỉ ngơi! Đến cuối tuần khỏe hẳn rồi đi đâu thì đi”
Kế hoạch làm nũng chết yểu.
Thế là cô đành ngồi lì trong nhà, bắt đầu một chuỗi ngày sinh hoạt nhàm chán: lướt web, ăn uống, nghỉ ngơi, tập thể dục...!đến cuối tuần, ba mẹ mới cho cô đi ra ngoài.
Bảo bọc như vậy thì sao nguyên chủ có thể chịu được sương gió?
Đúng là cách môi trường giáo dục sẽ hình thành nên tính cách của con trẻ!
[Sao bỗng dưng cô triết lý vậy?]
Cả tuần chả thấy đâu.

Tự dưng ló mặt ra làm gì?

[Để soát sự tồn tại.

Tôi sợ cô quên mất tôi, cũng như quên mất ngày mai cô có hẹn tái khám với bác sĩ Tống]
Ừ nhỉ! Thế mà quên mất.

Hôm nay đi mua ít quần áo để mai có cái mặc đi gặp bảo bối!
- --------------------------------------------------------------------------------------
Vi Nhã trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi gà, mặc một chiếc váy hoa, dưới đi giày búp bê.

Hôm nay là ngày cô đi hẹn...!à không, tái khám.

Đến phòng làm việc của Tống Nguyên, cô gõ cửa.
“Mời vào”
“Bác sĩ Tống, đã lâu không gặp”
“Cô Trần, cô tới tái khám đúng không?”
“ Đúng vậy, nhân tiện tôi và ba mẹ cũng muốn cảm ơn anh đã điều trị cho tôi, có thể mời anh ăn một bữa được không? Coi như nể mặt ba mẹ tôi”
Tống Nguyên vốn định từ chối.

Nhưng Vi Nhã lại cố ý nhắc tới ba mẹ Trần.

Hắn biết ba mẹ hắn và ba mẹ Trần coi nhau như bạn bè thân thiết.
“Được, tôi sẽ đến”
Thấy mặt cô rạng rỡ hẳn lên, cứ như đứa trẻ được cho quà.

Hắn bật cười.
“Bác sĩ Tống cười gì vậy?”
“Khụ...!khụ...!Không có gì! À...!Vết mổ không có biến chứng gì.

Trong vòng 1 tháng tới chú ý bồi bổ, đừng vận động mạnh là được.”
“Tôi biết rồi.

Cuối tuần anh nhớ đến nhé”
“Được rồi.

Cô về đi!”

- ---------------------------------------------------------------------------------
“Mẹ!”
“Đi tái khám thế nào rồi? Có vấn đề gì không con?”
“Không có vấn đề gì.

Bác sĩ Tống nói trong vòng 1 tháng chú ý bồi bổ, không được vận động mạnh.

Mẹ à! Con định mời bác sĩ Tống cuối tuần sang nhà ta ăn cơm.”
Mẹ Trần trêu đùa con: “Sao đây? Con gái mẹ trước giờ không thấy nhắc tới người con trai nào, hôm nay lại mời bác sĩ Tống đến ăn cơm? Không phải là con...!thích bác sĩ Tống rồi đấy chứ?”
“Mẹ...!” Cô cúi đầu ngượng ngùng
“Được rồi! Để mẹ xem cậu ta có đủ tiêu chuẩn làm con rể mẹ không! Dì Đỗ, cuối tuần này nhà ta mời bác sĩ Tống đến nhà ăn cơm, dì chuẩn bị nhé”
“Được, bà chủ”
- ----------------------------------------------------------------------------------------
Buổi tối, trong phòng ba mẹ Trần: “Ba nó à, hình như Nhã Nhi nhà mình thích bác sĩ Tống đấy?”
Ba Trần sửng sốt: “Bà chắc chắn không?”
“Chắc mà.

Hôm nay lúc nó về, nó nói với tôi muốn mời bác sĩ Tống sang ăn cơm để cảm ơn cậu ta đã chữa trị, tôi có hỏi đùa nó một câu không phải con thích bác sĩ Tống đấy chứ, thì nó lại e thẹn”
“Ừm...!Nhà mình chỉ có một đứa con gái này thôi.

Nó được hạnh phúc thì tôi cũng mừng, nhưng phải xem bác sĩ Tống kia thế nào đã.

Bà gọi điện cho bà Tống, mời nhà họ qua luôn, để xem tình hình thế nào.

Tôi cũng muốn gặp ông Tống để bàn về việc đầu tư mở rộng bệnh viện”
“Được rồi”
- --------------------------------------------------------------------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc