XUYÊN NHANH TÌM LẠI LINH HỒN


Mọi ánh mắt đều hướng về tân nương.
Không biết họ sốc vì cô giết người hay sốc vì cô giết 20 người.
Vi Nhã liền trốn sau lưng Mộ Lâm: “Đồng tướng quân nói gì vậy, một nữ tử yếu đuối như bổn công chúa sao có thể giết người đây”
“Ngươi dám làm mà không dám nhận sao? Cẩu hoàng đế, nữ nhi của ngươi giống y hệt ngươi năm đó.

Một tay diệt sạch hơn 200 mạng người Triệu gia.

Hôm nay ta phải báo thù.”
Lão hoàng đế hơi nhíu mày: “Triệu gia? Ngươi là hậu duệ Triệu gia?”
“Phải thì làm thế nào? Chẳng lẽ hơn 200 mạng người Triệu gia có thể sống lại sao?” Đồng tướng quân cười giễu.

Năm đó chính mắt hắn thấy từng người, từng người một bị đưa lên pháp trường, tiếng khóc ai oán cả trời xanh, từ đó trở thành ác mộng hàng đêm của hắn.

Hắn thề phải báo thù cho Triệu gia.
Hoàng đế lắc đầu: “Đáng lẽ năm đó phải diệt sạch Triệu gia mới đúng, lại để ngươi thoát được, thật đáng tiếc”
Thấy thái độ tiếc nuối khi không diệt sạch được Triệu gia của hoàng đế, ngọn lửa căm phẫn trong lòng Đồng tướng quân càng lớn: “Chịu chết đi! Hôm nay chúng ta sẽ giết cẩu hoàng đế ngươi cùng tất cả hoàng thất”

Hắn sở dĩ chọn ngày hôm nay, vì hôm nay là hôn lễ của Vi Nhã.

Vì là liên hôn chính trị nên hầu hết các quý tộc quan lại đều tới chúc mừng.
Hoàng đế vẫn ngồi đó không nhúc nhích, phất tay ra hiệu.
Một đám cung thủ nấp trên mái nhà, hiện đang giương cung hướng về phía đám tàn quân của Đồng tướng quân.
Đám tàn quân lập tức lấy mỗi người tham gia tiệc ra làm lá chắn cho mình.

Đám người bị khống chế lập tức mặt xanh nanh vàng.
Tại sao bọn họ chỉ đi dự hôn lễ mà cũng bị bắt làm con tin vậy?
Nếu cung thủ dám bắn, mũi tên trước tiên sẽ xuyên qua bọn họ.
“Đám phản tặc đó, Trẫm cho bọn họ chết toàn thây đã nhẹ tay.

Ngươi còn muốn báo thù? Đúng là nực cười” Hoàng đế cười sảng một hồi “Năm đó bọn chúng ỷ tổ tiên mình là công thần triều đình, nhiều lần công kích hoàng thất, không giữ gìn danh tiếng của cha ông, làm chuyện tày trời, ngươi muốn Trẫm kể ra không? Ăn hối lộ, kéo bè kết phái, buôn muối lậu, lạm dụng chức quyền, cưỡng ép dân nữ, một đám sâu mọt.

Những việc đó, Trẫm có thể nể tình cha ông họ có công với triều đình, nhưng điều trẫm căm hận nhất, chính là bọn họ lợi dụng chức quyền lợi dụng sự tín nhiệm của Trẫm mà bán tin tức tuyệt mật cho các nước khác để trục lợi.”
Đồng tướng quân càng nghe càng sợ: “Đừng nói nữa, ngươi nói dối, năm đó cũng đâu có chuyện gì xảy ra, ngươi không thể vì ngứa mắt Triệu gia mà vu khống như vậy”
Hoàng đế vừa nói một tràng dài, có chút khát, liền nhấp một ngụm trà: “Trẫm cũng không cần ngươi phải tin, ngươi ra đường có thể hỏi bất kỳ ai.

Còn bây giờ, Đồng tướng quân dối trên lừa dưới, cố ý phá hỏng quan hệ bang giao 2 nước.

Tần tướng quân, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
Tần Kiệt nhanh chóng dẫn quân tiến vào, bao vây đám người Đồng tướng quân.
Bỗng nhiên đám người của Đồng tướng quân thả đao xuống, nói đúng hơn là làm rơi đao xuống.

Đám quan khách nhân cơ hội vùng ra, quân lính nhanh chóng khống chế bọn thích khách.
Hôn lễ tiếp tục diễn ra.
Vi Nhã cả buổi phải liên tục cúi đầu, sang tới Khương quốc lại tiếp tục bái đường lần nữa.

May mà Mộ Lâm thương cô, sợ cô mệt mỏi nên trên đường đi cô được đặc cách mặc một bộ đồ thoải mái dễ hoạt động, chờ đến khi tới Khương quốc mới mặc lại hỷ phục.
Cuối cùng cũng xong, Vi Nhã đặt lưng xuống giường một cái là ngủ khò khò, đám nha hoàn gọi mãi không dậy, cũng không dám gọi cô dậy.


Hệ thống hiện ra thông báo thang đo hắc hóa đã về 0, nhưng Vi Nhã cũng không để ý.
Cho đến khi Mộ Lâm chúc rượu đám người bên ngoài xong, bước vào trong đã thấy mỹ nhân say ngủ.

Đám người hầu thức thời đi ra ngoài, còn tri kỉ đóng cửa lại.

Hắn liền nhéo cô mấy cái.
Lông mày Vi Nhã hơi nhíu lại, cánh tay vô thức đánh bẹp một cái lên mặt hắn.
“Nhã Nhi, mau dậy đi, chúng ta còn bước cuối cùng chưa hoàn thành đâu” Mộ Lâm kiên quyết dựng Vi Nhã dậy, chỉ còn một bước thôi là hoàn thành nghi thức rồi.
Vi Nhã khó khăn lắm mới mở được mắt.

Một ly rượu đỏ được đẩy đến trước mặt cô.
À, rượu giao bôi! Đúng rồi, phải uống rượu giao bôi.
Mộ Lâm định khoác tay Vi Nhã làm tư thế giao bôi, nhưng Vi Nhã nhanh như chớp cầm ly rượu uống cạn.

Khóe miệng hắn hơi giật giật.
Vi Nhã uống cạn ly rượu, chưa nuốt xuống ngay mà lại áp môi mình lên môi hắn, mớm sang cho Mộ Lâm.

Bỗng nhiên hắn nuốt phải cái gì đó.
“Nàng cho ta ăn cái gì vậy?”
Vi Nhã nheo mắt cười: “Thuốc độc đó”

Hắn cười nham hiểm: “Nàng muốn hạ độc phu quân của nàng sao? Nàng không sợ sau này phải ở góa à?”
“Ừm… Cùng lắm là tìm một phu quân khác thôi” Cô cười hì hì
“Hồ ly tinh” Hắn đẩy cô xuống giường.
Nến đỏ bập bùng, trên bóng cửa hiện lên 2 thân hình đang giao triền.
Đời này, đời sau, đời sau sau nữa, nàng chỉ được phép có duy nhất một phu quân là ta mà thôi.
Sau khi thành thân, hai người không có con.

Hoàng đế Khương quốc cũng từng bóng gió chuyện con cái nhưng Mộ Lâm kiên quyết không nạp thiếp, nha hoàn thông phòng cũng không.

Cho đến một hôm, Vi Nhã tới yết kiến hoàng đế, hai người nói chuyện một lúc lâu, sau đó hoàng đế mới thôi nói nọ nói kia, ngược lại hắn còn khuyên Mộ Lâm đối xử thật tốt với Vi Nhã.
Vi Nhã và Mộ Lâm đi chu du khắp nơi, làm từ thiện khắp nơi, giúp cho nhiều huyện thành phát triển kinh tế, sánh ngang với kinh thành, nhiều nơi còn định xây tượng, lập đền thờ cúng bái.
Tần Kiệt và Vương Lạc Tiên theo đúng diễn biến câu chuyện, sau khi thành thân 2 vợ chồng tương kính như tân, sinh một đôi long phượng.
Tuy Vi Nhã đã cho Mộ Lâm uống thuốc làm từ cây cỏ Tuyết, nhưng độc ngấm đã lâu nên Mộ Lâm chỉ sống tới 40 tuổi là qua đời.

Vi Nhã cũng rời khỏi vị diện.
- ------------------------------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc