XUYÊN NHANH: XUYÊN THÀNH ANH TRAI NỮ CHÍNH

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 

Nữ nhân đến tìm Tiêu Như Phong bắt đầu cố định.

Có một số nữ nhân từng bị Tiêu Như Phong cô phụ, sau khi đến một lần mà cảm thấy cũng không tệ lắm, thì thường thường sẽ còn tới lần thứ hai lần thứ ba.

Nhưng mà phần nhiều nữ nhân, sẽ đem chuyện mà Tiêu Như Phong từng làm với bọn họ, trả lại cho hắn giống y như đúc một lần.

"Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này mà thôi." Một nữ tử mặc quần áo tử tế, sờ lên gương mặt đã có chút tái nhợt của Tiêu Như Phong trên giường, "Trước kia không phải ngươi nói rằng, thà chết dưới hoa mẫu đơn sao? Hiện tại được cùng với nhiều mỹ nhân như thế, có phải ngươi cảm thấy rất vui vẻ sung sướng không? Không phải ngươi vĩnh viễn sẽ không lưu luyến một người nào hay sao? Nữ nhân mỗi ngày tới tìm ngươi đều khác biệt nhau, ngươi vui chứ."

Ngay cả khí lực để nói chuyện Tiêu Như Phong cũng không có nữa.

Bất kể là ai đến xem, đều sẽ cảm thấy Tiêu Như Phong quá sa vào nữ sắc, chỉ còn lại một thân thể đã bị móc rỗng.

Tiêu Như Phong luôn tự cao rằng năng lực của mình rất mạnh, trong dĩ vãng từng giày vò những nữ tử ái mộ mình không ít, bây giờ bị giày vò ngược lại, ngày đêm không ngớt, dù Vệ Chiếu hảo tâm để Vệ Băng Thanh dần dần khôi phục công lực của hắn thì hắn cũng không chịu đựng nổi.

Ai, thật là vô dụng.

Vệ Chiếu vốn cảm thấy Tiêu Như Phong tối thiểu cũng có thể chống đỡ được một năm hoặc nửa năm gì đó, ai biết mới một tháng trôi qua mà đã không được.

Không còn cách nào khác, vì không thể để Tiêu Như Phong chết trên giường, Vệ Chiếu đành phải bảo Vệ Băng Thanh dần dần giải trừ những huyệt đạo trên người hắn.

Trước đó khi phế đi võ công của hắn, không lựa chọn phương pháp đơn giản nhất là đánh gãy gân tay gân chân, mà dùng thủ pháp phiền toái hơn và cũng đặc thù hơn, vốn là định giữ lại để đàm phán với Tiêu Như Phong, dù sao Tiêu Như Phong muốn khôi phục võ công thì chỉ có thể dựa vào bọn họ.

Ai ngờ Tiêu Như Phong lại vô dụng như thế, về sau, ngay cả mùi hương đặc thù trên người Vệ Băng Thanh cũng vô dụng, món đồ kia đã giống như bị phế đi rồi, cuối cùng đều là Vệ Chiếu rót xuân dược cho hắn mới miễn cưỡng thành công, nhưng thời gian này cũng đã hoàn toàn không được.

Trước kia Vệ Chiếu từng nghe thấy một câu nói như vậy, "Hậu cung giai lệ ba ngàn người, thiết xử mài thành tú hoa châm*".

(*Từ cái chày bị mài thành kim thêu hoa =))))

Bây giờ, ở trên người Tiêu Như Phong, cũng coi như đã nhìn thấy án lệ chân thực.

Biến thành tú hoa châm cũng không sao.

Nhưng lúc trước một đêm làm bảy lần đã biến thành một phút bảy lần.

Chắc hẳn về sau Tiêu Như Phong đối với nữ tử sẽ kính nhi viễn chi, dù sao ngay cả Vệ Băng Thanh cũng không thể dẫn lên tình thú của hắn được nữa. Bởi như vậy, Tiêu Như Phong cũng chỉ có thể có lòng mà không có sức.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể về." Vệ Chiếu quấn Tiêu Như Phong đến kín mít, chỉ còn một đôi mắt lộ ra ngoài, miễn cho hắn làm bẩn mắt muội muội, "Tính toán thời gian, người trong nhà ngươi cũng sắp đuổi tới nơi này rồi. Ai, thế lực của Dược Thần cốc, chúng ta tạm thời chưa muốn cứng đối cứng."

Đôi mắt Tiêu Như Phong dần dần trợn to, hắn không rõ vì sao nam nhân không hề có chút võ công trước mặt này lại biết được về Dược Thần cốc.

Hắn từ trong cốc ra, chưa từng tiết lộ với ai!

Dược Thần cốc, ha ha.

Sự tồn tại của bọn chúng chính là vì luyện chế dược nhân, mà mẫu thân của Vệ Băng Thanh đã từng là một trong những vật thí nghiệm của Dược Thần cốc, về sau thiên tân vạn khổ trốn thoát, gả cho phụ thân của Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh.

Sinh hạ Vệ Chiếu là người bình thường, Vệ mẫu vốn cho rằng mình có thể không liên quan gì tới Dược Thần cốc, ai ngờ sinh ra Vệ Băng Thanh, lại là thể chất dược nhân, hơn nữa so với bà ấy còn mạnh hơn rất nhiều!

Dưới sự sợ hãi hoảng loạn, Vệ mẫu rất nhanh liền qua đời, Vệ phụ mang theo hai đứa bé vốn đã không dễ sống, lại gặp phải nạn đói, sau khi đưa được hai đứa bé vào tông môn, Vệ phụ mới mang theo tiếc nuối mà chết đi.

Cũng may nạn đói năm đó đã làm những người biết Vệ mẫu tồn tại đều chết hết, cho nên Dược Thần cốc mới không phát hiện ra thân phận của Vệ Băng Thanh.

Chỉ là tên sư phụ kia của Vệ Băng Thanh trong lúc vô tình phát hiện ra được, lúc này mới xuống tay với Vệ Băng Thanh. Trong thế giới cũ, sau khi Vệ Băng Thanh biết thân thế của mình, vốn muốn tìm Dược Thần cốc báo thù, nhưng đáng tiếc Dược Thần cốc thực lực quá mạnh, chỉ có một mình Vệ Băng Thanh thiên hạ đệ nhất thì có ích lợi gì?

Cuối cùng Vệ Băng Thanh thay tên đổi họ thâm nhập vào Dược Thần cốc, không ngừng cùng người trong Dược Thần cốc phát sinh quan hệ, cơ hồ hút khô tất cả nội công của bọn chúng, sau đó tiêu diệt một kẻ thù như thế.

... Khụ, thế giới thịt văn không có vấn đề gì là không thể dùng lên giường để giải quyết, nếu như không được, thì dùng nhiều thêm mấy lần.

Ngay cả về sau Vệ Băng Thanh đệ nhất thiên hạ cũng không có cách nào dựa vào vũ lực mà giết chết đám người Dược Thần cốc được, cho nên hiện tại Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh càng không làm được.

"Nghe nói người Dược Thần cốc y thuật siêu quần, ngươi bây giờ cũng đã có lòng mà không có sức đi." Vệ Chiếu sờ lên cằm cười âm hiểm một tiếng, "Đây cũng là sự khiêu chiến của ta đối với Dược Thần cốc, ta muốn xem xem, bọn họ có biện pháp nào có thể trị liệu được loại tổn thương trên tâm lý này hay không. Ngươi cũng đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách ngươi là người xuất thân từ Dược Thần cốc, dù sao ta cũng không làm gì ngươi, truyền đi vẫn là một câu chuyện phong lưu đấy!"

Tiêu Như Phong bị cái giọng điệu đổi trắng thay đen này của Vệ Chiếu làm tức đến sắp thổ huyết, nhưng đáng tiếc hiện tại hắn không thể nhúc nhích.

Chẳng lẽ nam nhân này là địch nhân của Dược Thần cốc sao?

Nhưng địch nhân của Dược Thần cốc nhiều như vậy, muốn tìm cũng tìm không thấy.

"Nói mới nhớ, nếu như không phải chưởng môn Vô Hạc Tử đột nhiên nhắc tới, ta cũng không biết hóa ra Dược Thần cốc các ngươi đang luyện chế dược nhân đâu." Vệ Chiếu cảm thán nói, "Đáng tiếc, nếu như bên trong Dược Thần cốc các ngươi có dược nhân, ta ngược lại thật muốn đi gặp một lần."

Vô Hạc Tử?

Hắn lại biết được chuyện của Dược Thần cốc?

Tiêu Như Phong âm thầm nhớ kỹ cái tên này, hận không thể tháo hắn ta thành tám khối.

"Thôi, nói nhiều với ngươi cũng vô dụng. Hi vọng lần gặp mặt tiếp theo, ngươi có thể khôi phục bình thường." Vệ Chiếu quan sát vị trí nào đó của Tiêu Như Phong một chút, ý vị thâm trường dẫn Vệ Băng Thanh rời đi.

Hắn tin tưởng, sau khi người của Dược Thần cốc tới cứu Tiêu Như Phong, tên Vô Hạc Tử nhất định sẽ chết trong tay Dược Thần cốc.

Chỉ cần như vậy, chuyện thân phận dược nhân của Vệ Băng Thanh sẽ không có ai biết được nữa.

Đương nhiên, coi như Vô Hạc Tử thật sự nói ra bí mật về thể chất của Vệ Băng Thanh để hi vọng được giữ mạng thì cũng không có lợi ích gì, bởi vì hắn ta không biết bây giờ Vệ Băng Thanh ở nơi nào, cũng không biết nàng có hình dạng ra sao. Mà Tiêu Như Phong phải chịu sự nhục nhã vô cùng này, sẽ chỉ cảm thấy Vô Hạc Tử là một đám với bọn họ, nói ra bí mật của Vệ Băng Thanh cũng chỉ là chó cắn chó mà thôi.

"Ca, chúng ta cứ như vậy mà thả hắn sao?" Vệ Băng Thanh cảm thấy có chút lãng phí, nàng còn tưởng rằng phải đoạn trần duyên cho người này, cho nên vẫn luôn mài kiếm đó!

"Đương nhiên, chúng ta chỉ nên chiếm một cái tiện nghi ở khoảng cách xa, nếu như tới gần Dược Thần cốc, chúng ta liền không thể làm vậy." Vệ Chiếu khẽ cười nói, "Những ngày này muội có đọc sách theo lời huynh nói không đấy?"

"Có có." Vệ Băng Thanh vội vàng trả lời.

Gần đây ca ca đột nhiên tìm tới một ít kinh phật bảo nàng niệm trước khi đi ngủ, hơn nữa còn gia tăng thời lượng luyện công của nàng, mỗi ngày Vệ Băng Thanh cơ hồ vừa nằm xuống liền ngủ mất, mệt mỏi đến mức ngay cả sức lực uống một ngụm nước cũng không có.

Vệ Chiếu vô cùng bất đắc dĩ, đây cũng là vì không có biện pháp nào khác nữa.

Hắn chỉ có thể để Vệ Băng Thanh phát tiết hết tất cả tinh lực của nàng trước, chờ khi mệt đến mức muốn động cũng không động được, tự nhiên sẽ không có tâm tư nghĩ chuyện linh tinh, hơn nữa niệm nhiều kinh Phật cũng sẽ có lợi cho suy nghĩ của nàng.

"Những ngày gần đây, muội quan sát Tiêu Như Phong cùng những nữ tử khác nhau giao hoan, muội có ý nghĩ gì?" Vệ Chiếu hỏi dò.

Hắn sợ chỉ sợ vạn nhất Vệ Băng Thanh bắt đầu mộng xuân hoặc là nổi lên tâm tư thì làm sao bây giờ?

Thiếu nữ bước vào thời kỳ trưởng thành đối với quan hệ nam nữ có chỗ mê man và chờ mong là chuyện rất bình thường, so với việc để Vệ Băng Thanh tự suy nghĩ lung tung, còn không bằng trực tiếp cho nàng xem.

Khi trên người Vệ Băng Thanh bắt đầu xuất hiện cỗ hương khí kia, Vệ Chiếu liền chuẩn bị một cái túi thơm để Vệ Băng Thanh đeo trên người, dùng thứ này để che giấu mùi hương trên người nàng.

Đồng thời, Vệ Chiếu cũng đem vấn đề thế chất dược nhân ra thảo luận với Vệ Băng Thanh một phen.

"Ca ca, chẳng lẽ muội thành dược nhân, thì nhất định phải... phải trở thành đồ chơi của người khác sao?" Vệ Băng Thanh hết trước bất mãn với tương lai của mình.

Vệ Chiếu đem kiếp trước của Vệ Băng Thanh ngắt đầu bỏ đuôi, xem như chuyện cũ của một dược nhân khác kể lại cho Vệ Băng Thanh nghe một lần, Vệ Băng Thanh nghe xong, khuôn mặt đều tái hết.

Cũng bởi vì lúc đầu tuổi nhỏ không hiểu chuyện bị người khác chiếm tiện nghi, từ đó về sau liền lâm vào trong dục vọng vô cùng vô tận, như thế cho dù còn sống, cũng chỉ có thể coi là cái xác không hồn.

Vệ Băng Thanh cảm thấy sống mà như thế quả thực còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Trách không được khi ca ca phát hiện sư phụ và Đại sư tỷ không thích hợp liền muốn dẫn nàng đi, có lẽ vì sợ nàng đến lúc đó cũng sẽ bị sư phụ để mắt tới.

"Huynh cũng không biết." Vệ Chiếu thở dài nói, "Nhưng bây giờ muội đã bắt đầu có chút dấu hiệu, chỉ có thể tận lực nhẫn nại đi. Nếu như thực sự không được, thì tìm mấy nam nhân ngủ một giấc để giải khát cũng không sao, cũng may dược nhân không dễ mang thai, bằng không thì thảm hại hơn."

Đây cũng là lần đầu tiên hắn trải qua nhiệm vụ như vậy, có lẽ chờ đến lúc Vệ Băng Thanh hai mươi lăm tuổi là có thể thoát khỏi thể chất như vậy? Hoặc là...

Vệ Chiếu cố gắng không nghĩ sâu vào vấn đề này.

Vẫn cứ chú ý đến tình hình hiện tại trước đi.

"Rất nhàm chán." Vệ Băng Thanh căm ghét nói, "Trên cơ bản chính là từ trên xuống dưới, tiến vào rồi lại đi ra ngoài, cảm giác không có cái chút hàm lượng kỹ thuật nào. Một chuyện nhàm chán như vậy mà sao bọn họ có thể làm đến không biết mệt chứ? Muội luyện một bộ kiếm pháp còn thích dùng các chiêu thức khác biệt đó!"

... Đó đương nhiên là bởi vì Tiêu Như Phong bị bọn họ điểm huyệt không thể động nên mở khóa được ít tư thế.

Đương nhiên loại lời này không cần thiết phải nói cho muội muội biết.

Dạy hư tiểu hài tử là không tốt.

Vệ Chiếu hoàn toàn không cảm thấy để Vệ Băng Thanh nhìn Tiêu Như Phong cùng những nữ tử khác giao hoan là có gì không đúng. Ở hiện đại, thiếu nam thiếu nữ tuổi này cũng đã xem phim "hành động tình cảm" rồi đó.

"Người tới tuổi nhất định đều sẽ ngẫu nhiên mơ thấy vài giấc mơ về loại chuyện này, muội không cần cảm thấy có gì ngượng ngùng." Vệ Chiếu vỗ vỗ bả vai Vệ Băng Thanh nói, "Nếu như muội thật sự thích người nào, trước tiên có thể nói cho huynh biết, ca ca nhất định sẽ cố gắng tìm đến cho muội. Nếu như một người không đủ, thì mấy người cũng có thể."

"Ca, muội cảm thấy vẫn là luyện kiếm tương đối thú vị." Vệ Băng Thanh vô cùng cảm tạ hảo ý của ca ca, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình thật sự không có hứng thú gì với phương diện này, "Ca ca, nếu huynh muốn tìm cho muội một vị đại tẩu, thì muội cũng không ngại."

"Vậy thì không cần, thân thể này của huynh ba ngày liền sinh bệnh một lần, đi hại người làm gì?" Vệ Chiếu nhàn nhạt trả lời, "Chỉ là muội có thể chất đặc thù, vẫn phải gia tăng chú ý."

"Muội biết." Vệ Băng Thanh gật gật đầu, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc, "Ca, huynh yên tâm, muội nhất định có thể khống chế chính mình."

Bình luận

Truyện đang đọc