XUYÊN QUA CHI KHÍ TỬ HOÀNH HÀNH

Sau khi Diệp Phàm đưa Bạch Vân Hi tới công ty liền mang theo Võ Hào Cường đến trường phim.

“Tiểu thúc, ngươi quay phim ở đây sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”

Trợ lý đạo diễn nhìn thấy Diệp Phàm, lập tức đến chào hỏi, “Diệp thiếu, sao ngươi lại tới đây, hôm nay không có suất diễn của ngươi a!”

Diệp Phàm đẩy Võ Hào Cường lên trước: “Ta dẫn hắn tới kiến thức một chút, Đường Vũ Hiên đâu, chưa tới sao? Ta nghe nói hôm nay hắn sẽ tới đây a!”

Trợ lý đạo diễn nhíu mày: “Như vậy không sai, nhưng còn chưa tới thời gian.”

“Vậy gọi điện thoại kêu hắn tới đây.”

Trợ lý bị lời nói của Diệp Phàm kϊƈɦ thích cho run rẩy một chút, Đường Vũ Hiên chính là ảnh đế a! Người ta bận trăm công nghìn việc, đáp ứng bớt thời giờ tới làm khách đã là rất nể tình, sao có thể thúc giục được!

“Hình như cái này không tốt lắm.”

Diệp Phàm mở di động: “Có gì không tốt, ta gọi điện thoại cho hắn.”

Trợ lý còn muốn ngăn cản, điện thoại đã thông.

Diệp Phàm gọi điện thoại, không bao lâu sau, Đường Vũ Hiên đã chạy tới, trợ lý đạo diễn nhìn Đường Vũ Hiên vội vội vàng vàng chạy tới, mặt tích đầy máu!

(dreamhouse2255)

Lương Hân cau mày nhìn Đường Vũ Hiên: “Từ khi nào thì Đường Ảnh Đế lại dễ nói chuyện như vậy?” Diệp Phàm vừa gọi điện thoại, Đường Vũ Hiên đã vội vội vàng vàng chạy tới, vì sao chứ?

Lục Oánh cười cười: “Đường Ảnh Đế nguyện ý tới đây là chuyện tốt a!”

“Diệp thiếu!” Đường Vũ Hiên cung kính gọi một tiếng.

“Đây là cháu trai ta.”

“Đường Ảnh Đế, ngươi khỏe, ta là fan của ngươi!” Võ Hào Cường ngượng ngùng lắc lắc tay với Đường Vũ Hiên, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn.

“Tiểu bằng hữu, ngươi khỏe!”

Diệp Phàm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Tiểu tử thối Võ Hào Cường này rõ ràng từng nói là fan của mình, vừa gặp được Đường Vũ Hiên liền sửa miệng.

“Đường Ảnh Đế, ngươi có thể ký tên cho ta không?”

“Có thể.” Đường Vũ Hiên nói.

Võ Hào Cường lấy một chồng card lớn từ trong ba lô ra, giao cho Đường Vũ Hiên, Đường Vũ Hiên nhìn chồng card dày đặc trước mặt, run rẩy khóe miệng một chút, sau đó nghiêm túc ký tên cho Võ Hào Cường.

Võ Hào Cường cầm di động tanh tách chụp lại.

(dreamhouse2255)

“Ngươi làm gì vậy?” Diệp Phàm hỏi.

“Đây là chứng cứ, miễn cho mấy tiểu tử đó cho rằng ta gạt người, tùy tiện tìm một người ký tên lừa bọn họ.” Võ Hào Cường nói.

“Có phải ngươi thường xuyên gạt người, vậy nên thanh danh mới không tốt hay không?”

Mặt Võ Hào Cường hơi đỏ lên: “Ta không có thường xuyên gạt người!”

Võ Hào Cường ngồi xổm bên người Đường Vũ Hiên, nhỏ giọng tán ngẫu cùng Đường Vũ Hiên, Đường Vũ Hiên cũng rất có kiên nhẫn nói chuyện phiếm với Võ Hào Cường.

“Tiểu bằng hữu, có phải ngươi rất sùng bái Đường Ảnh Đế không?” Lương Hân hỏi.

Mới được mấy tuổi đã biết ôm đùi, tuổi nhỏ còn có sẵn ưu thế.

“Đúng vậy!”

“Vậy Đường Ảnh Đế cùng tiểu thúc ngươi, ngươi sùng bái ai hơn?”

“Đương nhiên là tiểu thúc!” Võ Hào Cường không cần nghĩ ngợi liền đáp.

“Vì sao?”

(dreamhouse2255)

“Tiểu thúc rất lợi hại, lần trước ta bị bắt cóc, tiểu thúc tìm được ta.”

“Hắn làm sao tìm được ngươi?”

“Tiểu thúc làm một người giấy tìm được ta.”

Đường Vũ Hiên: “……” Người giấy là thứ gì?

“Tiểu thúc ngươi đúng là rất lợi hại, hai ngày trước mấy fan của ta không biết tự lượng sức mình đi tìm hắn gây chuyện, kết quả bị nhốt trong tầng hầm mấy giờ.” Đường Vũ Hiên thở dài một hơi.

Trước đây fan của hắn toàn thảo luận về tác phẩm mới nhất của hắn, gần đây fan của hắn toàn thảo luận về chuyện thần quái, còn thảo luận cả mấy tin tức bắt gió bắt bóng về hắn cùng Diệp Phàm.

“A, không nghe nói.” Võ Hào Cường khẽ lắc đầu.

“Được rồi.” Đường Vũ Hiên dùng không ít thời gian mới ký tên xong, “Cảm ơn, Đường Ảnh Đế, ngươi có thể chụp cùng ta một tấm không?”

Đường Vũ Hiên cười cười: “Đương nhiên có thể.”

“Đường thiếu, khí sắc của ngươi nhìn qua không tồi!” Diệp Phàm nói.

Đường Vũ Hiên cười cười: “Đều nhờ phúc của Diệp thiếu.”

(dreamhouse2255)

“Ngươi có muốn mua ngọc phù không, năm trăm vạn một cái, có thể bảo bình an?” Diệp Phàm hỏi.

Đường Vũ Hiên gật đầu: “Được!” Diệp Phàm bán ra sáu ngọc phù cho Đường Vũ Hiên, còn bán thêm cả hơn mười tấm phù chú, nháy mắt đã kiếm được mấy ngàn vạn.

Võ Hào Cường tràn đầy sùng bái nhìn Diệp Phàm: “Tiểu thúc, ngươi thật biết cách kiếm tiền!”

Diệp Phàm vẫy tay: “Thường thôi, thường thôi……”

Đường Vũ Hiên hào phóng làm Diệp Phàm có chút giật mình, Diệp Phàm cảm thấy hắn có thể mở rộng nhân mạch ở giới giải trí, minh tinh trong giới giải trí kiềm tiền nhanh, còn đặc biệt bỏ được tiền trêи mặt, hắn luyện chế một ít dưỡng nhan đan gì đó, hẳn là sẽ bán rất chạy.

……

Khách sạn Hoàng Triều.

Lâm Khiết xoay tới xoay lui trong phòng khách sạn: “Tiền trong thẻ thế nào rồi?”

“Vẫn chưa có bị tiêu.” Lâm Tiêu nói.

Lâm Khiết tràn đầy phiền muộn than thở: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trong lòng Lâm Tiêu tràn ngập hối hận, sau khi Lâm Khiết mua phù từ chỗ Võ Hào Cường, Lâm Tiêu càng nghĩ càng khó chịu, liền gạt Lâm Khiết đóng băng tấm thẻ kia.

(dreamhouse2255)

Kết quả, sau khi Lâm Khiết dùng phù kia, Lý Gia Bảo trong thời gian ngắn đã khôi phục thanh tỉnh, chỉ là cả người khi tốt khi xấu.

Lâm Khiết lập tức liền nghĩ, phù chú kia có hiệu quả, nhưng hiệu lực không đủ, chỉ cần dùng thêm phù, nhi tử liền có thể khôi phục bình thường.

Phù chú có tác dụng, Lâm Khiết cảm thấy thập phần may mắn, lập tức muốn liên hệ với hài tử kia mua phù lần nữa.

Lâm Khiết điều tra lai lịch của Võ Hào Cường, bất quá, trước đó Võ Tư Hàm đã liên hệ với công ty hàng không, Lâm Khiết liền không tìm hiểu được gì.

“Dì, đều là ta không tốt.” Trong lòng Lâm Tiêu tràn ngập hối hận, sau khi phát hiện phù chú có tác dụng, nàng lập tức hủy bỏ đóng băng tấm thẻ kia, nhưng mãi vẫn không thấy ai tới lấy tiền.

“Công ty hàng không bên kia không chịu nói, nhìn dáng vẻ này xem ra lai lịch của tiểu hài tử kia không đơn giản.” Lâm Khiết nói.

Lâm Tiêu suy đoán, Võ Hào Cường hẳn là đã đi lấy ra tiền, nhưng không lấy được, có lẽ hiện tại tiểu hài tử kia rất chán ghét bọn họ.

Lâm Khiết mỏi mệt nhắm mắt lại: “Nỗ lực tìm đi, chắc chắn sẽ tìm được, sớm biết vậy đã hỏi tiểu thúc của hắn là ai.”

Lâm Tiêu nắm chặt nắm tay, trong lòng tràn ngập ăn năn cùng hối hận, Lý Gia Bảo trì độn nhiều năm, Lâm Khiết không biết đã tiêu phí bao nhiêu tâm huyết trêи người Lý Gia Bảo, hiện tại vất vả lắm mới có cơ hội chuyển mình lại bị nàng phá hủy.

(dreamhouse2255)

Lâm Khiết nhìn Lâm Tiêu, tuy rằng trong lòng minh bạch Lâm Tiêu là có ý tốt nhưng ít nhiều vẫn có chút để ý, Võ Hào Cường đã sớm nói cho nàng cách dùng phù, nhưng Lâm Tiêu lại muốn nàng ném phù đi, không nên mê tín, còn may nàng không có nghe Lâm Tiêu nói, nếu không liền bỏ lỡ mất một cơ hội khôi phục cho nhi tử.

Lâm Tiêu nhìn thần sắc Lâm Khiết, có chút chột dạ, nàng làm sao nghĩ được trong tay một tiểu hài tử tùy tiện gặp trêи phi cơ lại có đồ có thể trị liệu được cho Lý Gia Bảo, trong đám thần côn quả thật có một ít người có môn đạo thần bí!

……

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi mang Võ Hào Cường đến công viên trò chơi.

Diệp Phàm buồn bực nhìn biển người tấp nập trong công viên trò chơi: “Nơi này có quá nhiều người.”

“Nhưng chơi rất vui a!” Võ Hào Cường nói.

Bạch Vân Hi giơ tờ giấy trong tay lên: “Yên tâm đi, ta có cổ phần ở đây, chúng ta có thể đi đường tắt.”

Diệp Phàm bĩu môi: “Nơi này cũng không có gì để chơi, kỳ thật ta có thể ngự kiếm phi hành, ngự kiếm phi hành kϊƈɦ thích hơn mấy thứ này nhiều.”

“Tiểu thúc ngự kiếm phi hành có thể mang ta không?” Võ Hào Cường tò mò hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Có thể.”

“Mang ta thì sao?” Bạch Vân Hi hỏi.

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm có chút khó xử nhìn Bạch Vân Hi: “Hình như ngươi có chút nặng.”

Võ Hào Cường phồng quai hàm lên, tràn đầy câm nín nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Tiểu thúc thật ngốc! Cho dù là nam hay nữ, cái từ nặng này đều không thể nói thẳng ra, khó trách đến bây giờ tiểu thúc còn chưa bắt được Bạch tam thiếu về tay.

Bạch Vân Hi đen mặt lại, Diệp Phàm kéo tay lấy lòng Bạch Vân Hi: “Bây giờ ta còn chưa được, chờ sau này ta mạnh hơn một chút là có thể mang ngươi bay.”

Bạch Vân Hi: “……”

Vân Hi xoa đầu Võ Hào Cường: “Tiểu Cường, có muốn đi xe bay không.”

“Muốn!”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Bạch Vân Hi kéo Võ Hào Cường rời đi, Diệp Phàm chỉ có thể vội vàng chạy theo: “Từ từ a!”

……

Lâm Tiêu nhún chân, vội vàng nhìn đông nhìn tây.

Lâm Khiết nhìn Lâm Tiêu mồ hôi đầy mặt: “Tiêu Tiêu, ngươi làm sao vậy?”

(dreamhouse2255)

“Hình như vừa rồi ta nhìn thấy tiểu hài tử kia, bất quá, chớp mắt một cái lại không thấy người đâu.” Lâm Tiêu nói.

“Ngươi thật sự thấy sao, tiểu hài tử đều không khác nhau lắm, có thể nào là ngươi nhìn lầm không?” Lâm Khiết có chút chờ mong, lại có chút sợ thất vọng hỏi.

Lâm Tiêu nhíu mày: “Chắc là không sai đâu!”

Sau khi Lý Gia Bảo khôi phục một ít, Lâm Khiết liền vận dụng mọi thủ đoạn, lòng nóng như lửa đốt tìm kiếm Võ Hào Cường rất lâu cũng không có tin tức.

Rơi vào đường cùng, Lâm Khiết liền mang theo Lý Gia Bảo đã khôi phục không ít tới công viên trò chơi, muốn điều tiết tâm tình một chút.

Lâm Tiêu nhìn xung quanh một chút, nói: “Dì, bằng không thì ngươi mang Gia Bảo, ta đi tìm.”

Lâm Khiết gật đầu: “Ở đây nhiều người như vậy, chúng ta chia nhau đi tìm.”

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi mang theo Võ Hào Cường thoải mái vui chơi một vòng, ba người hồn nhiên không biết có người đang tìm bọn họ.

“Tiểu thúc, ta muốn chơi cái kia.” Võ Hào Cường chỉ chỉ nhảy bungee.

Diệp Phàm nhìn đài cao: “Sao ngươi lại thích nhảy cao giống mấy con quỷ nhàm chán đó vậy! Chết tiệt, cái thứ rách nát này nhảy một lần còn phải trả hai trăm nguyên!”

Bạch Vân Hi tức giận mắng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tiểu Cường muốn chơi thì để cho hắn chơi đi.” Diệp Phàm này cư nhiên đánh đồng cháu trai với quỷ, tiểu tử này tùy tiện bán mấy tấm phù liền kiếm hơn trăm vạn, cố tình lại có đôi khi vô cùng keo kiệt.

“Tiểu thúc, ta đi đây!”

Diệp Phàm gật đầu: “Đi đi, đi đi, cho dù ngươi không cẩn thận rơi xuống, ta cũng sẽ đỡ được ngươi, không phải sợ, dũng cảm tiến về phía trước!”

Bạch Vân Hi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm: “Cái miệng quạ đen của ngươi nói gì vậy?”

Diệp Phàm: “……”

“Tiểu Cường, ta đưa ngươi lên đi!”

Võ Hào Cường gật đầu không ngừng: “Được, được, cảm ơn Bạch thúc thúc! Bạch thúc thúc, ngươi biết điều hơn tiểu thúc nhiều.”

(dreamhouse2255)

……….

Bình luận

Truyện đang đọc