XUYÊN QUA LÀM NỮ PHỤ KIÊU NGẠO

Edit: Kiri

Lúc mấy người Phi Yến chạy đến nơi thì thi thể Tiểu Văn Tử đã được kéo lên. Phi Yến nghe nói người đã gặp chuyện không may liền phái người đi mời thái y và người khám nghiệm tử thi, hai người kia rất quan trọng.

Trong lúc chờ hai người đến, Phi Yến tự mình kiểm tra thi thể trước, các thái giám cung nữ đứng xung quanh thấy nàng hành động không cố kỵ thì đều hơi biến sắc nhưng Phi Yến coi như không thấy.

“Sao rồi?” Bàng Thống cũng không để ý đến mấy cái đó, thậm chí hắn còn không thấy Phi Yến kiểm tra là có gì không đúng.

Vụ án trước đã cho hắn biết muội muội mình không phải một tiểu nha đầu ngốc nghếch nữa, nó đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ người khác, cũng có thể rửa sạch oan khuất thay người.

Phi Yến đã vạch áo Tiểu Văn Tử ra, Phi Yến chỉ vào vết hằn ở cổ: “Huynh xem, trước khi chết rõ ràng hắn ta đã bị người ta bóp cổ nhưng muội thấy chưa chắc đây đã là vết thương trí mạng, cần phải để khám nghiệm tử thi kiểm tra một phen. Muội nghĩ hắn ta có phản kháng nhưng không thành công. Còn những vết trầy xước trên người này chắc là được tạo thành khi bị ném xuống giếng, không giống như có trước khi chết.”

Phi Yến cẩn thận đánh giá Tiểu Văn Tử, hắn ta quả thật là một thiếu niên thanh tú. Đương nhiên mấy người Công Tôn Sách cũng rất tuấn tú nhưng vẫn có sự khác biệt, Công Tôn Sách là kiểu thiếu niên khoan khoái nhẹ nhàng còn Tiểu Văn Tử lại có thêm mấy phần âm nhu.

Ngay lúc này, thái y và người khám nghiệm tử thi đã chạy tới, người khám nghiệm tử thi vội vàng tiến lên kiểm tra thi thể Tiểu Văn Tử.

Một lát sau hắn quay đầu lại: “Hẳn là mới chết không bao lâu, khoảng sáng nay. Tuy rằng cổ có vết hằn nhưng độ sâu không lớn, cũng có thể là vết thương trí mạng. Ta đã cẩn thận kiểm tra thân thể nhưng không thấy có vết thương nặng nào khác. Nếu được, ta đề nghị mổ xác, vậy mới có thể phán đoán chính xác có phải do trúng độc hay không, giờ có rất nhiều loại độc vô sắc vô vị, ta cũng không dám nói bừa.”

Vương thái y cũng đi qua kiểm tra: “Không giống trúng độc.”

Phi Yến đợi họ xem xong mới gật đầu: “Chuyển xác đến chỗ Thải Hà, ngỗ tác, ngươi mổ xác đi, nếu đã tra thì phải tra cho rõ.”

Mọi người nhìn Phi Yến mặt không đổi sắc nói ra những lời này đều cảm thấy rét lạnh.

Bàng Tam tiểu thư này, rốt cuộc là ai a.

Khi Lệ phi biết Tiểu Văn Tử bị người khác giết còn bị ném ở giếng cạn trong cung mình thì đập nát một tách trà.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói là do có người muốn hãm hại mình, lời nói còn đầy ý ám chỉ huynh muội Bàng gia, giống như hoài nghi bọn họ.

Phi Yến thấy nàng ta như thế cũng không để ý nhiều, nàng phụng chỉ tra án, mọi chuyện đều đã có Hoàng thượng, hơn nữa Lệ phi này cũng chưa chắc đã hoàn toàn trong sạch.

Nếu nói ai là người hiểu Tiểu Văn Tử nhất thì đương nhiên là đồng hương của Tiểu Văn Tử, cũng là người sống cùng hắn ta, Tiểu Vũ Tử.

Mà khi Tiểu Vũ Tử biết Tiểu Văn Tử đã bị người ta hại chết thì không ngừng khóc: “Tiểu nhân đã nói…. đã nói là sẽ có tai họa mà hắn không nghe…. không nghe……..”

“Ngươi biết điều gì? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tiểu Vũ Tử nhìn Phi Yến muốn nói lại thôi.

Nhắc tới Tiểu Văn Tử, trước khi đi tìm hắn ta Phi Yến cũng đã hỏi qua người khác, biết được hắn ta là một người đơn giản, tiến cung chưa được bao lâu, địa vị cũng rất thấp, mọi người đều nói hắn ta tư chất bình thường, cũng không có gì nổi bật trước mặt chủ tử.

“Ngươi nói Tiểu Văn Tử mới không mất mạng vô ích, các ngươi là đồng hương, lại là huynh đệ tốt, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn hắn ta bị người hại chết sao? Trong Hoàng cung này cô hồn dã quỷ nhiều lắm, chẳng lẽ ngươi không muốn để hắn ta an tâm?” Phi Yến khuyên giải an ủi.

Tiểu Vũ Tử nhìn Phi Yến càng khóc to, tuy rằng nói nam nhân có lệ không rơi nhưng bọn họ đã không hoàn chỉnh nên tâm tính cũng có phần thay đổi, huống chi là lúc đau lòng thế này.

“Thật ra… tiểu nhân… tiểu nhân biết Tiểu Văn Tử….. Tiểu Văn Tử và đại cung nữ Thải Hà của Bàng phi…. đối….. đối thực.” Hắn ta cố lấy dũng khí.

(Đối thực: là cung nữ và thái giám làm “chuyện đó” với nhau.)

Nghe thế, dù là Phi Yến Bàng Thống hay Chu Công công đều ngẩn người, một lát sau, Phi Yến hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao họ lại biết nhau? Sao lại đến mức đối thực?”

Tiểu Vũ Tử mờ mịt nhìn Phi Yến lắc đầu.

“Thật ra cụ thể tiểu nhân cũng không biết, tiểu nhân chỉ biết có một lần Thải Hà trẹo chân, sau đó Tiểu Văn Tử cõng nàng ấy về cung, rồi hai người lặng lẽ qua lại. Nhưng cụ thể thì tiểu nhân không biết. Mấy ngày trước, tiểu nhân thấy Tiểu Văn Tử mi phi sắc vũ rất vui vẻ liền hỏi hắn có chuyện gì nhưng hắn lại không chịu nói, sau đó bị tiểu nhân ép hỏi mới mơ hồ để lộ là muốn cùng Thải Hà đối thực. Tiểu nhân đã khuyên hắn là loại chuyện này không được chủ tử đồng ý chính là t ai họa. Nhưng hắn không chịu nghe. Hôm qua Bàng phi và Thải Hà gặp chuyện không may hắn mà bắt đầu rầu rĩ không vui. Tiểu nhân còn trấn an hắn.” Tiểu Vũ Tử kể lại.

Tiểu Vũ Tử cũng không biết nhiều lắm, dàn xếp thỏa đáng cho Tiểu Vũ Tử xong, Phi Yến bảo Chu Công công bẩm báo mọi chuyện xảy ra hôm nay cho Hoàng thượng.

Chu Công công gật đầu.

Tiểu Văn Tử này là người của cung Lệ phi mà Lệ phi cũng chưa chắc đã vô tội nên Tiểu Vũ Tử không thích hợp ở lại đây, Chu Công công sắp xếp cho hắn đến chỗ khác ở.

Lệ phi tuy không biết Tiểu Vũ Tử nói gì nhưng thấy hắn được dẫn đi ơi khác thì cũng có chút bất an.

Hơn nữa, dù Tiểu Vũ Tử chỉ là một thái giám thì nàng ta chưa đồng ý Chu Công công cũng không thể tự tiện dẫn người đi, làm Chu Công công lấy Hoàng thượng ra nói lại khiến Lệ phi chỉ có thể âm thầm cáu giận.

“Ca, huynh biết bối cảnh của Lệ phi không?”

Đương nhiên là Bàng Thống biết, bối cảnh của phi tần trong cung hắn đều biết: “Lệ phi là con gái thứ hai của tri phủ Trung Châu, ở nhà không được sủng nhưng vì xinh đẹp nên sau khi vào cung mới chỉ hai năm đã tấn chức rất nhanh.”

Trung Châu?

“Vậy không phải rất gần biên cảnh Tống Liêu à?” Phi Yến hỏi.

Bàng Thống gật đầu.

“Thật ra khi nói đến độc An Bình này t cũng đã nghĩ tới Lệ phi nhưng cân nhắc lại thì thấy cũng chưa chắc, thật ra huynh càng hoài nghi Du phi hơn.”

“Tại sao?” Không phải Du phi không có hiềm nghi nhưng tại sao ca ca lại hoài nghi nàng ta?

“Nét mặt, từ khi Tam Hoàng tử gặp chuyện không may ta gặp nàng ta vài lần thì phát giác vẻ mặt nàng ta không đúng lắm. Huynh thấy dường như nàng ta cũng không quan tâm Tam Hoàng tử có còn sống không, ngược lại có vẻ để ý có thể lật đổ Thu Yến không hơn.”

Phi Yến suy nghĩ một lát rồi rồi nói: “Tuy có hơi hoài nghi nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con, chẳng lẽ nàng ta xuống tay được với con mình ư? Dù sao Hoàng tự là quan trọng, nói không khách khí thì Tam Hoàng tử là chỗ dựa của nàng ta, nàng ta sẽ ngốc như vậy sao?”

Bàng Thống cũng đã nghĩ đến điều này: “Đây cũng là chuyện huynh khó hiểu.”

“Thật ra.” Phi Yến hạ giọng: “Muội thấy Hoàng thượng cũng khả nghi.”

Bàng Thống thật không ngờ Phi Yến sẽ nói như vậy liền kinh ngạc nhìn nàng.

“Nếu có thể nghi ngờ Du phi thì tại sao lại không thể nghi ngờ Hoàng thượng, huynh không biết là biểu hiện của Hoàng thượng cũng rất kỳ lạ à? Dường như cũng không quan tâm đến Tam Hoàng tử.”

Bàng Thống cũng hạ giọng: “Như thế cũng không có gì lạ, Phi Yến muội không hiểu đâu, Hoàng thượng cũng không sủng Tam Hoàng tử, thường trách cứ Tam Hoàng tử đôn hậu có thừa, thông minh không đủ. Trong cung này có rất nhiều Hoàng tử Hoàng nữ, một đứa con không thông minh sao Hoàng thượng lại để ý được.”

Hơn nữa Bàng Thống thấy Hoàng thượng còn để ý đến chuyện ở cạnh Phi Yến hơn là tìm hung thủ.

Phi Yến lại thật không ngờ, nàng trợn tròn mắt, nàng không rõ trong cung này chẳng lẽ không thông minh thì không phải con hắn à?

Thấy Phi Yến như vậy, Bàng Thống thở dài: “Sao chúng ta có thể hiểu được Hoàng gia? Đây cũng là nguyên nhân chúng ta không muốn muội tiến cung. Bàng gia chúng ta đã có một Thu Yến đau khổ đấu tranh ở đó rồi, huynh và phụ thân không muốn muội cũng phải bước vào con đường như Thu Yến. Chúng ta luôn hy vọng muội có thể giữ mãi trái tim chân thành.”

Phi Yến nhìn hắn cô đơn như thế liền vỗ vỗ tay hắn an ủi: “Huynh yên tâm, vốn muội còn nghĩ xem phải làm gì để Hoàng thượng bỏ chuyện này đi. Thật ra lần này tiến cung muội đã nghĩ ra rồi, muội chỉ cần cứ tra án như bình thường Hoàng thượng sẽ bỏ qua muội.”

“Vì sao?” Bàng Thống khó hiểu.

“Hoàng thượng yêu thích muội chẳng qua là vì nghe tiếng muội phá án lại muốn nạp thêm một người mới lạ vào hậu cung. Mà nếu đã thấy muội tra án, biết muội ăn nói bỗ bã làm việc lỗ mãng thì huynh nghĩ Người có còn cần muội không? Ca, phàm là nam tử, ai mà không thích có một nữ tử xinh đẹp, chẳng lẽ huynh thích vợ mình cả ngày chỉ biết nói đến giết người chặt xác sao? Huynh thích vợ mình tùy tiện chạm vào thi thể sao? Hay là huynh thích vợ mình vừa sờ thi thể xong liền động vào mặt mình?”

Sắc mặt Bàng Thống khẽ biến, cuối cùng khó khăn mở miệng: “Không thích. Nên muội mới tùy ý làm thế ư? Nhưng chẳng lẽ muội không nghĩ rằng Người sẽ không để ý ư? Không phải ai cũng thế.”

Phi Yến nở nụ cười: “Không phải ai cũng thế nhưng đó là Hoàng thượng, dù nhiều khi Người vẫn bình dị gần gũi nhưng chung quy đó vẫn là Hoàng thượng. Mãi mãi không thể nào giống chúng ta. Người sẽ không để một nữ nhân như thế ở bên mình, làm vậy sẽ thấy mất mặt.”

Kiri: 520, hihi hôm nay có ai tỏ tình không?

Bình luận

Truyện đang đọc