"Green, mau ăn thịt sườn kho nè, món ngươi yêu thích nhất đó." Trần Ô Lâm nhiệt tình gắp đồ ăn cho Green, trong lòng tràn ngập rối rắm và nôn nao. Cậu không biết nên mở lời thế nào để giải thích với Green...
"..." Green im lặng nhìn chằm chằm Trần Ô Lâm, không hề có ý tứ muốn động đũa.
Nhìn bộ dạng chẳng buồn ăn của Green, Trần Ô Lâm thở dài sầu não, đành đặt đũa xuống đối diện với Green.
"Nhóc đã biết trước đó ta từng muốn đi tới học viện để nhập học đúng không? Nơi đó... bắt buộc học sinh phải sống trong ký túc xá của học viện, cho nên... về sau có lẽ ta không thể sống chung với nhóc được nữa, Green." Trần Ô Lâm thẳng thắn nói ra sự thật.
Đôi mắt của Green chợt tối đi, thanh âm mê man cùng hoảng sợ trỗn lẫn vào nhau "Lâm... Lâm muốn bỏ rơi ta sao?"
"Không phải!" Trần Ô Lâm lập tức phản bác, vẻ mặt có chút đả kích khi Green lại nghĩ như vậy. Nhìn cậu không đáng tin thế sao?
"Chẳng qua... chuyện này chỉ có thể dựa vào quyết định của nhóc." Trần Ô Lâm ngập ngừng nói tiếp "Nếu nhóc muốn tiếp tục bên cạnh ta thì cứ tiếp tục sống ở đây, sau khi học xong mỗi cuối tuần ta đều sẽ về gặp ngươi. Nếu không thì... ngươi có thể bỏ đi để sống cuộc sống của mình."
Trần Ô Lâm biết việc mình vừa nói ra vô cùng mạo hiểm và ảnh hưởng không nhỏ tới thành bại của nhiệm vụ. Nhưng suy nghĩ sâu xa một chút, nếu có một kí chủ khác cũng phải thu thập nhiều mảnh hồn như Trần Ô Lâm, bọn họ chưa chắc đã hoàn thành nhiệm vụ. Hệ thống cũng chưa từng nhắc nhở nếu nhiệm vụ thất bại thì cậu sẽ hồn phi phách tán gì hết.
"Ta sẽ ở bên cạnh Lâm, ngươi không thể thoát được đâu!" Green bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Trần Ô Lâm, đôi mắt đỏ tươi cuồn cuộn như lốc xoáy dữ dội "Kể từ khi ngươi đặt tên cho ta, ngươi đã không thể ruồng bỏ ta rồi. Vĩnh viễn không thể!"
Trần Ô Lâm ngẩn người, cậu không nghĩ Green có thể nói ra được một câu dài như vậy. Mà ý tứ bên trong lời nói... nghe không ổn tí nào.
Green... thì ra là một người độc đoán, cố chấp như vậy sao?
Trần Ô Lâm nên vui hay nên buồn đây? Green muốn ở bên cạnh cậu là chuyện tốt, nhưng cậu lại không thoải mái nổi. Chỉ mới nắm tay mà đã muốn gãy xương rồi.
"Tùy ngươi, mau bỏ tay ta ra đi, đau lắm đấy." Trần Ô Lâm buồn bực lên tiếng, đúng là phi nhân loại dù con nít hay trưởng thành đều rất đáng sợ, sống hòa hợp là chuyện không thể.
"..." Green trầm mặc không đáp, cuối cùng vẫn bỏ tay của mình ra. Toàn bộ biểu cảm của Trần Ô Lâm hắn đều thu vào mắt, có sợ hãi, cẩn trọng đầy xa cách.
Mối quan hệ này không còn trở lại như cũ được nữa, trong lòng cả hai đều rõ ràng chuyện này.
Bất quá không sao cả, Trần Ô Lâm chỉ cần bên cạnh hắn là được.
Mọi chuyện cứ như vậy được sắp xếp, Trần Ô Lâm thu dọn đồ đạc đi tới ký túc xá của học viện Quân sự Hoàng gia Rinus trong cái nhìn chằm chằm của Green.
Haizz, cậu đúng là lo xa mà. Vì cái gì lại cảm thấy không an tâm cho tên nhóc quái vật này chứ?
Sau vài tiếng đồng hồ, Trần Ô Lâm nhanh chóng đứng trước cánh cổng ký túc xá lộng lẫy, tráng lệ kia.
"Haizz, giá như làm nhiệm vụ này nhanh như mấy bộ tiểu thuyết nhanh xuyên..." Trần Ô Lâm uể oải thầm nghĩ trong lòng, cậu chẳng biết còn bao nhiêu thế giới nữa mới có thể về nhà.
Đem tin nhắn chứng nhận trong quang não đưa tới phòng quản lý ký túc xá, một người máy hướng dẫn đưa thẻ mở khóa, mật khẩu cùng số phòng cho Trần Ô Lâm.
"Vì yêu cầu đặc biệt nên anh được sắp xếp vào phòng số 1023 khu A. Anh không cần lo về chi phí sinh hoạt, đã có người thanh toán giúp anh."
"????" Trần Ô Lâm ngớ mặt ra, người đầu tiên mà cậu nghĩ tới chính là Sasha. Nhưng nếu Sasha chi trả phí sinh hoạt, chắc hẳn hắn phải báo tin cho cậu trước chứ?
Lòng tràn ngập nghi vấn, nhưng Trần Ô Lâm vẫn mang hành lý đi tới phòng 1023. Khu A là nơi có chi phí khá đắt đỏ, chỉ dành cho những học sinh thượng lưu hay thuộc tầng lớp quý tộc. Ngay cả Sasha được học bổng cũng chỉ có thể ở khu B.
Rốt cuộc là người nào đã làm chuyện này?
Bíp! "Mật khẩu chính xác."
Cạch!
Trần Ô Lâm mở cửa phòng ra, bên trong được trang trí theo phong cách hiện đại và đơn giản, 2 chiếc giường tầng màu bạc đặt ở hai bên của cửa sổ và chiếc bàn gỗ sơn màu đỏ rượu. Chưa kịp quan sát căn phòng thêm, Trần Ô Lâm bị âm thanh quen thuộc làm cho kinh hoảng.
"Otta, cuối cùng ngươi cũng tới, ta chờ ngươi lâu lắm đó!"
"Co... Corleo... Ngươi chính là người đã trả phí sinh hoạt cho ta?" Trần Ô Lâm lắp bắp nhìn vẻ mặt hớn hở của Corleo.
"Đương nhiên rồi, ngươi nghĩ ai có thể hào phóng như ta chứ?" Corleo không chút che dấu kiêu ngạo lên tiếng khẳng định.
"Tại... tại sao? Ngươi rốt cuộc có ý gì?" Trần Ô Lâm bắt đầu tái phát chứng não bổ, không ngừng liên tưởng viễn cảnh cẩu huyết trong tiểu thuyết.
Bao nuôi? Học đường play? Tiểu tình nhân dự bị?...
"Ta muốn mời ngươi tham gia vào tổ đội chiến đấu." Corleo nghiêm túc nhìn Trần Ô Lâm.
"Ồ? Ta không nghĩ mình giỏi tới mức được thiên tài như ngươi coi trọng đâu." Trần Ô Lâm kinh ngạc trước lời đề nghị của Corleo, cậu không nghĩ năng lực chỉ mới học mấy tháng của mình có thể so sánh với những học viên luyện tập lâu năm khác.
"Ngươi đúng là không giỏi lắm, nhưng ta sẽ bồi dưỡng cho ngươi. Vì ta đã nhận định ngươi là người yêu rồi, Otta." Corleo mỉm cười chân thành đáp, đôi mắt chứa đầy tình cảm nóng bỏng, mãnh liệt.
"Hả? Ta từ bao giờ là người yêu của ngươi chứ? Đừng nói là ngươi thích làm tình với ta nên mới quyết định như vậy." đầu óc Trần Ô Lâm như bị bốc hỏa, vẻ mặt không thể tin nhìn bộ dạng thản nhiên của Corleo.
"Ừm... Khoảng 60% là do chuyện kia thật." Corleo gật đầu "Ta cảm thấy tính cách và bộ dạng của ngươi rất phù hợp với quá. Không quá xuất sắc và nổi bật nên ta không cần ngày ngày lo lắng ngươi đi khắp nơi gieo nợ đào hoa, tư vị ngươi lúc ở trên giường cũng thật thích."
"..." Trần Ô Lâm run run khóe miệng, người này có thể không phũ phàng như vậy không? Cậu biết rõ mình là người chỉ có thể làm phông nền, nhưng nghe Corleo nói trắng trợn như vậy, thật muốn liều mạng đánh tử chiến a.