Trần Ô Lâm hoang mang nhìn tình cảnh trước mắt, hoàn toàn không thể hiểu nổi nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ là gì.
Đứng trước kẻ thù nguy hiểm, Gwen vẫn bảo vệ cho Trần Ô Lâm từ đằng sau lưng.
Nếu như Viola biết được việc Antaram đầu thai thành Aras, có lẽ hắn ta tới đây để giết Gwen và mang Aras về vương quốc của nhân loại.
“Ngươi quá kiêu ngạo khi chỉ đi một mình tới đây và ám sát ta rồi đấy.” Gwen lạnh lùng lên tiếng, trên tay đã cầm thanh ma kiếm tiếng tăm lẫy lừng của mình.
“Phải không?” Viola híp mắt mỉm cười “Tin tức trong vương quốc này hơi chậm chạp nhỉ? Có lẽ ngài bá tước sẽ không nói như vậy nếu như biết được việc tôi đã giết Thomas?”
Tiêu cự của Gwen co lại vì sững sờ, quốc vương của nhân ngư tộc đã chết sao? Một kẻ với sức mạnh đáng sợ đó?
Rốt cuộc tên Viola này là ai?
Nếu hắn ta đã mạnh như vậy ngay từ đầu, có lẽ cuộc chiến trước đây đã sớm có hồi kết.
“Với sức mạnh áp đảo đó, sao ngươi lại không cứu Antaram?” Gwen tràn ngập nghi ngờ hỏi.
“Chậc, ngươi thật sự là kẻ lắm lời đấy, ta đến đây để giết chóc chứ không phải để tâm sự.” Viola nhếch môi đầy sự mỉa mai, hoàn toàn không có ý định tiết lộ thêm điều gì.
Chiếc vòng cổ màu bạc khắc những ký tự kỳ lạ chợt phát ra ánh sáng trắng chiếu rọi khắp căn phòng, Gwen sững sờ nhận ra rằng một phần sức mạnh của bản thân đang dần dần bị bào mòn.
Đó là thứ gì?
Viola không cho Gwen thời gian tự hỏi, những phép thuật đoạt mệnh nhanh chóng được thi triển liên tục.
Trần Ô Lâm cũng nhanh chóng nhận ra Gwen đang ở trong tình thế bất lợi, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn một người bị giết được.
Dù sức mạnh của cơ thể này khá hạn chế, nhưng có lẽ ít nhiều cũng giúp đỡ được phần nào.
Bàn tay của Trần Ô Lâm tạo ra những quả cầu nước phóng về phía Viola, tạo ra khoảng trống để Gwen có cơ hội phản công.
Viola không hề nao núng trước hành động của Trần Ô Lâm, chỉ càng thi triển thêm nhiều ma pháp tấn công bọn họ, và chẳng e dè khi gây tổn thương đến Trần Ô Lâm.
Cứ nghĩ hắn sẽ lại thích Antaram và chuyển thành Aras, xem ra cậu đã quá ảo tưởng rồi. Trần Ô Lâm nghĩ thầm.
“Chơi đùa như vậy đủ rồi.” Viola mỉm cười “Chẳng qua tôi nghĩ nếu cuộc chiến kết thúc quá sớm sẽ không có gì vui cả, nhưng việc ngươi được em ấy bảo vệ khiến ta ghen tị đấy. Tốt nhất vẫn là kết thúc sớm.”
Xoẹt!
Vừa dứt lời, âm thanh lưỡi dao đâm xuyên liền vang lên.
Trần Ô Lâm sững người nhìn con dao màu đen đâm xuyên qua trái tim của Gwen.
Tên Viola không hề bịp bợm, hắn có thể g.iết ch.ết bọn họ một cách dễ dàng.
Đã tới thời điểm cậu rời khỏi thế giới này rồi sao?
Chẳng có ý nghĩa gì cả?
Không thu thập mảnh hồn, cũng không làm nhiệm vụ, cậu trở lại thế giới này như một chuyến du lịch ngắn ngủi
“Đã để em thấy những cảnh tượng đẫm máu rồi, Lambry.” Viola mỉm cười và kéo cánh tay của Trần Ô Lâm để khiến cậu đứng dậy.
“Lambry? Đó không phải tên tôi.” Trần Ô Lâm nhíu mày đầy vẻ khó hiểu, hắn không gọi cậu là Antaram, hay Aras, cũng không phải là Trần Ô Lâm.
Cái tên Lambry đó tới từ đâu ra vậy chứ?
“Cứ xem nó là một cái tên của em ở kiếp khác đi, em xuyên qua được kha khá thế giới như vậy chắc cũng nhận ra nhỉ?” Viola vừa nói vừa cười.
Đột nhiên nụ cười đó liền tắt liệm, đôi mắt của Viola hướng về phía Trần Ô Lâm đầy nguy hiểm.
“Em đã sử dụng cỗ máy để xóa sạch cảm xúc khi xuyên qua từng thế giới sao? Nó thật là bất công với bọn họ đấy.”
Trần Ô Lâm kinh ngạc nhìn Viola, hắn ta biết về cỗ máy và hệ thống sao?
“Lẽ nào anh chính là lý do khiến tôi trở lại thế giới này? Anh chính là tội phạm mà Aqua nói tới sao?”
“Aqua? Hưm… đó là tên hệ thống của em nhỉ?” Viola không trả lời câu hỏi của Trần Ô Lâm, dường như đang định làm ra hành động gì đó.
Viola thở dài và nói tiếp “Nếu em bị ảnh hưởng từ việc xóa ký ức của Hồn Lục thì mọi công sức đều đổ bể mất, chỉ đành sử dụng biện pháp mạnh thôi.”
Trần Ô Lâm hoảng sợ khi Viola nắm lấy vai cậu, chiếc vòng kia một lần nữa lại tỏa ánh sáng mãnh liệt.
Cảm giác đau nhói từ trái tim lan tỏa khắp thân thể, tựa như thứ gì đó đang mổ xẻ trái tim Trần Ô Lâm thành trăm mảnh.
“Không!! Đừng!!!” Trần Ô Lâm thống khổ la hét, nhưng Viola vẫn không dừng tay.
“Xin lỗi Lambry, đây là biện pháp tốt nhất rồi.”
Trần Ô Lâm đã chết đi trong đau đớn.
Những mảnh vụn máu thịt như trộn lẫn vào tâm trí của Trần Ô Lâm, lấn át đi bức tường trắng bị bao bọc bởi lớp sương mù.
Cảm xúc và hồi ức từ những thế giới khác lại trở về.
Mọi thứ… tất cả những chuyện đã diễn ra, khiến Trần Ô Lâm chìm vào sợ hãi và tuyệt vọng.
Mục đích của tất cả mọi thứ… vì điều gì cơ chứ?