Tầm mắt của Trần Ô Lâm dần trở nên mơ hồ, cậu không xác định được hệ thống đã đưa mình tới nơi nào. Không giống với những nhân vật chính có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ một cách vô lý, Trần Ô Lâm bị sốt tới mê man. Đau đớn từ bên mắt không chưa hề giảm bớt dù chỉ một chút, cậu thậm chí nghĩ rằng bản thân sẽ chết vì mất máu.
Lạnh quá... Nơi này ở ở đâu? Lạnh lẽo tới mức... chẳng khác nào hầm mộ.
Vì đang nhắm mắt nên Trần Ô Lâm cũng không nhận ra máu tươi nhiễu xuống mặt đất đang ngược lên trên vẽ thành hoa văn phức tạp, phát ra ánh sáng chói rọi khắp đại sảnh đổ nát.
"Otta..." giọng nói của người phụ nữ xa lạ vang bên tai, ẩn chứa sự mừng rỡ cùng chua xót.
"Là ai?" Trần Ô Lâm mơ màng mở mắt, cảm nhận một dòng nước ấm áp bao bọc lấy thân thể.
Hệ thống đã nói nơi này không có bất kỳ ai, phải chăng đây là ảo giác?
"Thật xin lỗi, con phải chịu khổ bấy lâu nay..." giọng nói thổn thức như đang khóc "Ta là mẹ con, Otta."
"Mẹ??" Trần Ô Lâm kinh ngạc không thôi, khi nhắm mắt lại thì hình dạng của người phụ nữ dần hiện diện trong tâm trí.
Dựa theo tất cả những chuyện đã xảy ra, Trần Ô Lâm mơ hồ đoán được thân phận của người phụ nữ trước mắt.
Mắt đen, tóc đen, vậy không phải là người của Hắc tộc sao?
"Làm cách nào?" Trần Ô Lâm nhăn mày, ký ức của Otta bị xóa sạch trước 5 tuổi, cậu ta là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc tại khu F, không có ngày này trôi qua yên bình hay vui vẻ gì.
Đường nét mờ ảo trên gương mặt dần hiện rõ, người phụ nữ kia mỉm cười dịu dàng với Trần Ô Lâm. Bà ấy còn tự giới thiệu tên mình là Maos Blackett.
"Con hiện tại đang ở Hầm mộ của Hắc tộc, trước đây... Nó còn được gọi là tế điện của thần Chiến tranh..." Maos cười buồn "Những thành viên Hắc tộc khác đều mong đợi con sẽ quật khởi đưa gia tộc trở về thời kỳ phồn vinh, nhưng mẹ... chỉ mong con sống thật vui vẻ, gia tộc bị nguyền rủa này chỉ đem lại chiến tranh cho đại lục mà thôi."
Trần Ô Lâm có chút hoảng hốt trước lời nói của Maos, bà ấy nói thật sự không sai. Vì chính cậu cũng mơ hồ nhận ra... bản thân là chất xúc tác cho cuộc chiến lần này.
"Mẹ vì muốn bảo vệ con nên đã phong ấn huyết mạch Hắc tộc, chỉ khi con gặp nguy hiểm thì sức mạnh này mới bộc phát." xung quanh Trần Ô Lâm không ngừng biến đổi, tựa như vô vàn ảo cảnh liên tục xuất hiện khiến đầu óc cậu choáng váng.
"Bây giờ con sẽ nhận được toàn bộ truyền thừa của Hắc tộc, từ kiến thức tới sức mạnh. Xin lỗi, mẹ rất muốn ở bên cạnh con lâu hơn, nhưng mẹ không còn nhiều thời gian nữa. Mọi thứ... đều tùy thuộc vào con." Maos mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng ôm Trần Ô Lâm vào lòng "Vĩnh biệt, Otta."
Trái tim Trần Ô Lâm như hòa tan vào tình cảm mẫu tử ấm áp, ở thế giới thật cậu đã mồ côi mẹ từ nhỏ, người ba đáng thương sau ba năm cũng tìm được hạnh phúc và kết hôn, Trần Ô Lâm cũng rất nhiệt tình chào đón người mẹ kế. Nhưng khi biết được bà ấy rất ghét những cặp đôi đồng tính ra mặt, vì sở thích cá nhân nên Trần Ô Lâm chỉ có thể tách riêng ra sống ở bên ngoài.
Mẹ kế đối xử với Trần Ô Lâm rất tốt, nhưng giữa hai người đều có một rào cản nhất định đi. Dù sao bị người trong gia đình chán ghét sở thích của mình, sao cậu có thể thật lòng được?
"Mẹ..." Trần Ô Lâm rơi nước mặt cảm động, chẳng biết nó là nước mắt của Otta hay là Trần Ô Lâm nữa.
Hắc vụ bao bọc lấy thân thể của Trần Ô Lâm, máu đã không còn chảy, nhưng chân cậu vẫn không thể cử động.
Men theo ký ức truyền thừa, Trần Ô Lâm điều khiển hắc vụ nâng lên chính thân thể của mình, ít nhất cậu đã giải quyết được vấn đề đi lại.
Hệ thống: Cảnh báo, cảnh báo, thế giới xuất hiện bệnh độc cấp SSS.
Bên tai vang lên âm thanh hệ thống, khiến Trần Ô Lâm có chút ngoài ý muốn.
Trần Ô Lâm: Bệnh độc? Giống như virut chăng?
Hệ thống: Chính xác, đây là bệnh độc rất nguy hiểm, mà tôi lại không thể gửi cấp báo cho trụ sở quản lý hệ thống. Chúng tôi vẫn luôn truy bắt đại tội nhân cấp SSS này.
Trần Ô Lâm: Nghe giống hacker thật, thế mục đích của hắn ta là gì? Có thể đạt tới tội trạng cấp SSS chắc chắn không tầm thường.
Trần Ô Lâm quả thật rất tò mò về thế giới đã sản sinh ra hệ thống, đó là một cuốn hút mê hoặc cho một tác giả thích thể loại viễn tưởng như cậu.
Hệ thống thành thật trả lời: tôi chưa đủ phân quyền để biết tới chuyện đó. Cấp bậc tại Hồn Lục được phân ra rất rõ ràng, mà Hệ thống và Kí chủ thuộc loại cấp bậc thấp nhất. Tôi chỉ muốn nhắc nhở kí chủ, nên tránh xa bệnh độc cấp SSS. Hắn ta không phải là loại linh hồn dễ đối phó.
Hiếm khi Trần Ô Lâm nhìn ra hệ thống xuất hiện nhiều trạng thái cảm xúc như vậy, hiển nhiên bệnh độc kia có ảnh hưởng rất lớn.
Trần Ô Lâm: cậu không thể nói cho tôi biết tội trạng của tội phạm SSS đó sao? Để tôi còn biết đường mà tránh?
Hệ thống:...
Không nhận được câu trả lời, Trần Ô Lâm cứ tưởng hệ thống kiên quyết không tiết lộ, nhưng...
Hệ thống: Tội phạm cấp SSS- Will, thuộc chi nhánh linh hồn Vô hệ. Kẻ đã sử dụng cấm thuật suýt chút nữa khiến Hồn Lục thế giới sụp đổ.
Trần Ô Lâm ngẩn người, linh hồn Vô hệ?
Sao cậu lại có cảm giác quen thuộc thế này?
•
•
"Trùng tộc bất ngờ chuyển sang tập kích đế quốc của chúng ta, tất cả tổ đội chuẩn bị triển khai kế hoạch B theo phương án của Thượng thướng."
"Tuân lệnh!"
Sasha nhíu mày, không những mọi người mà chính hắn cũng không hiểu nổi Trùng tộc đang có ý định gì. Đầu tiên là tấn công Rinus, giữa chừng lại chuyển sang Evant, bây giờ lại tiếp tục tấn công Rinus. Thật giống như bọn chúng đang làm thuyên giảm lực lượng một cách vô ích.
"Sashaitos, vẻ mặt của cậu rất kém, cậu ổn không?" Fant đầy quan tâm tiến lại về phía Sasha.
Sasha thờ ơ nhìn thành viên mờ nhạt trong tổ đội Tìm Chết, người này hình như từng là fan hâm mộ của Trần Ô Lâm, nhưng độ tồn tại trong quân đội cực kỳ thấp, rụt rè nhát gan không đáng chú ý "Chẳng liên quan gì tới cậu."
"Vậy sao?" Fant ngượng ngùng gãi đầu, vẻ mặt có chút khó xử cùng bối rối "Có phải Sashaitos cũng đang nhớ tới Otta không? Mọi người trong tổ đội cũng rất nhớ cậu ấy..."
Sasha âm thầm cười lạnh trong lòng, bọn họ có nhớ cũng vô ích, Otta đã vĩnh viễn thuộc về hắn, chỉ riêng mình hắn.
"...hay là..." Fant một bước áp sát, nhỏ giọng thì thầm bên tai Sasha "Ngươi nghĩ rằng chỉ bấy nhiêu đó thôi có thể giữ cậu ấy bên cạnh mình? Vẫn thật ngây thơ, Thổ hệ đáng thương."
----
*Kịch trường nhỏ 1*
Trần Ô Lâm: Ngươi là bệnh độc?
Will: Ta là fan của ngươi.
Trần Ô Lâm: Ồ, cảm ơn nha. Vậy ngươi thấy ta tốt chỗ nào?
Will: Tất cả.
Trần Ô Lâm: ... Cảm ơn... *một người cực kỳ coi trọng fan hâm mộ cho biết*
*Kịch trường nhỏ 2*
Trần Ô Lâm: Vì sao tên ngươi là Will vậy? 'Will' nghĩa là 'Sẽ' hay viết tắt từ chữ gì khác?
Will: haha...
Tác giả: vấn đề này để tôi trả lời, Will được sinh ra từ ý tưởng đột xuất của tôi tại một quán trà sữa tên Will. Boss lớn nhất truyện, đưa nghệ thuật ngược thân ngược tâm lên tới đỉnh cao.
Trần Ô Lâm: *hoảng sợ* Mẹ kế, sao ngươi nhẫn tâm đến vậy? Không sợ fan của tôi quăng gạch đá nát màn hình sao?
Tác giả: hô hô, đừng lo. Tôi vẫn đảm bảo một cái kết happy ending và sinh hoạt giường chiếu 1x7 cho cậu nha.
Trần Ô Lâm: *suy sụp* nghe xong tôi chẳng thấy an tâm chút nào...
Tác giả: À, kịch trường này nói về ý nghĩa tên của Will, thật ra tên này có ý nghĩa hay lắm đó, muốn nghe không?
Trần Ô Lâm: *gật đầu như giã tỏi*
Tác giả: "Will you marry me?"
Trần Ô Lâm: Hả?
Will: *lén lút giấu thư tình sau lưng*
P/s: Cảm ơn fanart của bạn Tainoru_Yato nha~~ Hai kịch trường nhỏ là quà tặng spoil trước một ít nội dung.