Aqua trầm mặc nhìn bộ dạng bình thản của Trần Ô Lâm, rõ ràng tính cách vẫn không có gì thay đổi, nhưng Aqua vẫn nhận ra sự khác thường.
Đó là điều gì?
"A, hắn ta mặc quân phục đó!" Trần Ô Lâm căng mắt nhìn về phía xa, Gwen đang đứng giữa trận địa xơ xác tràn ngập tử khí. Bộ dạng hiên ngang, cao quý khiến người khác đều không nhịn được cuối đầu.
Aqua: Quần áo có vấn đề sao?
Trần Ô Lâm: Chuyện dài lắm, kể ra cậu cũng không hiểu đâu.
Mang thanh katana trên tay, Trần Ô Lâm lao nhanh xuống, trong phút chốc đã đứng đối diện với Gwen.
"Ngài thực sự rất trung thành với quốc gia của mình, dù cho đồng minh có là ác quỷ hay không nhỉ?" Trần Ô Lâm mỉm cười thản nhiên.
Gwen hơi nhíu mày "Chính ngươi cũng đã ra tay sát hại bao nhiêu binh lính quái vật, khiến cho nhiều gia đình con không cha, vợ không chồng. Đừng đứng ở đó mà xem xét người khác."
"Ha ha, đúng vậy, ta là ác quỷ trong mắt của ngài và đám quái vật nhỉ?" nụ cười của Trần Ô Lâm càng rạng rỡ, nhưng không hiểu sao lại cảm giác được sự bi thương và bất đắc dĩ mơ hồ. Cậu nâng kiếm lên chĩa về phía Gwen "Hận thù nối tiếp hận thù, cái chết nối tiếp cái chết, thật sự là một vòng tuần hoàn mệt mỏi. Đã đến lúc chúng ta chấm dứt mọi thứ ở đây rồi."
"Đừng hòng dùng miệng lưỡi sắc bén của ngươi làm lay động chính kiến của ta. Hôm nay, ta nhất định phải giết chết ngươi để dành lấy chiến thắng cho quái vật." Gwen không nhiều lời thêm, bắt đầu triển khai sát chiêu đáng sợ của bản thân bằng thanh kiếm truyền thuyết.
Aqua mơ mơ màng màng nhìn tốc độ khủng khiếp của trận tử chiến, hoàn toàn không thể nhìn kỹ được chuyện gì đang xảy ra.
Cánh hoa đỏ thẫm bắt đầu bao vây lấy Gwen, tưởng chừng như vô hại nhưng nó lại mang theo vết cắt bén nhọn và uy lực phá hủy. Gwen đã nắm được tuyệt chiêu của đối phương, hắn vận ma lực tạo lớp phòng hộ cuồng phong, đồng thời phản kích lại kẻ thù.
Từng chiêu một đều đoạt mạng người, vết thương da thịt ngày càng chồng chất trên người Trần Ô Lâm, khiến cho Aqua vô cùng lo lắng.
Thể lực dần cạn kiệt, người bị mất đi lợi thế là Trần Ô Lâm. Suy cho cùng, nhân loại cũng không thể có được thể lực và ma thuật mạnh bằng quái vật. Trời sinh ra con người và ban tặng cho họ tuổi thọ ngắn ngủi, sức mạnh yếu ớt, nhưng bù lại là sự giảo hoạt và đầu óc không ngừng học hỏi.
Phập!
Trần Ô Lâm phun máu tươi, cậu đã để lộ sơ hở chỉ trong vài giây, Gwen đã chớp lấy thời cơ và đâm kiếm xuyên qua bụng cậu.
Vết thương này... không thể cứu chữa được nữa...
"Antaram!!!" giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Trần Ô Lâm lảo đảo lui về, gục xuống ôm lấy miệng vết thương.
Một lớp tường nước bán cung bao bọc lấy bọn họ, ngăn cản Gwen tiếp tục tấn công.
Nhưng dù không có viện trợ, Gwen biết bản thân đã đánh bại tên nô lệ phản bội kia, chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ tắt thở thôi.
Cảm xúc hoảng hốt này là sao chứ?
Gwen đặt tay trước lồng ngực, sự khó chịu và bức bối này khiến hắn không thở nổi.
Dường như... Hắn đã đánh mất thứ gì đó... một lần nữa...
"Thomas, là anh sao?" Trần Ô Lâm cảm nhận được mùi hương quen thuộc bao bọc thân thể mình, hương vị biển cả xen lẫn sự nồng nàn mê hoặc của hoa hồng.
Đôi mắt xanh biếc của Thomas tràn ngập tơ máu, hắn luống cuống trấn an Trần Ô Lâm "Em sẽ không sao đâu, em đã uống nước mắt và máu của tôi, thân xác em sẽ trở nên bất tử."
Đúng vậy, những vết thương của Trần Ô Lâm đang dần lành lại, nhưng mà cậu biết được, Gwen đã tìm ra cách để giết được cậu.
"Vô dụng thôi, thanh kiếm mà Gwen sử dụng... nó sẽ tổn thương linh hồn của tôi... Vì vậy... tôi không còn nhiều thời gian nữa..." Trần Ô Lâm nằm trong vòng tay của Thomas, vuốt ve gò má hắn như để an ủi cho nhân ngư xinh đẹp này.
"Tôi không tin, chúng ta đã ký kết linh hồn, vĩnh viễn là bạn đời định mệnh... Em không thể rời xa tôi được." Thomas run rẩy chảy nước mắt, gương mặt lạnh nhạt cao lãnh ngày nào đã bị phá vỡ không còn một mảnh.
"Đừng bướng, kiếp sau tôi sẽ gặp lại anh." Trần Ô Lâm cố gắng duy trì tỉnh táo để làm nốt chuyện cuối cùng "Đây sẽ là vùng đất nhân loại sinh sống, quốc gia được bảo hộ tới vĩnh hằng."
Sức mạnh đạt tới cực hạn của 'Anh hoa kiếm vũ' có thể hủy diệt một thế giới... cũng có thể bảo vệ một điều gì đó.
Trần Ô Lâm nhắm mắt xuôi tay, thanh katana rơi xuống mặt đất tan biến thành bụi tiên, những bông hoa trắng tinh mọc lên một cách thần kỳ.
Một lớp phòng hộ với bán kính khổng lồ được tạo ra, mọi quái vật nằm trong khu vực đều bị hất tung ra bên ngoài, ngoại trừ Gwen.
"Đây là..." Gwen sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt, hắn không ngờ được Trần Ô Lâm có thể làm được tới mức này.
Linh hồn của Trần Ô Lâm đã rời khỏi thân thể Antaram, cậu trầm mặc nhìn xung quanh một hồi rồi yêu cầu Aqua.
Trần Ô Lâm: Đi thôi! Nơi này không còn gì để làm nữa.
Aqua: Kí chủ... không muốn xem kết cục của nơi này sao?
Trần Ô Lâm: Không cần thiết, tôi tin tưởng vào bọn họ.
Aqua liền không hỏi gì nhiều thêm, đưa kí chủ đi vào không gian tách biệt rồi kiểm tra lại sức mạnh linh hồn của Trần Ô Lâm.
"Ơ, không phải cậu nói linh hồn cậu bị tổn thương sao? Tôi lại thấy nó vẫn rất ổn định." vẻ mặt Aqua đầy khó hiểu.
Ánh mắt của Trần Ô Lâm nhìn về phía Aqua rất kỳ lạ, cậu không giải thích mà chỉ lắc đầu nói "Tới thế giới tiếp theo đi, tới thời điểm thích hợp tôi sẽ kể lại cho cậu sau."
Trong lòng Aqua có chút sầu não, kí chủ là không tin tưởng vào cậu sao?