XUYÊN QUA NHẬN THẦU MỘT CỬA SỔ Ở NHÀ ĂN [MỸ THỰC]


Lúc Lâm Sở Trì lại xào một nồi thức ăn bổ sung thêm, nhìn thấy người đang múc cơm là Triệu Nguyệt ngày hôm qua nhắc nhở cô con mèo cam sẽ cắn người, cô mở miệng nói: "Ngày mai hẳn có thể nấu cá kho.

"Con mắt của Triệu Nguyệt trong nháy mắt sáng lên, trực tiếp dừng lại động tác múc cơm làm hình trái tim với cô.

"Cá kho gì?""Ngày hôm nay có cá kho ăn à, quá tốt rồi.

"Tiếng của Lâm Sở Trì cũng không lớn, nhưng không qua được tai thính của một đám tham ăn, lập tức trở nên hưng phấn.

"Hôm nay không có, chờ ngày mai đi.

"Triệu Nguyệt giải thích thay cô xong, vui vẻ bưng cơm rời đi.

Biết ngày mai có cá kho, những sinh viên thích ăn cá thoáng chốc mong đợi, hận bây giờ không thể nhảy đến ngày mai.

Không, vẫn nên ăn xong bữa cơm này sau đó lại nhảy.

Một người nào đó nghĩ đến sắp có cơm ăn thì khẽ lắc đầu, âm thầm thay đổi ở trong lòng.


Trong sự chờ mong của không ít sinh viên, một ngày rất nhanh đã trôi qua.

Nếu ngày hôm đó không có lớp, không ít sinh viên đều sẽ ngủ thẳng cả buổi trưa, thậm chí ngủ đến buổi chiều cũng có.

Có điều từ khi Lâm Sở Trì tới nhà ăn số một, ngược lại khiến đám tham ăn vốn thích ngủ nướng sẽ dậy hơi sớm một chút.

Đương nhiên, sớm là so với trước kia, chỉ là từ mười hai giờ trưa thức sớm vào khoảng mười giờ thôi.

"Ôi trời.

""Tình hình gì vậy, vừa mới mười giờ, sao đã có người xếp hàng rồi, ô cửa số bảy bắt đầu bán bữa sáng à?"Ô cửa số bảy hiển nhiên sẽ không bán bữa sáng, dù sao cơm trưa và cơm tối đã đủ khiến Lâm Sở Trì bận rộn, những người kia rõ ràng cho thấy là đến sớm xếp hàng chờ ăn cơm trưa.

"Hôm nay tớ tới rất sớm rồi, chẳng lẽ những người kia ăn sáng xong rồi chờ ăn cơm trưa luôn à, bộ không nghỉ ngơi sao?""Lần trước nghe có người nói ăn cơm trưa xong chờ thẳng tới cơm tối, tớ còn thấy nói quá, bây giờ nhìn lại…""Thực sự phục rồi, người nào người nấy mà có bản lĩnh thì học tập đi, chạy đi múc cơm thì có gì tài ba.

"Nói thì nói như vậy, các cô ấy vẫn mau chóng gia nhập đội ngũ, tránh cho càng lúc càng nhiều người.


Thực ra hôm nay hầu hết người tới sớm đều là vì Lâm Sở Trì nói có cá kho, dù sao đối với với người thích ăn cá mà nói, ai mà không muốn nếm thử món cá cô làm.

Ngược lại cũng không trách bọn họ nói quá, phải biết trước khi Lâm Sở Trì xuyên qua từng là "quán quân cuộc thi nấu ăn thế giới", tay nghề của cô, nhà hàng năm sao nào cũng muốn cướp.

Ngẫm lại, nếu bây giờ một đầu bếp của nhà hàng năm sao ra mở quán cơm nhỏ, nấu ăn rất ngon, giá cả cũng rất thực tế, đổi thành ai mà không nguyện đến xếp hàng sớm một chút.

Lâm Sở Trì biết ý đồ bọn họ đến thì cũng không biết nói gì cho phải, bây giờ dứt khoát bắt đầu làm cá, dù sao cô có thể nghe thấy, có mấy người xếp phía trước đều nói đến bữa sáng cũng không ăn đã đến đây, chỉ chờ ăn món cá kho cô làm.

Nếu làm cơm phần, đương nhiên dùng nguyên con cá sẽ không phù hợp, vừa nãy cô đã cắt cá thành từng miếng thêm rượu, gia vị để ướp, hiện tại trực tiếp bật lửa đổ dầu.

Lâm Sở Trì duỗi tay cảm nhận nhiệt độ của dầu, nhanh chóng bỏ miếng cá vào trong nồi.

Nồi rất lớn, có thể đồng thời bỏ vào không ít miếng cá, người khác sợ không lật được không dám làm, cô thì một tay một đôi đũa, tay phải bỏ cá, tay trái canh đúng thời cơ lật mặt, động tác nhanh mà không loạn.

Cũng không biết cá cô ướp thế nào, lúc miếng cá được chiên đến hai mặt vàng óng, mùi cá bay ra ngoài cửa sổ, đừng nói là người chưa ăn sáng, cho dù đã ăn rồi cũng đều nuốt nước miếng.

"Thơm quá, tớ cảm thấy cá chiên hình như cũng rất ngon!""Cậu nhỏ giọng một chút, mẹ của tớ nói lúc chiên thức ăn không thể ở bên cạnh nói chuyện.

""Vì sao?""Tớ làm sao biết, dù sao không thể chính là không thể.

".


Bình luận

Truyện đang đọc