XUYÊN QUA THÀNH TIỂU CA NHI CHỦNG ĐIỀN KÝ

"Thực xin lỗi, tôi lúc nãy không nghe rõ, ngài có thể lặp lại lần nữa sao?" Diệp Thanh Tri gượng cười hỏi lại một lần nữa.

Một nữ bác sĩ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, bất đắc dĩ hạ mắt kính xuống, đồng tình nói: "Anh bị ung thư dạ dày, giai đoạn cuối."

Gắng gượng giữ nụ cười đã cương cứng trên mặt, Diệp Thanh Tri có chút không dám tin tưởng chớp chớp mắt, đôi mắt khô khốc, trước mắt bịt kín một tầng sương mù, dùng sức nhắm mắt, cố gắng trấn định hỏi: "Tôi còn có thể sống bao lâu nữa?"

Trong mắt nữ bác sĩ trung niên hiện lên sự thương hại, chậm rãi nói: "Anh tốt nhất bây giờ liền đi làm thủ tục nhập viện, sau đó chúng tôi sẽ an bài bác sĩ cho anh để tiến hành giải phẫu. Phải biết rằng, ung thư dạ dày là ung thư có khả năng cứu trị thành công. Nếu giải phẫu thành công, sau đó lại tiếp tục trị liệu thêm một bước, là có khả năng khôi phục."

Diệp Thanh Tri cúi đầu xuống, khóe miệng mang ý cười châm chọc.

Không nói đến ung thư giai đoạn cuối tỷ lệ cứu sống có bao nhiêu, tiền nằm viện còn tiền giải phẫu trị liệu là con số thiên văn. Loại như hắn, cha không thương mẹ không yêu, ai có thể giúp hắn.

Cầm lên kết quả xét nghiệm, đứng dậy gật đầu với nữ bác sĩ trung niên, "Tôi đã biết, tôi sẽ mau chóng sắp xếp thời gian lại đây nằm viện trị liệu. Như vậy, tôi liền đi trước. Cảm ơn ngài, bác sĩ Bạch." Cúi đầu khom người, Diệp Thanh Tri xoay người rời đi.

Thất hồn lạc phách trở lại nhà mình, Diệp Thanh Tri nhìn khung ảnh ở mép giường, đôi tay che mặt lại, nước mắt rốt cuộc không cầm được chảy ra.

Đó là một bức hình gồm ba người, ở giữa là một bé trai đầu nấm bảy tám tuổi, cười thật tươi. Hai tay được một nam một nữ ôm, thực rõ ràng, đây là một bức ảnh gia đình.

Ôm ảnh chụp, Diệp Thanh Tri thực thương tâm. Hắn đã bao lâu không thấy được cha mẹ? Giờ phút này, Diệp Thanh Tri cảm thấy hắn thật sự rất muốn nhìn thấy bọn họ. Sau đó mẹ sẽ giống như trước kia ôm hắn, ba ba sẽ giống như trước kia làm trò khiến hắn vui vẻ, sẽ khen hắn.

Run rẩy lấy ra di động, ấn xuống một dãy số vô cùng quen thuộc lại rất lâu không gọi.

"Đô...... Đô......" Qua thật lâu bên kia đều vẫn luôn không ai tiếp, chờ đến khi Diệp Thanh Tri ấn lại lần thứ hai, truyền đến chính là âm thanh đã tắt máy.

Hắn giật mình, ấn dãy số thứ hai, đều truyền đến âm thanh đô đô. Lúc hắn cảm thấy sẽ không có người nghe, bên tai vang lên giọng nam hồn hậu.

"Uy, ai vậy?"

"Ba, là con, Thanh Tri."

Người đàn ông nghe được tiếng khàn khàn từ bên kia, trầm mặc một chút, hỏi: "Ta hiện tại đang đi làm, có chuyện gì sao?"

"Con......" Diệp Thanh Tri vừa muốn nói, đột nhiên mơ hồ nghe được đối diện truyền đến một tiếng khóc non nớt, còn có tiếng quát mắng của nữ nhân. Ngay sau đó, hắn lại nghe được người đàn ông quát: "Được rồi, con không phải là muốn mua bộ quần áo mới sao, cô mua cho nó là không phải xong rồi sao."

"Uy, Thanh Tri à! Ta hiện tại có việc gấp, con nếu không có việc gì, ta cúp trước." Nói xong, chờ vài giây, không nghe thấy Diệp Thanh nói chuyện, người đàn ông " chậc " một tiếng liền cúp điện thoại.

"Ha hả......" Đột nhiên cúp di động, Diệp Thanh Tri nằm lên trên giường, trừng mắt, ánh mắt rất là mê mang.

Ngày hôm sau, Diệp Thanh Tri bán căn phòng nhỏ mà bà nội để lại cho hắn cho hàng xóm với giá thấp. Một mình mang theo chút quần áo đi bệnh viện, hắn còn trẻ, hắn còn chưa gặp được người yêu, còn chưa xem đủ trời xanh mây trắng, hắn thật sự không nghĩ sẽ chết sớm.

Cho nên hắn không thể nhẹ nhàng và dễ dàng giống trong TV, giống như một số người trong tiểu thuyết, còn có tâm trạng để xem phong cảnh.

Sau ba cuộc phẫu thuật, Diệp Thanh Tri lẳng lặng nằm trên giường bệnh. Nhìn thấy Bạch bác sĩ đến kiểm tra phòng, Diệp Thanh Tri hỏi: "bác sĩ Bạch, tế bào ung thư có khống chế được không?"

"Xin lỗi." bác sĩ Bạch nhìn người trên giường bệnh đã gầy thành da bọc xương, nói xin lỗi.

"Không có gì." Khi hắn vào phòng phẫu thuật lần thứ ba, hắn biết kết quả sẽ như thế này, lại nói trong thẻ hắn cũng không còn tiền nữa.

Diệp Thanh Tri nói xong câu đó, bệnh tình đột nhiên xấu đi, mà lần này, hắn sẽ không thể ra khỏi phòng phẫu thuật.

Mở hai mắt, Diệp Thanh Tri khóe miệng nhếch lên, "Tôi còn sống? Thật tốt." Hắn còn nghĩ rằng mình sẽ không thể ra được phòng giải phẫu đâu!

"Diệp công tử tỉnh? Tiểu Hà, công tử tỉnh rồi, mau đi mời đại phu tới." Diệp Thanh Tri bị âm thanh đột nhiên phát ra làm giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, là một thiếu niên ước chừng mười lăm sáu tuổi, diện mạo bình thường. Này không có gì, nhưng vấn đề là thiếu niên này mặc cổ trang, là váy.

Sau đó trong đầu choáng váng, Diệp Thanh Tri lại hôn mê bất tỉnh.

Thì ra hắn cũng không phải là không chết, mà là sau khi chết xuyên qua.

Thân thể này cũng kêu Diệp Thanh Tri, là một ca nhi nông thôn Tấn Triều, bởi vì lớn lên rất đẹp, liền bị mẹ kế bán.

Nói là nhà giàu mua người, kỳ thật là có người chuyên chọn mua một ít ca nhi diện mạo tốt, bồi dưỡng thành người chuyên môn hầu hạ nam nhân, Tuy nhiên, bởi vì đưa đến quan lớn, cho nên cũng không sẽ giống làm ngươi tiếp khách ở thanh lâu, kỳ thật giống như là Trung Quốc cổ đại ngựa gầy Dương Châu*.

* ngựa gầy Dương Châu: là một nghề ở thời Minh, ở đó khí hậu tốt nên nữ nhi ở đó xinh đẹp, dịu dàng. Mà người Dương Châu quen lấy đó là món hàng lạ, mua bán các đồng nữ rồi trang điểm đẹp, dạy dỗ các môn thư họa cầm kỳ, để chờ bán với giá cao nên được gọi là Ngựa Gầy(Sấu mã).(thật ra cũng không biết mình viết cái gì nữa, nếu có gì sai mong mọi người sửa)

Nguyên thân được một thương gia mua tới đưa cho một quan chức địa phương, thật ra được sủng ái một thời gian, đáng tiếc hiện tại chủ nhân thăng chức nên rời đi, người giống như hắn không thể mang đi, cho nên bị đuổi đi, nguyên thân thật ra thực sự có chút thích lão quan gia, cho nên tuyệt thực muốn đi theo, cho nên, thật sự tuyệt thực đi rồi, đi báo danh với Diêm Vương, vì vậy để cho Diệp Thanh Tri hiện đại xuyên không, chiếm lấy cơ thể.

Lúc này, Tiểu Hà kéo một lão nhân râu hoa râm vội vàng tiến vào.

"Lý đại phu, ngươi mau xem công tử chúng ta, mới nãy còn mở mắt, như thế nào lại ngất xỉu." Một cái khác gã sai vặt nói.

Vuốt râu hoa râm, tay bắt mạch cho Diệp Thanh Tri, lại giơ tay lật xem mắt Diệp Thanh Tri, mới gật đầu đứng dậy, nói với hai vị bên cạnh đang lo lắng: "Thân mình đã không còn gì đáng ngại, chính là lâu không ăn cơm thoát lực mà thôi, các ngươi nhanh đi nấu cháo cho hắn ăn, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi."

"Vậy là tốt rồi, đa tạ Lý đại phu."

"Diệp công tử tội gì phải như thế, lão gia cũng nói, nếu ngài nguyện ý, liền tại đây đặt mua một tòa nhà nuôi ngài, nếu lão gia có trở về sẽ tới thăm ngài." Một gã sai vặt một bên đút cháo cho Diệp Thanh Tri, một bên nói.

Diệp Thanh Tri nâng mí mắt, "Ta sẽ không hồ đồ nữa, lát nữa ngươi đi thỉnh lão gia tới, nói rằng ta muốn gặp hắn một lần cuối cùng, nói riêng."

Kỳ thật hắn hiện tại rất muốn chết, bởi vì từ trong trí nhớ biết được, thế giới này căn bản là không có nữ nhân, chỉ có hai loại là tiểu tử và ca nhi, ngoại hình nhìn đều là nam nhân, chỉ là ca nhi nhỏ nhắn xinh đẹp, gánh vác sinh hài tử nhiệm vụ, mà hắn thân thể hiện tại, chính là ca nhi.

Diệp Thanh Tri vốn dĩ thích nam nhân, nhưng mà, hắn không thích sinh hài tử a!

Tuy nhiên, thật khó khăn sống lại một lần, Diệp Thanh Tri biết sinh mệnh đáng quý, biết được cuộc sống thật sự khó khăn.

Cũng may hiện tại hắn đi theo lão gia rất có tiền, sẽ cho hắn một khoản phí, như thế, hắn liền lấy tiền tìm địa phương không ai biết hắn, an an tĩnh tĩnh sống.

Bình luận

Truyện đang đọc