XUYÊN QUA THÀNH TIỂU CA NHI CHỦNG ĐIỀN KÝ

Edit: tiểu khê

Edit: tiểu khê

Khách quan mà nói, ca nhi cũng giống như tiểu tử, nhưng về tính cách, Cây nhỏ được ba tháng sẽ nói cho ngươi biết, hoàn toàn không giống nhau.

Cẩn ca nhi có bao nhiêu ngoan ngoãn, thì Cây nhỏ có bao nhiêu nghịch ngợm.

Hiện tại để nó lên giường cũng không dám, chỉ sợ không để ý nó liền bò xuống đất.

Trong nhà có trẻ con, Diệp Thanh Tri mới phát hiện trông trẻ con thật sự mệt, cũng không biết trong thân thể nho nhỏ như vậy, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, không phải nói trẻ con hầu hết thời gian đều ngủ, không cần trông sao?

"Không bằng mua người về?" Trình Huy nhìn mặt Diệp Thanh Tri khó khăn đầy đặn một chút lại gầy xuống, rất đau lòng.

"Ta không muốn tìm lão a ma." Trong lúc Diệp Thanh Tri mang thai từng nghĩ tới việc mua người về.

Trình Huy nói: "Có thể, bằng không khi ta vào thành chỉ có mình ngươi ở lại trong thôn, ta cũng không yên tâm."

Diệp Thanh Tri gật gật đầu, bọn họ hai người cũng không có trưởng bối, hơn nữa làm phiền Xuân a ma hiều cũng không tốt, không bằng mua hạ nhân về, hắn có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hai người thương lượng qua, tính ngày hôm sau lên trấn nhìn xem.

Nhờ phu lang Lí Chính trông đứa nhỏ hộ, Trình Huy lái xe mang Diệp Thanh Tri vào trấn.

"Cảm giác đã lâu không lên trấn." Diệp Thanh Tri cảm thán, từ lúc hắn mang thai, Trình Huy liền trở nên khẩn trương, ngay cả ở trong sân hoạt động chút cũng lo lắng, càng đừng nói dẫn hắn lên trấn đi dạo.

Hôm nay không phải phiên chợ, người không tính nhiều, so với lần trước tới quạnh quẽ không ít.

Tới rồi lúc này hai người họ mới phát hiện không biết tìm ai mới có thể mua người, Diệp Thanh Tri suy nghĩ một chút, lại đi tửu lầu lần trước tìm vị tiểu nhị kia, gã nhất định biết một ít.

Không nghĩ tiểu nhị chẳng những biết, mà còn nhiệt tình chỉ bọn họ đi tìm người, hẳn là có trích phần trăm, bằng không làm sao nhiệt tình như thế.

Đúng thật là có lão a ma chuyên môn bán người, nghe tiểu nhị nói, đều là người nghèo không có cơm ăn, tự nguyện bán mình.

Nếu là nghèo không có cơm ăn, vậy có thể tưởng tượng lúc bán mình sẽ như thế nào, chỉ là vẫn ngoài dự kiến, tổng cộng mười mấy người, tất cả đều gầy như da bọc xương, da đen thui, thế nhưng xem bộ dáng cũng không quá tốt.

Một bên lão a ma thấy Diệp Thanh Tri nhíu mày, vội phất tay cho người mang những người này đi xuống, nói: "Ai mang người đi lên, đi đổi một nhóm người khác tới."

Nghe vậy, Diệp Thanh Tri sửng sốt, chẳng lẽ còn phân tốt xấu?

Đang nghĩ ngợi, trong mười mấy kia có một người đột nhiên vọt tới trước mặt Diệp Thanh Tri, khiến hắn sợ tới mức lui ra sau một bước, Trình Huy bên cạnh nhanh chóng vọt đến phía trước Diệp Thanh Tri, ngăn người nọ lại.

"Tri ca nhi, là ta, ta là Thanh Mai, ngươi mua ta đi, mua ta đi."

Không bao lâu, liền có hai hán tử to lớn lôi kéo tay người nọ, muốn đem hắn ta kéo trở về.

"Từ từ đã." Diệp Thanh Tri nghe được người tự xưng là Thanh Mai, đầu tiên là sửng sốt, sau bảo hai hán tử buông hắn ta ra, đến gần, hỏi "Ngươi mới vừa nói, ngươi tênThanh Mai?"

Nhanh chóng tìm tòi một chút ký ức trong đầu, thật đúng là tìm được ca nhi tên Thanh Mai, cùng hắn và Diệp Thanh Liễu trong một lâu, tuy so ra kém đám người Diệp Thanh Tri, nhưng cũng coi như thanh tú khả nhân, lẽ ra không nên là dáng vẻ hiện giờ.

Quan hệ giữa Thanh Mai cùng nguyên thân, không tính là tốt, nhưng cũng coi như không quá xấu, nhưng cũng đã từng quen biết, Diệp Thanh Tri không có khả năng thờ ơ lạnh nhạt, cho người đưa hắn tới một bên, ý bảo muốn.

Nhóm thứ hai người đi lên, so với mười mấy người trước kiacùng lúc trước kia, có thể nói khác nhau như trời với đất, mặc y phục với chất liệu vải không tính là tốt, nhưng được cái sạch sẽ.

Hỏi vài câu, vài người đều là yêu cầu mua cả nhà, không yêu cầu gì, tuổi không phải nhỏ chính là lớn, Diệp Thanh Tri có chút khó xử, cả nhà ít nhất có ba người, tiền không phải vấn đề lớn, chỉ là chi tiêu sau này khá lớn.

"Không bằng mua một nhà đi?" Trình Huy một bên thấy Diệp Thanh Tri khó xử, mở miệng nói, "Chờ ta đi huyện thành, trong nhà cũng có người giúp đỡ ngươi."

"Cũng được." Diệp Thanh Tri nghĩ nghĩ, nói.

Trình Huy muốn vào thành buôn bán, hắn cũng sẽ không làm ruộng, đồng ruộng trong nhà sợ sẽ trở nên hoang phế, có người làm ruộng cũng tốt, chính là về sau hắn vào thành, cũng cần mấy người giúp đỡ.

Nghĩ như vậy, việc chọn người liền đơn giản nhiều.

Chọn một hộ nhìn thành thật, tổng cộng ba người, hai phu phu tuổi tác không tính lớn, mang theo một tiểu tử mười mấy tuổi, cũng là có thể xuất lực.

Thanh toán tiền, bảo tiểu nhị trở về đặt một phòng trung đẳng, chuẩn bị nước, Diệp Thanh Tri mang theo bọn họ đi mua quần áo, trở về tửu lầu, vừa lúc có thể tắm rửa.

Bốn người ước chừng dùng tới mười tới xô nước, chủ yếu là Thanh Mai, một mình hắn ta dùng tới bốn xô nước.

Bốn người vừa tới, Diệp Thanh Tri sửng sốt, không phải bởi vì cả nhà kia, mà là bởi vì Thanh Mai, vừa rồi trên mặt toàn bụi bẩn, có tóc tai bù xù, lúc này búi tóc lên, hắn mới thấy rõ, vốn dĩ mặt Thanh Mai thanh tú, thế nhưng hiện tại trên mặt có ba bốn vết sẹo dữ tợn.

Đè xuống nghi hoặc, cho bọn họ đi ăn cơm trước.

"Tiểu nhân làm sao dám ngồi trên bàn." Hán tử lớn tuổi giữ chặt tiểu tử nhà mình, thấp giọng nói.

"Không có việc gì, các ngươi ăn no trước rồi nói." Diệp Thanh Tri phất tay.

Hắn vốn tính mướn một người trong thôn thôi, chỉ là nhớ tới Trần phu lang, mới sẽ quyết định mua người.

Sau khi ăn xong, Diệp Thanh Tri hỏi tên mấy người, biết lão hán tên Triệu Ngũ, người trong thôn đều gọi là Triệu lão đầu, phu lang ông tự nhiên gọi là Triệu phu lang, tiểu tử tên Triệu Bình, mà Thanh Mai, Diệp Thanh Tri nhất thời thật đúng là không biết nên hỏi chuyện như thế nào.

Đang lúc hắn khó xử, Thanh Mai quỳ rạp xuống đất, "Tri ca nhi, không, chủ quân, ngài có thể vì chúng ta từng quen biết mà thu lưu ta lại đi, người yên tâm, ta sẽ không ăn không, giặt quần áo nấu cơm quét rác, ta đều làm được."

Diệp Thanh Tri từ trên xuống dưới nhìn hắn ta, có chút hoài nghi.

Người khác không biết, hắn còn có thể không biết sao, trong lâu ca nhi, loại giống hắn, còn sẽ chỉ dạy làm vài món ăn hoặc điểm tâm, còn như Thanh Mai, chỉ như có thể dạy làm thế nào lấy lòng người, nhiều lắm lại dạy mấy chữ cùng nhảy, tuyệt không sẽ không bồi dưỡng mặt khác.

"Ta thật sự biết làm, lúc ở trong lâu, từng ở phòng bếp giúp đỡ." Thấy Diệp Thanh Tri lộ ra thần sắc hoài nghi, Thanh Mai lập tức giải thích nói.

Diệp Thanh Tri tự nhiên sẽ không bỏ Thanh Mai, hắn ta là ca nhi, lại từ trong lâu lớn lên, hiện giờ ngay cả mặt đều huỷ hoại, không mang theo hắn ta, vậy khác nào mặc hắn ta tự sinh tự diệt(?).

Diệp Thanh Tri thở dài: "Ta cũng chưa nói không mang theo ngươi, đi thôi."Lúc đi, chỉ có hắn và Trình Huy, khi trở về nhiều thêm bốn người, trên xe có chút không đủ chỗ ngồi.

Kết quả Thanh Mai cùng Triệu tiểu tử nói: "Chúng ta đi theo xe rời khỏi thành."

"Không cần, chật một chút cũng không có việc gì." Diệp Thanh Tri lại gần Trình Huy, để cho bọn họ lên xe.

Hắn không phải Diệp Thanh Tri chân chính, mà là thanh niên lớn lên ở thời đại hồng kỳ, vô luận thế nào, không làm được hành vi cho người chạy theo sau xe.

Lúc xe đi vào trong thôn, gần thời gian ăn cơm chiều, thấy đoàn người Diệp Thanh Tri, đều rất hiếu kì, Diệp Thanh Tri cùng Trình Huy không phải người lắm miệng, gật đầu chào hỏi qua, đi thẳng nhà lí chính.

Mà lúc gần đến, Diệp Thanh Tri ẩn ẩn nghe được tiếng khóc tiểu tử nhà mình, tâm nhảy lên một chút, vội vàng nhảy xuống xe, chạy vào trong nhà lí chính.

Tuy nói rời đi chưa đến một ngày, nhưng là Diệp Thanh Tri lại cảm thấy như một năm chưa thấy tiểu tử nhà mình, khi nhìn thấy Cây nhỏ khóc đến mức mặt đỏ bừng, càng là đau lòng không chịu được.

"A ma đây, sao lại khóc?" Diệp Thanh Tri không tự giác hạ thanh âm, nhỏ giọng dỗ.

"Sao lại đi lâu như vậy?" Lí Chính phu lang bưng cháo ra, "Đứa nhỏ không có việc gì, chính là có chút đói bụng."

"Nga, ta đây dẫn hắn trở về ăn." Diệp Thanh Tri lay thân mình, có lẽ là ngửi được hương vị quen thuộc, hài tử lại chậm rãi an tĩnh lại.

Phu lang Lí Chính ngăn Diệp Thanh Tri, "Ta đã nấu xong cháo rồi, ăn xong rồi hãy về."

Diệp Thanh Tri thấy cái mũi nhỏ của Cây nhỏ hồng hồng, đau lòng gật đầu, vì con, cũng không có gì khách khí.

Ca nhi khác nữ nhân, lớn nhất chính là sữa mẹ, cho nên ở thế giới này, từ khi sinh ra, đều là uống một loại nhũ quả.

Loại nhũ quả này có chỗ thần kỳ, chỉ có thể trong vòng một năm khi sinh ca nhi hoặc là tiểu tử mới có thể hái xuống, nếu không khi hái xuống sẽ cứng như đá.

Diệp Thanh Tri vốn dĩ cho rằng buổi chiều mình có thể trở về rồi, chỉ chừa ba nhũ quả, không nghĩ sẽ lâu như vậy, để cho nhóc con bị đói.

Điểm điểm cái mũi nhỏ, cũng vì tiểu tử này ham ăn, giống như đứa nhỏ khác, ba nhũ quả đủ ăn một ngày.

Chờ nó ăn xong một chén cháo nhỏ, liền bắt đầu le lưỡi, đây là động tác cây nhỏ khi ăn no, nếu lúc này ngươi lại đút thêm gì, nó cũng sẽ dùng đầu lưỡi đẩy thức ăn ra, đặc biệt chơi vui.

"A sao, thật là phiền ngươi." Thấy con ăn no, Diệp Thanh Tri mới thả lỏng mình, mặt đầy tươi cười nói.

"Nào phiền toái, ta còn muốn Cây nhỏ ở lâu thêm một chút ấy chứ." phu lang Lí Chính cười nói,

Diệp Thanh Tri gật gật đầu, không có nói muốn đưa đồ vật, hiện giờ làm như vậy, chẳng những không có vẻ khách khí, ngược lại sẽ thương tổn hòa khí, chờ lần tới tiểu tôn tử nhà Lí chính sinh nhật, hắn đưa nhiều một chút là được.

Phu lang Lí Chính thấy trong viện có người, hỏi: "Bên ngoài là người nào, mau để cho bọn họ tiến vào ngồi."

"A Huy qua mấy ngày nữa muốn vào thành, trong nhà liền chỉ có ta cùng hai đứa nhỏ, y không yên tâm, còn nữa hiện tại có Cây nhỏ, một mình ta thật đúng là không lo liệu hết quá nhiều việc, liền mua vài người." Diệp Thanh Tri cười nói.

Phu lang Lí Chính lại nhìn mấy người trong viện, hiểu rõ gật đầu, Diệp Thanh Tri tại làng trên xóm dưới, xem như phú hộ, mua thêm hạ nhân, cũng không tính chuyện ngạc nhiên gì.

Trở lại nhà mình, Cây nhỏ đã bị a ma dỗ ngủ, Cẩn ca nhi thì trong lòng Trình Huy.

Một nhà Triệu lão đầu đã được an bài, chỉ còn Thanh Mai, Diệp Thanh Tri nghĩ nghĩ, đem phòng dành cho khách cho hắn ta, ngày thường giúp đỡ Triệu phu lang.

Không mấy ngày, Diệp Thanh Liễu quả nhiên sai người tới tìm Trình Huy, bảo y vào thành.

Diệp Thanh Tri đem bản vẽ cửa hàng đã được vẽ xong cho Trình Huy mang lên, lại mang theo đủ tiền, đủ lương khô, mới cho y ra cửa.

"Thật hâm mộ ngươi." Thanh Mai không biết khi nào đứng bên cạnh Diệp Thanh Tri, lên tiếng nói.

"Hâm mộ ta?" Diệp Thanh Tri cười cười, "Ta chỉ tìm một hán tử hương dã, cơm canh đạm bạc, có gì để hâm mộ?" Lời này đảo không phải là Diệp Thanh Tri thử hắn ta, việc nào ra việc đó mà thôi.

Không phải tất cả mọi người sẽ thích loại sinh hoạt này, đặc biệt ở trong lâu kia, ai không nghĩ chim sẻ biến phượng hoàng.

Thanh Mai hơi hơi rũ đôi mắt, sờ sờ mặt mình, rưng rưng nói: "Ta cũng chỉ muốn gả cho hán tử hương dã, sợ là người ta cũng không muốn."

Diệp Thanh Tri nhìn hắn ta, "Nói đến, mặt ngươi bị làm sao?"

"Là không cẩn thận cắt vào." Thanh Mai vội nói.

Diệp Thanh Tri gật đầu, hắn không phải người đặc biệt bát quái, nếu không muốn nói, hắn cũng không hỏi nhiều, "Ngươi có tay làm đồ ăn ngon, thêu thùa cũng không tồi, nếu là không chê thôn phu hương dã, nhất định có thể gả chồng."

Lời này không phải an ủi Thanh Mai, hắn là thật sự nghĩ như vậy, đương nhiên, Thanh Mai muốn gả tốt cũng khó.

Thanh Mai ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Tri một cái, gục đầu xuống, "Sợ là thôn phu hương dã cũng không thể gả được." Nói xong, xoay người vào bếp, không nói thêm câu nữa.

p/s: sau lễ một đống dealine dí ;( ;(

Bình luận

Truyện đang đọc