XUYÊN SÁCH: NAM CHÍNH BỆNH KIỀU HẮC HÓA

Nắm chặt tay bình thuốc nháy mắt biến thành bột phấn hòa vào không khí.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, lập tức xuất hiện một dòng nước rửa sạch tay hắn.

"Chủ nhân, linh dược này giá trị không nhỏ đâu!" Nếu nó nhớ không lầm thì sư phụ của nữ nhân kia là đan dược sư, phẩm chất của đan dược nàng có được chắc chắn không nhỏ!

"Làm vậy không phải quá lãng phí sao?"

Bùi Tịch vừa dùng khăn lau khô tay vừa nói "Không cần đến."

"Chủ nhân, nếu không ngươi suy xét việc tìm hiệp lữ đi, nữ nhân vừa nãy lớn lên cũng thật đẹp nha, đã vậy nàng nhìn thấy ngươi mặt lập tức đỏ lên, khẳng định là nàng coi trọng ngươi, nếu không sao lại vô duyên vô cớ tặng đồ cho ngươi!"

"Thành hiệp lữ thì sao chứ, cũng không phải chán rồi cũng sẽ bỏ đi hay sao!"

Trong lời nói của Bùi Tịch đầy chán ghét, cũng chỉ vui vẻ trong chốc lát, rồi cũng sẽ tan thành mây khói!

Trước đây họ không phải cũng vậy sao!

"Nhưng, con đường tu hành rất dài, thời gian trôi qua, chủ nhân vẫn muốn cứ một mình như vậy sao?"

Bùi Tịch nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có tiếp tục đề tài này..

"Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của ngươi thật tốt!" Bổn Miêu cho rằng nàng sẽ nhanh chóng chạy trốn, không nghĩ tới nàng thật sự chạy tới cứu nam chính, còn làm cho bản thân bị trọng thương, thật làm nó cảm thấy ngoài ý muốn!

"Ngươi vậy mà nghĩa vô phản cố vì cứu nam chính mà trọng thương."

Tô Mộng Mộng xấu hổ cười cười, "Đây đều là việc ta nên làm, có biện pháp nào đâu!"

Nàng đó là bất đắc dĩ, trốn cũng trốn không được!

"Vì ngươi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, bổn miêu có phần thưởng cho ngươi!"

"Phanh."

Tô Mộng Mộng mau chóng ôm mèo trắng vào lòng, vuốt lông nó, trong lòng cảm khái, hôm nay con mèo này thật nhu thuận, quá đáng yêu "Phần thưởng gì?"

Linh thạch, linh dược? Hay là bảo vật, vũ khí!

"Chờ buổi tối đi, hiện tại nhiều người." Mèo trắng duỗi đầu nhìn bốn phía.

Nhiều người không tiện lấy ra, vậy có phải là rất nhiều không!

Nghĩ đến đây làm lòng nàng cũng ngứa ngáy khó chịu! Tiểu kim khố của nàng sắp được lắp đẩy rồi!

"Sư phụ" Tô Mộng Mộng đến tiểu bao sương của mình liền thấy trong phòng còn có hai người,

"Đại sư huynh!" Nàng vội vàng đem mèo cho Diệp Dung, chạy đến trước mặt đại sư huynh, Cố Dật, hết sức ngoan ngoãn.

"Mộng Mộng sư muội" Khóe miệng Cố Dật cong lên, tựa như hoa lê nở rộ vào tháng ba, thấm vào tâm khảm, mang theo ấm áp.

Đầu mang theo ngọc quan, một bộ môn phục bạch y, giống như trích tiên vậy a!

"Quả nhiên ngoan ngoãn hơn so với trước đây."

Tô Mộng Mộng có chút ngượng ngùng cười cười, "Đó đều là lời đồn, không đáng tin."

"Điều này sư huynh có thể nhận ra, sư muội xác thật đã thay đổi rất nhiều."

Ít nhất khí tức thay đổi, còn thực tâm khen nàng, "Cũng có trách nhiệm hơn so với trước kia."

"Sư huynh.." Tô Mộng Mộng có chút ngượng ngùng, những chuyện được truyền đi đều là kịch bản nàng với Diệp Dung dựng lên, bây giờ sư huynh lại khen nàng..

Quả thực rất hổ thẹn, nàng cũng chưa được như vậy..

"Ha ha, Mộng Mộng còn ngượng ngùng sao?" Trần Thiên Khiếu một bộ trẻ nhỏ dễ dạy "Xem ra nữ đại, tâm tư quả nhiên cũng tinh tế hơn."

Rốt cuộc không cần đi theo phía sau nàng thu thập cục diện rối rắm, nhiều năm như vậy thể diện của hắn không sai biệt lắm cũng sặp mất sạch, rốt cuộc tỉnh ngộ..

"Nói với sư huynh của ngươi, nhớ thủ hạ lưu tình!"

"..."

"Ý của ngươi là muốn sư huynh của ta nhường một bước? Để Bùi Tịch thắng?"

Nàng không có nghe lầm đi? Nam chính cũng phải cẩu như vậy?

"Đương nhiên không phải! Chỉ là làm ngươi sư huynh không cần thắng được quá nhẹ nhàng!"

"Ngươi nghĩ xem, lỡ như chưa được mấy chiêu đã bị đánh bại, trong lòng hắn nghĩ không thông, chẳng phải sẽ đi theo con đường chán ghét xã hội sao?"

Lời editor: Đọc truyện tại trang chính chủ truyenwiki1.com và dembuon là đang ủng hộ editor.

Bình luận

Truyện đang đọc