XUYÊN SÁCH NAM CHÍNH! ĐÃ ĐẾN LÚC ANH NÊN YÊU TÔI RỒI!


Tịch Nhiên đứng trong nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt để giữ tỉnh táo, sau đó miễn cưỡng dùng đồ trang điểm để điểm xuyết khuôn mặt thêm tươi tắn.
Chút nữa cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều người, nhiều con mắt sẽ soi mói, bọn họ cười đùa hay thậm chí là mỉa mai cô.

Nếu để bản thân trông tiều tụy, người đàn ông kia cũng không yên, lỡ anh chạy đến bên cô, sợ mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể hết.
Hôm nay là lễ đính hôn của Ngân Thương Duệ và Lục Cẩm Du, cô đến đây vì được mời, cũng chẳng có hứng thú gì.
Bữa sáng chưa ăn, cô trong bụng không bị ép cho nôn ra, chút nước lạnh này không khiến cô thoải mái hơn.
“Nên về sớm vẫn hơn.”
Tịch Nhiên dặm lại lớp trang điểm rồi ra ngoài, chưa gì đã gặp người quen.

Tưởng Tịch Diên và Lục Sương khoác tay thân mật đi ngang, thấy Tịch Nhiên thì dừng lại trước mặt cô.
“Tịch Nhiên.”
“Ô Tịch Nhiên ấy à? Tôi tưởng cô sẽ không đến dự lễ đính hôn của chị gái mình chứ.”
Lục Sương ở bên cạnh Tưởng Tịch Diên ngày hôm nay, Tịch Nhiên trông thấy lại có chút mỉa mai.
“Có mắt như mù.”
Nhờ Thẩm Dạ Nhu, đôi mắt của Tưởng Tịch Diên đã nhanh chóng bình phục.


Nhưng trước khi đó Thẩm Dạ Nhu đã rời đi, còn Lục Sương này lại cơ hội đến hớt tay trên.

Bà ta cũng thật không biết xấu hổ.
“Mặt dày đi với mắt mù cũng hợp, nhà này có phúc còn có một cô con gái ngu ngốc nữa.

Ha, cũng tự hào gớm nhỉ.”
Tịch Nhiên đi lướt qua, hơi nghiêng đầu nói với Tưởng Tịch Diên:
“Mù đến lần thứ hai cũng không nhận ra điều gì à? Ngu ngốc.”
Tịch Nhiên rời đi ngay, lời bóng gió đó của cô khiến lòng ông ta cũng có chút lay động.
“Đúng là con nhóc không được dạy dỗ.

Tịch Diên chúng ta đi tôi, con gái vẫn đang chờ.”
“Sương, em có thật sự thích hoa hồng không?”
“Anh hỏi em gì vậy, từ trước đến giờ kẻ không thích những bông hoa xinh đẹp đó chỉ có mẹ con kìa thôi.

Em trồng bao nhiêu hoa hồng như thế không thích thì là gì? Thôi không nói nữa, chúng ta mau đi thôi không muộn.”
Tưởng Tịch Diên nhận được câu trả lời, ông ta chậm bước đi theo sau Lục Sương, nhìn cánh tay đến cả một vết xước cũng không có, dường như trong lòng đã có câu trả lời.
Tưởng Tịch Diên quay đầu đi hướng khác, không biết là đi đâu…
Tịch Nhiên vốn khó chịu trong người, trở lại bữa tiệc thì gặp ai cũng né.
“Xin lỗi tôi có chút mệt.”
Nhiều người đến đây đại đa số là tới để xem kịch.

Vụ việc cháy nhà lần trước ở nhà họ Tưởng ai có tham gia đều có thể lấy ra làm chủ đề bàn luận, bọn họ đều tò mò không biết vị tiểu thư kia liệu có thêm một lần làm cho bữa tiệc này tan nát hay không.
Lục Cẩm Du trong lời đồn, không biết từ khi nào lại biến thành người không may mắn, đi đến đâu cũng hỏng chuyện.
Tịch Nhiên ngồi xuống ghế kéo đ ĩa bánh su kem về phía mình, tự nhiên ăn mấy cái, bọn họ nhắc đến cô trong câu chuyện chẳng liên quan này cũng thực nhiều, nhưng Tịch Nhiên không muốn tiếp thu nên chẳng có vấn đề gì khiến cô bận tâm.


Bánh trên bàn ngon hơn nhiều.
“Tận hưởng quả đấy.”
Phương Thiết giả què được người đẩy xe lăn đến chỗ cô.
“Anh Phương tật đến đấy à, không định tới thăm cô em họ sao?”
Phương Thiết vẫy tay với người đằng sau:
“Theo lời lão gia mà làm, đến xem con nhóc kia có an phận không.”
Người đàn ông gật đầu xong rời đi.
Tịch Nhiên vẫn không quan tâm anh, tay còn cầm mấy cái bánh ăn.
“Còn ăn nữa, cô không thấy bản thân ăn quá nhiều rồi sao? Trông cô mập lên rồi đấy.”
“Lão có miệng không ăn lại không cho người khác ăn hả?”
“Tôi mới chỉ nói vậy, cô có vẻ tức giận nhỉ? Cô có điều gì giấu tôi phải không?”
“À à, điều duy nhất tôi giấu ông đó chính là tôi rất buồn nên kiếm đến đồ ăn đó.”
Phương Thiết lắc đầu chịu thua, chuyện riêng của cô nên hắn cũng không muốn đào sâu.
Hắn lấy cuốn sách cổ ra, đặt trước mặt cô.
“Gì vậy? Cái này là của ai?”
“Ngân Thương Duệ hôm trước đưa nó cho tôi.”
Tịch Nhiên cầm cuốn sách lên, khó hiểu nhìn ông nhắc lại lời nói:
“Anh ấy đưa nó cho ông?”
“Ừ, cậu ta còn nhờ tôi nhắn với cô, cuốn sách này đưa cô cầm giúp, và hắn sẽ cho cô một kinh hỉ.”
“Kinh hỉ?”

Nhắc đến Ngân Thương Duệ cô mới nhớ đã gần một tháng rồi chưa gặp mặt anh.

Nhưng điều đó không quan trọng bằng lời nói bóng gió khó hiểu của anh.
“Ngân Thương Duệ lại muốn bày trò gì đây?”
“Đừng lo, cậu ta chưa chắc có thể làm được gì.

Theo sắp xếp thì chỉ cần cậu ta hoàn thành lễ đính hôn cùng với Lục Cẩm Du xong sẽ bị cưỡng chế đưa về thế giới thực rồi.”
Tịch Nhiên nghe Phương Thiết trấn an, lại vẫn không nguôi lo sợ.
“Anh ta đã nói vậy, chắc chắn sẽ có chuyện.

Chỉ sợ trong ngày hôm nay anh ta sẽ làm gì đó gây ảnh hưởng đến kế hoạch…”
“Chắc không có khả năng đó đâu… Mau nhìn đi, cậu ta đang khoác tay Lục Cẩm Du bắt đầu buổi tiệc rồi kìa.”
Tịch Nhiên quay đầu, thật sự mới được an ủi.
“Buổi lễ hôm nay sẽ là dấu chấm hết, mong nó thật sự không có biến cố gì.”.


Bình luận

Truyện đang đọc