XUYÊN SÁCH VÀO MẠT THẾ ÔM ĐÙI NAM CHỦ MỖI NGÀY

"Ừ." Áp xuống mất mát trong lòng, Vệ lão tỉnh người lại, mặc kệ thế nào, ông phải mang theo Tiểu Đậu Tử đi tìm mới cam tâm.

Giữa trưa bọn họ đi tới ngoại thành thành phố M tỉnh J, trước mặt là con sông, bọn họ muốn đi căn cứ tỉnh J nhất định phải qua con sông này ngang qua thành phố M.

Trước khi tiến vào thành phố M, bọn họ chuẩn bị nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút bên cạnh con sông, mạt thế đến, tài nguyên nước đều bị ô nhiễm, nước sông cũng bị biến đen, tản ra mùi thật hôi.

Không biết nguyên nhân gì, chờ Thích Thất cùng Hàn Triều xuống xe đi đến bàn ăn, trên bàn cơm đáng thương cũng chỉ bày mấy cái chén lớn đậy nắp.

Tình huống gì đây? Hàn Triều liếc mắt một cái, câu môi cười, cái gì cũng chưa nói, đi đến bàn ăn ngồi xuống.

"Triều thiếu, hôm nay không cùng em gái Thích Thất ăn trên xe?"

"Không, thỉnh thoảng cũng muốn cùng ăn với mọi người, lúc này mới náo nhiệt." Hàn Triều nhẹ nhàng bâng quơ trả lời lời trêu đùa của Triệu Tín.

"Vậy hôm nay anh tìm lầm rồi, chúng tôi hôm nay không khai bếp, mỗi người được một chén mì ăn liền." Triệu Tín cười ý vị thâm trường, nữ nhân chi gian, chiến tranh gì đó anh xem rất hài.

"Phải không? Tôi lại thấy thời cơ này vừa vặn tốt."

"Ai ~ Tiểu Lợi, thế nào hôm nay không có người nấu cơm sao?" Thích Thất tò mò, oai thân mình kề tai Vương Tiểu Lợi nói nhỏ.

"Chị Hà Nhu từ ngày hôm qua không phải thực thoải mái, anh Ngô Hoa nói để chị ấy nghỉ ngơi hai ngày."

Vương Tiểu Lợi bởi vì quan hệ với Thích Thất nên cũng quen thuộc với đôi tình nhân. Vương Tiểu Lợi nói cho Thích Thất biết, Hà Nhu là tới kỳ kinh nguyệt, hơn nữa còn đau bụng thật nghiêm trọng, sắc mặt luôn trắng bệch. Phụ nữ các cô có cái này giống nhau, ai tới kỳ kinh nguyệt đều muốn nghỉ ngơi mấy ngày, trước đó hai ngày Bạch Thi Thi vừa nghỉ ngơi qua.

"Cái này tôi biết, nhưng Bạch tiểu thư cùng Lam tiểu thư hai người kia đâu?" Không có lẽ cùng có kinh nguyệt một lần!

"Bạch tiểu thư vừa xuống xe liền cùng Hàn đội đi ra ngoài, hiện tại còn chưa trở về, Lam tiểu thư nói chính mình một người không làm được cơm cho nhiều người như vậy, mọi người ăn mì là được."

Vương Tiểu Lợi không cho là đúng, cái gì làm không được cơm cho nhiều người như vậy, chị Hà Nhu ăn không vô nói không cần làm cho chị ấy, Ngô Hoa ca lo lắng cho chị ấy cũng nói không ăn, Triều thiếu cùng Thích Thất đã sớm không ăn cùng bọn họ, căn bản không cần làm.

Dư lại là làm cơm cho mười người, chính mình và Hách ca nói sẽ hỗ trợ, kết quả cái kia Lam Tiểu Điệp nói làm không được, nhớ trước đây Thích Thất một mình nấu cơm cho tám người, không ai hỗ trợ cũng không nhiều chuyện như vậy.

Còn có cái kia Bạch Thi Thi, chính mình đang làm gì không rõ ràng sao? Tới giờ nấu cơm còn chạy khắp nơi, Thích Thất khi đó vừa đến thời gian là chủ động đi nấu cơm, ngay cả Triều thiếu kêu cô ấy đều không trả lời, nấu xong mới đi tìm Triều thiếu.

Gật gật đầu, Thích Thất trong lòng nghĩ nếu buổi tối lo liệu không hết, quá nhiều việc, cô sẽ tới hỗ trợ. Đây là chuyện nhỏ, không thể trơ mắt nhìn cả nhóm không được ăn cơm. Cô còn chưa nghĩ kỹ đã thấy Hàn Triều vung tay lên, trên bàn lập tức có mấy cái hộp hình vuông, Vương Tiểu Lợi tay mắt lanh lẹ mở ra một cái, tức thì đôi mắt sáng ngời.

"Triều thiếu, anh thế mà có cái lẩu tự nấu! Trách không được anh và Thích Thất trốn đi lặng lẽ ăn cơm, nguyên lai là có bảo vật này, tôi nói anh thật không quá nghĩa khí, hiện tại mới lấy ra tới."

* Lẩu tự nấu bò cay

"Hiện tại mới lấy ra thì làm sao? Không muốn ăn trả tôi." Hàn Triều làm bộ như muốn thu trở về, Vương Tiểu Lợi chạy nhanh bổ nhào lại ôm chầm lấy nó mà bảo vệ.

"Hắc hắc... Triều thiếu Triều thiếu, tiểu nhân sai rồi, tôi tự vả miệng 30, không, 50 cái, cái lẩu bò cay này thuộc về tôi." Vẻ mặt a dua, nói xong, cậu cầm lấy cái lẩu mình yêu tha thiết lui về ghế ngồi.

"Tiểu tử này thật quá không khí tiết, một cái lẩu bò cay đã khiến cho cậu làm phản." Quen biết với Chu Đại Sơn một thời gian mới phát hiện, anh ta kỳ thật cũng là người mê chơi, thích nháo, chẳng qua anh chỉ chơi đùa với người quen thuộc, còn không quen thì chỉ xem như trong suốt.

"Anh có khí tiết vậy anh đừng ăn nha, hộp kia của anh cũng thuộc về tôi, một hộp tôi ăn không đủ no." Nói rồi duỗi tay đi đoạt cái lẩu trước mặt Chu Đại Sơn.

Chu Đại Sơn nhanh ôm trong lòng ngực bảo vệ: "Khí tiết là cái gì, anh đầy liền không quen biết, ăn của chính cậu đi, tôi không cần phiền toái tới cậu."

Những người khác xem hai người bọn họ đùa giỡn thì cúi đầu lo chính mình tự ăn, hai ngốc tử còn có công phu đùa giỡn, còn không bằng ăn nhanh của mình, ăn xong mới đi tới đoạt của người khác!

Chờ Lam Tiểu Điệp kêu Bạch Thi Thi và Hàn Tiến trở về tới nơi nhìn thấy trước mắt chính là một màn này, một đám người vô cùng náo nhiệt ăn ăn uống uống, bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt Lam Tiểu Điệp cùng Bạch Thi Thi biến xanh mét thật mau.

Việc hôm nay là hai cô đã thương lượng tốt, dựa vào cái gì mà bắt các cô phải hầu hạ đám người này, Thích Thất lại không làm gì, từ miệng Hàn Tiến các cô đã biết, Thích Thất bất quá chỉ là tình nhân Hàn Triều bao dưỡng trước mạt thế mà thôi, sau khi biết được các cô đối với Thích Thất ngoại trừ bất mãn còn có khinh thường.

Nhưng chính là cái tình nhân bị bao dưỡng này so với các cô được quá tốt, Hàn Triều có dị năng không gian, vật tư trong đội ngũ đều là anh ta bảo quản, Thích Thất ở cùng anh ta, hôm nay quả khô ngày mai các loại đồ ăn vặt, nhìn lại các cô mà xem, ngoại trừ một ngày ba bữa, cái gì cũng không có!

Bình luận

Truyện đang đọc