XUYÊN THÀNH BẠN ĐỜI CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÀN TẬT

Là một bé yêu tinh được "đóa hoa cao lãnh" hết mực yêu chiều, Vân Ngạn có thể kiêu ngạo nói rằng bản thân hoàn toàn không cần đến "tuyên bố chủ quyền" gì đó.

Bên ngoài có mấy chục ngàn yêu tinh, nếu cậu thật sự muốn đấu, thì phải bắt đầu từ đâu đây?

Hơn nữa gần đây Thẩm Sơ Hành rất bận, chạy tới ngay lúc hắn đang làm việc thì không ổn lắm, đây là vấn đề nguyên tắc.

Vì vậy Vân Ngạn từ chối lời mời đến công ty cùng Trần Viên, để anh ta tự trải nghiệm cảm giác của người mù, cậu ra ngoài hóng gió đọc kịch bản xong lập tức trở về.

Sau 5 giờ, Vân Ngạn đi vào phòng bếp, dì Dương nhìn cậu vui vẻ ngồi trên xe lăn, cười nói: "Nhìn bộ dạng lười biếng của con kìa."

"Con lười thì anh ấy chăm chỉ, bác sĩ nói anh ấy đi nhiều một chút cũng tốt."

Lúc trước Vân Ngạn sợ Thẩm Sơ Hành đi nhiều không tốt cho cổ chân, cậu cố ý hỏi bác sĩ vấn đề này, bác sĩ nói với cậu thật ra không có vấn đề gì lớn, chỉ cần không để quá mệt là được, đi nhiều chút cũng có lợi, dù sao thì tập thể hình vẫn khác với việc đi lại hàng ngày.

Nhớ đến lời bác sĩ nói, Vân Ngạn yên tâm thoải mái lười biếng, hỏi tiếp: "Dì Dương, thịt dừa lúc trước chị Lâm gửi tới còn không ạ?"

"Con nào có ăn hết nhanh vậy đâu? Vẫn còn vài cái ấ.y."

Cách đây không lâu Cát Lâm xin nghỉ phép vài ngày để vào nam chơi, lúc về tặng cho cậu hai thùng dừa tươi, cậu với Thẩm Sơ Hạnh uống hết sạch, còn thịt dừa bên trong thì đưa cho dì Dương cắt làm sữa dừa, còn nướng một ít nữa, cậu coi đó như đồ ăn vặt, hình như đã ăn gần hết.

Mà hôm nay, cậu muốn ăn gà nấu với thịt dừa*.

Người ta thường nói muốn giữ được trái tim của một người trước tiên phải nắm được dạ dày của người đó, Vân Ngạn hiểu sâu sắc về điều này.

Bây giờ nhớ lại những chiếc bánh macarons Thẩm Sơ Hành tự làm lúc trước, cậu vẫn thấy hạnh phúc, đồ ăn mang theo tình cảm sẽ luôn đem đến một loại hạnh phúc và ấm áp khác biệt, đây là thứ mà đồ mua ngoài rất khó có được.

Vân Ngạn sống chung với Thẩm Sơ Hành khá lâu rồi, cậu có thể hiểu đại khái về khẩu vị của hắn.

Hắn không có sở thích đặc biệt gì, cũng không ghét loại thực phẩm nào, ngoại trừ không ăn đồ cay, những thứ khác đều được, là một người phương bắc, trình độ tiếp thu thức ăn phương nam của hắn rất cao, làm món gà nấu với thịt dừa, điều chỉnh khẩu vị một chút, hơi mặn một tí, không quá ngọt, hẳn là sẽ không đụng trúng lôi của hắn đâu.

Đối với Vân Ngạn mà nói, gà nấu với thịt dừa là một món ăn thần kỳ, lần đầu ăn nó hoàn toàn không hợp khẩu vị của cậu, sau này dần dần nếm ra được hương vị của nó, qua thêm một đoạn thời gian nữa, cậu phát hiện mình hình như có hơi nhớ mùi của nó, nên cố ý ăn lại một lần nữa.

Lần này, không thể quay đầu được nữa. Lúc trước khi có thời gian rảnh, cậu đã từng nấu một lần cho em trai với em gái ăn, món này không phức tạp, hương vị cũng không tệ.

Sau khi trọng sinh, trong đầu cậu chỉ có đồ ăn cay, cậu chưa ăn lại gà nấu với thịt dừa bao giờ.

Có dừa rồi, hôm nay cậu thử tự nấu một lần xem sao.

Dì Dương đưa cho cậu hai trái dừa đã gọt sạch lớp vỏ bên ngoài, được bọc trong màng bọc thực phẩm thành hình yurt*, giờ cần phải khoét một cái lỗ nhỏ trên đỉnh để đổ nước dừa ra, sau đó dùng dao cắt đôi ra.

*Hình yurt

Bước đầu tiên tương đối dễ dàng, sau khi đổ nước dừa ra, Vân Ngạn điều chỉnh xe lăn đến độ cao thích hợp, bắt đầu cực khổ cắt dừa.

Dì Dương nhìn cậu cắt mấy vết gồ ghề lồi lõm mảnh nhỏ văng tứ tung, không nỡ nhìn thẳng: "Mang tới đây, dì kêu người cắt cho con."

"Không cần không cần đâu ạ, để con tự làm!" Vân Ngạn cảm thấy mình đã khoét được một lỗ, vì vậy không ngừng cố gắng.

"Ôi, bàn cao thế này thì con không dùng sức được đâu, đến cái bàn thấp này đi!" Dì Dương vội vàng nhường chỗ cho cậu, còn đặt sẵn một cái dĩa sạch sẽ ở đó.

Nhưng mà sau khi đổi xong, cậu phát hiện xe lăn có hơi cao, hai tay đều dính mảnh vụn của trái dừa, cậu ngại chạm vào xe lăn sạch sẽ của Thẩm Sơ Hành.

"Dì Dương, có khăn lau tay không ạ?"

"Cần làm gì à? Điều chỉnh độ cao?"

"Vâng."

Dì Dương đưa tay ấn nút trên xe lăn, xe lăn ngoan ngoãn trở lại độ cao thích hợp.

"Ôi sao dì Dương biết ấn nút này thế ạ!"

"Nhìn nhiều là biết thôi." Dì Dương cười nói: "Nếu không phải vì nấu cơm, dì cũng không biết tới chức năng này đâu!"

Vân Ngạn cười rộ lên: "Sơ Hành nấu cơm cũng nhờ dì ấn hộ sao ạ?"

"Ôi, sao có thể chứ!" Dì Dương nhớ lại cảnh tượng kia là thấy không khỏe trong người, rùng mình: "Lúc Thẩm thiếu nấu cơm không cho dì vào, nhưng mà dì thường đứng bên ngoài nhìn lén vào, dì sợ ngài ấy làm nổ phòng bếp."

"Nhưng mà Thẩm thiếu rất cẩn thận, trước khi nấu cơm luôn suy nghĩ sẵn các thứ cần dùng tới, ví dụ như là ngài ấy chưa từng nhờ dì đưa khăn lau tay bao giờ." Dì Dương cười nói: "Trước khi làm ngài ấy chuẩn bị sẵn găng tay khăn lau tay linh tinh đặt trong tầm với hết cả, thong thả ung dung, giống như là..."

"Giống gì ạ?"

"Giống như làm thí nghiệm ấy!"

Vân Ngạn nhớ tới Thẩm Sơ Hành từng nói hắn dùng mặt nạ phòng độc để xào ớt, phụt cười ra tiếng.

"Con coi." Cuối cùng dì Dương cũng có cơ hội phàn nàn: "Cái cân trong phòng bếp này dì còn chưa dùng qua bao giờ, sau khi Thẩm thiếu tới thì nó mới được dùng tới, múc một muỗng muối cũng phải chính xác tới từng gam... Còn có cái nhiệt kế này, con thấy không? Dùng để đo nhiệt độ dầu! Chẳng qua là cầm nhiệt kế cũng không có tác dụng gì, khi chiên đồ thì không sao, nhưng tới lúc xào rau, Thẩm thiếu vẫn làm cháy nồi, ngày đó suýt chút nữa bay luôn cái bếp rồi! Con không biết hôm đó dì bị dọa đến mức nào đâu, may mà không xảy ra chuyện gì! Sau này ngài ấy vừa nói muốn tới nấu cơm, dì đều ôm sẵn thảm cứu hỏa đứng bên ngoài!"

Dì Dương vừa nói vừa xoa xoa ngực, hiện tại vẫn còn sợ hãi, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Nhưng mà, Thẩm thiếu rất thông minh, học qua một lần là nhớ, làm vài lần là biết, dần dần làm chủ được nó, đúng là "không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền"!"

"Đúng vậy ạ." Vân Ngạn nghe dì phàn nàn mà cười không ngừng được, hiện tại cậu muốn giữ chút mặt mũi cho chồng mình: "Con cảm thấy rất ổn, ăn rất ngon!"

Người ta nói thức ăn được làm theo công thức chuẩn chỉnh tới từng gam sẽ không có hồn, nhưng Vân Ngạn cảm thấy, đồ Thẩm Sơ Hành làm là ăn ngon nhất.

Tâm ý chính là linh hồn, cho nên đối với cậu thức ăn do Thẩm Sơ Hành làm ra tự nhiên sẽ mang theo bộ lọc.

Tay thử dùng lực một chút, cậu đã khoét được một lỗ trên trái dừa, kế tiếp dễ hơn rất nhiều, cắt được hơn phân nửa, Vân Ngạn dùng hết sức đè dao xuống, trái dừa đã bị chia ra làm hai.

Thịt dừa trắng nõn lộ ra trước mặt, Vân Ngạn nhờ dì Dương lấy giúp cậu một con dao nhỏ để nạo thịt dừa bên trong ra, gọt bỏ vỏ rồi cắt thành những miếng dài mỏng.

Thịt gà chặt miếng, nấm hương, củ năng, đảng sâm bỏ vào trong nước dừa đã được lọc, sau đó bỏ thịt dừa đã cắt vào, lại thêm muối và một vài gia vị khác, thêm nước, bắc lên bếp, bắt đầu hầm!

Ngoại trừ lúc cắt dừa hơi phiền phức một chút, thật ra mọi thứ vẫn rất đơn giản, tóm lại là đơn giản hơn món gà cay gì đó nhiều, chỉ cần đúng tỷ lệ, gần như không có lý do nào làm nó không ngon, huống chi còn có dì Dương ở bên cạnh hết lòng chỉ dạy.

Sau khi hầm xong, cuối cùng Vân Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm được.

Ngày thường cậu cảm thấy ngồi trên xe lăn rất dễ chịu, nhưng tới lúc nấu ăn thì không thoải mái chút nào.

Khi di chuyển cần phải điều khiển xe lăn, mà khi đó trên tay thường dính bẩn, người cách mặt bàn một khoảng khá xa lại khó dùng sức, nên trước khi làm cái gì cũng phải suy xét quá trình, nếu không giữa đường sẽ gặp phải rắc rối lớn.

Khi đứng lên sẽ linh hoạt hơn nhiều.

Vân Ngạn nghe dì Dương huyên thuyên về việc Thẩm Sơ Hành từng nấu ăn như thế nào, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Sau khi mở được trái dừa cậu liền thấy Thẩm Sơ Hành giống y hệt như trái dừa ngang ngược này vậy.

Bỏ lớp vỏ ngoài cứng rắn, bên trong vừa mềm mềm dễ thương còn thơm ngọt nữa.

Chỉ là, anh ấy đẹp trai hơn trái dừa ngu ngốc này nhiều.

Cuối cùng Vân Ngạn cũng cảm thấy mệt mỏi khi ngồi xe lăn, trả nó về phòng Thẩm Sơ Hành sạc điện, cậu lại trở về phòng bếp.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, gà nấu với thịt dừa đã gần chín, mùi thơm ngào ngạt ngập tràn phòng bếp.

Sau khi hầm xong, tắt lửa đã sắp 6 giờ rưỡi, cậu gửi tin nhắn cho Thẩm Sơ Hành, nhận được câu trả lời: anh còn đang họp, xin lỗi, anh sẽ kết thúc nó sớm nhất có thể.

Sợi dừa vừa cắt xong không dùng hết, Vân Ngạn lấy một miếng gặm gặm, mùi thơm lan tỏa giữa môi và răng, một lát sau đã vơi hết một nửa.

"..." Vân Ngạn nhìn những sợi dừa còn lại, thầm nghĩ cậu không thể ăn hết được.

Người nào đó họp cả ngày hôm nay rồi, nên được thưởng nhỉ?

Vì vậy, Vân Ngạn lấy một túi giữ tươi thực phẩm bỏ sợi dừa vào, ung dung vui vẻ đi xuống tầng hầm.

...

Gần 7 giờ, cuộc họp kéo dài của bộ phận tiếp thị cuối cùng cũng kết thúc, các giám đốc điều hành vẫn đang thảo luận với nhau trong phòng hội nghị, Thẩm Sơ Hành đã ra ngoài trước, không ngẩng đầu lên, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi theo bên cạnh hắn nói vội cái gì đó.

Thẩm Sơ Hành gật gật đầu, giống như là đang đồng tình, người phụ nữ lập tức mỉm cười, nghịch nghịch tóc đầy quyến rũ.

Đáng tiếc... Thẩm Sơ Hành không nhìn thấy.

Đột nhiên, Thẩm Sơ Hành cảm thấy có mùi thơm gì đó thoang thoảng trong không khí.

Ừm?

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy vợ mình dựa vào cái bàn cách đó không xa, đang nghe Trần Viên nói gì đó, ánh mắt nhìn về phía này mang theo ý tứ khó hiểu, lúc nhìn thấy hắn, đôi mắt lập tức sáng ngời, cười cười bước về phía hắn.

Người phụ nữ bên cạnh Thẩm Sơ Hành cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Vân Ngạn thì vẻ mặt cứng đờ trong chốc lát.

Thẩm Sơ Hành lại nói gì đó với cô, vẫy vẫy tay, cô vờ như lơ đãng liếc nhìn Vân Ngạn một cái rồi xoay người vào phòng họp.

Ánh mắt của Thẩm Sơ Hành vẫn luôn dõi theo bóng hình Vân Ngạn đang đi tới, giọng điệu dịu dàng mà người khác chưa nghe thấy bao giờ.

"Sao em lại đến đây?"

"Tới chờ anh tan làm." Vân Ngạn tự nhiên trả lời, mở túi giữ tươi ra, lấy một miếng dừa trắng trắng mập mập nhét vào miệng hắn.

Thịt giòn có mùi thơm dịu, cuốn đi nỗi bực bội buổi trưa.

Hai người đứng trước cửa phòng họp, những người vốn chuẩn bị ra khỏi phòng hội nghị đều dừng bước chân, người đang nói cũng thất thần, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Không ai biết, nội tâm của bọn họ đang hò hét, đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì vậy chứ!!

Chàng trai trẻ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản rộng thùng thình, trông vừa tinh khiết lại tự nhiên, nhìn từ góc độ của phòng hội nghị, vừa lúc có thể nhìn thấy gương mặt tinh xảo trắng nõn của cậu, đến độ cong của tóc cũng đẹp...

Hôm nay, sau khi bị việc lão đại không dùng xe lăn đánh cho một cái, tới gần giờ tan tầm, bọn họ lại bị nhan sắc của vợ boss vả thêm cái nữa.

Khi nghe nói boss muốn kết hôn, bọn họ đều thi nhau tìm kiếm tin tức về vị minh tinh nhỏ này trên mạng, đã xem qua ảnh chụp, chỉ là hôm nay tận mắt thấy người thật, cảm thấy còn đẹp hơn so với ảnh chụp!

Hơn nữa trước kia trong ảnh nhìn cứng đờ, tại sao người thật lại có khí chất linh động như này?

Một minh tinh nhỏ không có thành tích gì hết, quả nhiên boss kết hôn vì coi trọng mặt của cậu ta!

"Ăn ngon không?" Vân Ngạn không biết bọn họ đang miên man suy nghĩ cái gì, mong đợi nhìn Thẩm Sơ Hành: "Lúc nãy em không nếm thử, trái dừa này hình như ngọt hơn so với mấy trái trước, chắc là đã nướng qua rồi, em dùng nó để làm gà nấu với thịt dừa."

"Gà nấu với thịt dừa?" Thẩm Sơ Hành hỏi.

"Ừm." Vân Ngạn cười rộ lên: "Em làm gà nấu với thịt dừa, trước kia đã từng làm qua, nhưng cũng quên gần hết rồi, hôm nay kiếm lại công thức... chờ anh tới ăn thử."

Những người nghe lén trong phòng họp đồng thời cảm thấy chua xót, trong bụng phát ra tiếng ọt ọt.

Gà nấu với thịt dừa!

Đây là bé dễ thương hiền hậu đảm đang gì đây!

Ánh mắt Thẩm Sơ Hành dịu dàng hơn: "Được, em chờ anh một chút, anh đi lên ngay."

Vân Ngạn gật đầu, lại bóc một miếng dừa đút hắn, sau khi rút tay về thì ngửi ngửi ngón tay mình, khóe mắt cong cong, đưa ngón tay trắng nõn tới mũi Thẩm Sơ Hành: "Anh ngửi thử xem, thơm không?"

Đầu ngón tay mang theo mùi dừa, cuối cùng Thẩm Sơ Hành cũng không nhịn nổi nữa, dịu dàng ôm lấy eo cậu, một tay nắm lấy tay cậu, hôn hôn đầu ngón tay, dịu giọng nói: "Rất thơm."

Vân Ngạn chợt cảm thấy mất tự nhiên, vội vàng đẩy hắn ra, đỏ mặt nói: "Anh đi nhanh đi."

Thẩm Sơ Hành không rời đi ngay, mà ôm lấy bả vai của cậu dẫn cậu vào văn phòng của mình, trước khi xoay người còn liếc mắt cảnh cáo những người trong phòng hội nghị.

Mọi người trong phòng họp: "..."

Hừm... Hình như ông chủ đoán được tâm tư của họ?

Hôm nay lúc nhìn thấy boss, bọn họ đều nghĩ là nếu bọn họ có người yêu giống boss thì tốt rồi.

Mà giờ phút này, bọn họ đều điên cuồng diss bản thân giây phút ấy: Loại người mỗi ngày đều bận việc như bọn họ, rốt cuộc luẩn quẩn cái gì trong lòng?

Luôn tồn tại mối quan hệ ngược luyến tình thâm nơi công sở! Tìm một chú chó con hiền hậu như vậy không tốt sao?! Mỗi ngày đều là bánh ngọt nhỏ! Quả thật rất đáng yêu!!!

Bình luận

Truyện đang đọc