XUYÊN THÀNH CỰC PHẨM TRA NAM TRONG SÁCH NIÊN ĐẠI


Nói chuyện phiếm với mấy người bọn họ một lát, Sở Ngự mang Thẩm Kiêu rời đi.
"Sở Ngự ca, chút nữa chúng ta đến cửa hàng bách hóa trước một chuyến được không, em muốn mua ít đồ." Vốn dĩ hôm qua Thẩm Kiêu còn nghĩ tối nay sẽ gọi điện thoại cho Sở Ngự, không nghĩ tới bây giờ cậu có thể theo đối phương về nhà ăn tết, ngẫm lại liền có chút vui vẻ.
Sở Ngự gật đầu, ôn thanh nói, "Được, anh đưa em đi."
"Dạ."
Trời có chút lạnh, Sở Ngự không lái xe, hai người đi song song trên đường, không nhanh cũng không chậm.
Trong mỗi dịp rầm tháng tám, chỉ với một hộp bánh trung thu, là đã chứa đựng muôn vàn lời chúc phúc.

Thẩm Kiêu chọn vài hộp bánh, cộng thêm mấy gói trà, nghĩ thêm một chút cậu lại mua ít kẹo sữa trái cây.
Sau khi mua xong đồ Thẩm Kiêu có chút kích động, "Sở Ngự ca, anh nói bao nhiêu đây có đủ không?"
Đôi mắt thiếu niên rất sáng, đông đầy ý cười.

Sở Ngự thấy rõ ảnh ngược trong mắt đối phương, tất cả đều chính là hắn.
"Đủ rồi, cái gì bọn họ cũng không thiếu, em tới là đã rất vui rồi, mang thứ gì cũng không quan trọng, có tâm ý là được." Gia phong Sở gia rất nghiêm khắc, trưởng bối quản tiểu bối tuyệt đối chặc, nhưng trừ bỏ cha mẹ ruột ra, các trưởng bối khác đều rất từ ái với tiểu bối.
Nghe Sở Ngự nói xong, Thẩm Kiêu cũng yên tâm không ít, lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, cậu nhìn về phía Sở Ngự nói: "Sở Ngự ca ơi, anh có thể ở lại đây chờ em một lát không, em mua cho Hạ lão sư một hộp bánh trung rồi liền về tìm anh.

Em nhanh lắm, mười phút là trở lại ngay." Nếu Sở Ngự không tới, hôm nay Thẩm Kiêu vốn tính mua ít bánh trung thu thăm vợ chồng Hạ Lận Khải, nhưng bây giờ Sở Ngự đã tới, kế hoạch ban đầu cũng tự nhiên được gác lại.
"Thế nào, không thể mang anh đi gặp lão sư em sao?" Tuy rằng biết ý Thẩm Kiêu không phải như vậy, nhưng Sở Ngự vẫn muốn trêu chọc cậu.
"Không không không, đương nhiên không phải, chỉ là em thấy chạy tới chạy lui có chút phiền phức, nên muốn anh ở lại đây chờ em một lát là xong, không có ý gì khác đâu."
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của đối phương, Sở Ngự cười khẽ hai tiếng, "Được rồi, trêu em chút thôi, anh và em cùng đi đi, hiện tại còn sớm, 6 giờ về đến nhà là được."

Thẩm Kiêu hiếm thấy mà nhíu mày, "Sở Ngự ca, chỉ cần anh muốn đi, nơi nào em cũng nguyện ý mang anh đi."
Sở Ngự đưa hết đồ sang tay trái, dùng tay phải xoa xoa hàng mi nhăn lại của Thẩm Kiêu, ôn nhu nói, "Ừm, lần sau sẽ không đùa như vậy nữa." Làn da trên đầu ngón tay có chút ấm áp, chỉ xoa một chút, cả ngón tay liền tê dại.
"Dạ."
Thẩm Kiêu gõ cửa hai cái, an tĩnh đợi một lát, không bao lâu sau cửa liền được mở ra.
Đại khái là qua mười mấy phút, Thẩm Kiêu đã ra tới, Sở Ngự chờ Thẩm Kiêu ở bên ngoài, không có vào trong.
Khoảng cách hai người cũng không dài, Thẩm Kiêu chạy một chút đã đến trước mặt Sở Ngự, có điều trên mặt vẫn xuất hiện ít hồng nhạt, cậu lấy một nữa đồ trong tay Sở Ngự qua, rồi nhẹ giọng nói, "Chúng ta đi thôi, Sở Ngự ca."
"Được."
Hôm nay nhà cũ Sở gia rất náo nhiệt, từ giữa trưa trong nhà đã bắt đầu làm cơm chiều, phòng bếp cũng cắt rất nhiều thịt viên.

Mấy người lớn khá vui vẻ, nên không so đo với tiểu hài tử ăn vụn mấy cái cho đỡ thèm.
Sở Kỳ là một vương hài tử, tuy rằng đã học cao trung rồi, nhưng bình thường vẫn thích mang theo một đám nhóc con đi chơi.

Nam thì bắn bi, đốt pháo, nữ thì nhảy dây, đám nhóc xung quanh đều tụ lại ở chỗ này, rất náo nhiệt.
"A a a, anh chơi xấu, rõ ràng viên bi kia vừa mới động mà." Vẻ mặt nhóc con ủy khuất nhìn Sở Kỳ, ý đồ muốn giảng đạo lý.
Nhưng da mặt Sở Kỳ dày thật sự, một chút cũng không thèm để ý, "Nhóc nhìn lầm rồi, rõ ràng là không có nhúc nhích." Nói xong, cậu liền bỏ mấy viên bi vào túi, "Ai nha, xem ra mấy nhóc đều thua hết rồi, anh về nhá."
Mấy nhóc con nào gặp qua tình cảnh này, vốn dĩ bi của bọn nhóc không nhiều lắm, mà bây giờ tất cả gần như đã bị Sở Kỳ cầm đi, một đám ủy khuất muốn chết, hai mắt đều đỏ lên.
"Ô ô ô ô, ô ô ô ô." Có khả năng chúng biết mình không thể nói lý với Sở Kỳ, nên mấy nhóc mới ngồi xuống đất, một đứa nhào khóc, hai đứa lăn lăn.
Sở Kỳ thấy mấy nhóc khóc nhè, cũng sợ tới mức cuống lên, vội vàng móc mấy viên bi trong túi ra trả lại, "Được rồi được rồi, mấy nhóc đừng khóc, anh trả lại cho mấy nhóc còn không được sao? Thật là, một đám tiểu tổ tông, lần sau anh không dẫn mấy nhóc đi chơi đâu."
Mấy tiểu hài tử nhìn bi của bản thân, không khóc nữa, chỉ là vẫn còn thút tha thút thít, thở ra mấy cái bong bóng.


Sở Kỳ lau nước mũi cho từng đứa, cười mắng, "Một đám, đều là quỷ lôi thôi."
"Đại đường ca* trở lại rồi!"
*Đường ca là anh họ, đại đường ca là kiểu anh họ lớn nhất trong đám anh họ.
Sở Ngự mới vừa đến cổng lớn, mấy tiểu hài tử liền lao tới trước mặt, có hài tử của thúc thúc hắn, cũng có mấy nhóc của nhà hàng xóm.
Sở Kỳ thấy Sở Ngự và Thẩm Kiêu cũng vội vàng chạy đến, "Ca, anh Kiêu, cuối cùng hai người cũng về rồi."
"Ừm, vừa mới xảy ra chuyện gì, anh ở thật xa mà còn nghe tiếng mấy đứa cãi cọ ồn ào."
Nói thật, muốn hỏi người hiện tại Sở Kỳ sợ nhất là ai sao, kia nhất định là Sở Ngự rồi, cậu không muốn làm đối phương có một chút bất mãn, nên vội vàng pha trò nói, "Haizz, có chuyện gì đâu.

Chúng ta mau vào đi thôi, gia gia bọn họ chờ đến sốt ruột rồi kìa."
Nhóc con vừa mới khóc lợi hại nhất, Tần Tiểu Bảo, chạy tới trước mặt Sở Ngự, nhìn qua giống như có chút thẹn thùng, "Sở Ngự ca ca?"
Sở Ngự chưa thấy qua tiểu hài tử này, nhưng vẫn cúi người xuống, "Ừm, làm sao vậy?" Hắn nhìn ra nhóc có chút khẩn trương, có thể là có chuyện gì muốn hỏi.
Nhóc con lẩm ba lẩm bẩm đã lâu, một lời cũng không hỏi ra được.
Có lẽ nhìn ra nhóc đang quẫn bách, Thẩm Kiêu cúi thấp người, lấy mấy viên kẹo trong túi ra, để vào lòng bàn tay nhóc, rồi sờ sờ đầu nó, ôn nhu nói: "Sở Ngự ca ca của em thoạt nhìn có một chút nghiêm túc, nhưng tính tình rất tốt, đừng sợ, muốn hỏi cái gì thì liền hỏi, anh ấy sẽ không tức giận đâu." Nói xong cậu còn nhéo nhẹ hai cái vào đầu ngón cái nhóc, muốn cho đối phương thả lỏng một chút.
Tiểu hài tử nhìn Sở Ngự rồi lại nhìn Thẩm Kiêu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi, "Sở Ngự ca ca, nếu có một đứa trẻ làm kiểm tra bị điểm kém, thì nó có còn là đứa trẻ tốt hay không?" Sau khi hỏi xong, nhóc theo bản năng siết chặt tay Thẩm Kiêu, rồi nhìn chằm chằm vào Sở Ngự, vừa sợ hãi nhưng lại vừa có chút chờ mong.
Sở Ngự buông đồ trong tay xuống, sờ đầu nhóc con, ngữ khí chậm lại, "Còn.

Chỉ cần nhóc còn biết thẹn thùng, biết xấu hổ, vậy nhóc vẫn là một đứa trẻ tốt, đứa trẻ tốt đều biết cảm thấy thẹn tâm, không cần quá để ý thành tích kiểm tra, nhưng cũng không thể hoàn toàn không thèm để ý, biết không?"
Nghe Sở Ngự nói xong, hai mắt Tần Tiểu Bảo sáng rực, nhóc dùng sức gật đầu, "Cảm ơn Sở Ngự ca ca." Nói xong lại nhìn qua Thẩm Kiêu, "Cảm ơn ca ca."

Thẩm Kiêu sờ sờ mặt tiểu hài tử, dặn dò, "Về sau không được khóc nữa, xem mặt em đi, khắp nơi đều là nước mắt, tới mùa đông rồi, gương mặt rất dễ rạn nứt, khi ấy sẽ rất đau đó."
"Dạ dạ, em biết rồi ca ca ơi." Gương mặt nhóc lộ ra tươi cười, thực đáng yêu.
Sở gia hôm nay làm rất nhiều đồ ăn, ý nghĩa của Tết Trung Thu vốn là đoàn viên, bạn bè thân thích khó có được cơ hội quây quầng bên nhau, tự nhiên cũng tận khả năng ăn nhiều thêm một chút.
Sở gia người nhiều, hai cái bàn lớn cộng thêm một cái bàn nhỏ, Thẩm Kiêu tất nhiên là đi theo Sở Ngự ngồi cạnh bên.
Từ trước đến nay Sở gia gia rất thương yêu Sở Ngự, yêu ai yêu cả đường đi, nên ông cũng rất thích Thẩm Kiêu.

"Kiêu Kiêu à, ăn nhiều một chút, không biết đồ ăn này có hợp khẩu vị con không nữa." Nói xong ông gắp cho Thẩm Kiêu một khối xương sườn, ông nhớ rõ mấy tiểu hài tử trong nhà đều rất thích ăn cái này, cho nên ông nghĩ Thẩm Kiêu hẳn là cũng sẽ thích ăn.
Thẩm Kiêu vội vàng đưa chén ra tiếp được, được trưởng bối gắp đồ ăn cho, rất vinh hạnh.
"Cảm ơn gia gia." Nói xong cậu kẹp lên xương sườn nếm thử, vui vẻ nói, "Ăn rất ngon."
Đại bá Sở gia cười cười, "Ăn ngon là được rồi, đây chính là chuyên môn của ta đó, tiểu Thẩm đừng khách khí, ăn nhiều một chút đi."
"Dạ."
Trên bàn cơm rất náo nhiệt, lâu lắm không gặp, Sở gia cũng không nói đến quy củ khi ăn, mọi người đều một bên ăn một bên tâm sự, còn hỏi chuyện máy kéo của Sở Ngự, hắn liền chọn một ít không quá trọng yếu để tiếp chuyện, mọi người nghe cái hiểu cái không, nhưng sau khi nghe xong, thì vẫn hung hăng khích lệ Sở Ngự một phen.
Sở phụ càng mừng rỡ hơn, tuy rằng ông rất ít khi khen Sở Ngự, nhưng cũng không gây trở ngại việc ông nghe người khác khích lệ hắn, hai ngày này ông có thể nói là xuân phong đắc ý, mỗi ngày đều có người khen ông nuôi con quá tốt, làm ông vui vẻ không chịu nổi.
Sau khi ăn xong, Sở Ngự bồi sở gia gia chơi mấy ván cờ, còn Thẩm Kiêu ở phòng khách chơi với mấy nhóc con Sở gia, có thể là bản thân Thẩm Kiêu tương đối thu hút mấy nhóc, dù sao từ nhỏ đến lớn, mấy đứa trẻ theo bên cạnh cậu đều rất ngoan, mấy nhóc Sở gia này cũng không ngoại lệ.
Lại một ván cờ kết thúc, Sở Ngự nhìn thời gian, "Gia gia, con đưa Thẩm Kiêu trở về trước, bằng không lát nữa sẽ không vào trường được."
Sở gia gia gật đầu, "Ừ, đi đi, chú ý an toàn."
Ban đêm, có chút lạnh, ánh trăng rất tròn, lộ ra ánh sáng chiếu xuống mặt đất, có vài phần giống như sương mờ.
"Một tháng này, em thế nào?" Hai người chậm rãi bước trên đường phố, Sở Ngự có chút muốn biết gần đây đối phương làm cái gì, nhưng lại không trực tiếp hỏi, chỉ có thể vu vơ một hồi.
Thẩm Kiêu đá đá mấy viên đá nhỏ ven đường, có chút vui vẻ, "Không có việc gì.

Thời gian trước Hạ lão sư để em dịch một cuốn tiểu thuyết ngoại quốc, sau đó lão sư cảm thấy em phiên dịch không tồi, nên liền đưa liên hệ em cho nhà xuất bản, mấy hôm trước lão sư mới vừa viết xong bài tựa cho em rồi."
"Rất lợi hại." Sở Ngự không nghĩ tới Thẩm Kiêu đã đến mức phiên dịch được tiểu thuyết, còn nhanh hơn hắn tưởng tượng.
"Không có, lão sư đã giúp em rất nhiều, công lao lớn nhất là của lão sư." Thẩm Kiêu không khiêm tốn, hắn hiểu rõ, nhưng nếu không có Hạ Lận Khải, cho dù cậu phiên dịch thật sự rất tốt đi nữa, thì cũng sẽ không có nhà xuất bản nào tìm thấy, ít nhất trước mắt sẽ không.

Sở Ngự không phản bác, hắn gật đầu, nói: "Ừm, gặp được một lão sư tốt rồi."
Thẩm Kiêu cười đến cong mắt, "Đúng vậy, lão sư rất tốt."
"Gần đây học tập có vất vả không?"
Thẩm Kiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không vất vả, khoảng thời gian trước em đã bắt đầu tiếp xúc với tiếng Pháp, em muốn học thêm nhiều thứ nữa."
"Em thích thì liền học."
"Ân ân, à, đúng rồi, em có tham gia một cuộc thi, là cấp quốc gia, cuộc thi này mà thắng, là có thể được thưởng đến 500 đồng." Nói đến tiền, mắt Thẩm Kiêu sáng rực lên.
Sở Ngự nghĩ nghĩ hỏi, "Đây là lần đầu tiên em tham gia thi đấu sao?"
"Dạ."
"Chúng ta đi nhanh chút, anh mang em đến nơi này."
"Được."
Ánh trăng rất sáng, không đi được bao lâu Thẩm Kiêu đã ngửi được hương hoa.

Trước mắt là một cây hoa quế, rất lớn, tuổi đời được vài năm rồi.
Sở Ngự đi lên trước, bẻ một cành hoa quế, đưa cho Thẩm Kiêu, ôn nhu nói, "Chiết quế*, cho em."
*Đây là hành động bẻ một cành quế, ý nghĩa sâu xa là vượt qua kỳ thi.
Ánh trăng mênh mông, mang theo hương quế, lẳng lặng vây quanh thanh niên, chấp hoa cầu nguyện.
Qua một hồi lâu.
Má lúm đồng tiền trên mặt Thẩm Kiêu không tự giác hiện lên, cậu cười khẽ hai tiếng, "Cảm ơn anh."
"Em tự bẻ cho bản thân một nhánh đi, vậy em liền có hai nhánh rồi."
"Được."
Cuối cùng, Thẩm Kiêu lại đưa nhánh chiết quế của mình cho Sở Ngự..


Bình luận

Truyện đang đọc