XUYÊN THÀNH ĐÀN EM PHÁO HÔI CỦA NAM CHÍNH TRUYỆN NGƯỢC

Editor: Panacea

Chương 14.

Ở bên cạnh nghe Thẩm Trình Miên nói chuyện phiếm với Hoắc Dục Tiêu, An Tử Mục đã sớm khó chịu trong lòng, bây giờ vừa thấy Hoắc Dục Tiêu đang luyện chữ thì không khỏi mở miệng đáp lời ngay.

Hoắc Dục Tiêu ngước mắt, chia cho An Tử Mục một cái liếc mắt, "Ừ" một tiếng đáp lại.

An Tử Mục nở nụ cười, nhìn Hoắc Dục Tiêu viết chữ, nói, " Muốn viết đẹp thì trước khi viết phải quan sát rồi mới đặt bút xuống."

"Hơn nữa khi mới bắt đầu luyện, tốt nhất là nên tập viết bằng giấy ô vuông, hiệu quả sẽ cao hơn." An Tử Mục cầm bút lên, tiện tay vẽ ra một ô vuông tập viết vuông vức, đường nét thẳng tắp.

Vẽ xong gã nhìn về phía bảng chữ mẫu của Hoắc Dục Tiêu, "Trước khi đặt bút thì quan sát hình dạng, ví dụ như chữ "viên" (*) này, kết cấu chiều dọc dài bề ngang ngắn, đặt bút ở vị trí này dựng một đường trung tuyến, chiều rộng bằng một phần tư chiều dài." (***)

(*) Chữ Viên: 円

An Tử Mục nói, vẽ ra một chữ "viên" trong vở tập viết.

Thẩm Trình Miên nhìn lướt qua, không thèm để bụng tí nào.

Chữ lần trước Hoắc Dục Tiêu viết cũng không khác gì An Tử Mục, mà hắn còn chẳng cần dùng ô vuông tập viết để hỗ trợ nữa cơ.

Cậu nghĩ như vậy, nhưng dường như Hoắc Dục Tiêu lại nghe An Tử Mục giảng giải rất nghiêm túc, tuy rằng biểu cảm vẫn không thay đổi, nhưng tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở ngòi bút của An Tử Mục.

An Tử Mục như được tiếp thêm sức mạnh, tâm trạng rất tốt, viết xong một chữ "viên", lại vẽ ra một ô vuông tập viết nữa, nói với Hoắc Dục Tiêu, "Thử một chút không?"

Hoắc Dục Tiêu lại phối hợp ngoài ý muốn, cầm lấy bút, quan sát chữ "dương" (*) tiếp theo trong bảng chữ mẫu, sau đó viết một chữ "dương" lên ô vuông tập viết mà An Tử Mục vừa vẽ ra.

(*) Chữ Dương: 佯

Muốn trở nên khác biệt với những người khác trong mắt một con sói săn mồi như Hoắc Dục Chiêu thì phải có tài năng vượt trội hơn hắn, An Tử Mục biết rõ điều này, trong những lần tiếp xúc trước kia đã không khiến Hoắc Dục Tiêu phiền chán, bây giờ là lúc thích hợp để thể hiện một vài điểm hơn người ra.

"Thói quen viết chữ của cậu rất sắc bén, nhưng chữ mẫu trong này tự nhiên, mềm mại lại nhẹ nhàng, cho nên dùng đầu bút lông sẽ thích hợp hơn." Giọng điệu An Tử Mục dịu dàng, viết một chữ bên cạnh, lúc này gã cũng không tập viết bằng ô vuông nữa, nhưng chữ viết ra cũng đã giống trong bảng chữ mẫu đến bảy mươi phần trăm.


Thẩm Trình Miên nhìn đống chữ kia, trong đầu đột nhiên hiện lên tờ giấy có chữ viết của Hoắc Dục Tiêu.

Trong sách cũng không mô tả khả năng bắt chước chữ viết người khác của An Tử Mục, nên cậu vẫn luôn cho rằng bởi vì gã thích Hoắc Dục Tiêu một cách b3nh hoạn nên mới có thể mô phỏng chữ viết của Hoắc Dục Tiêu giống đến vậy, bây giờ xem ra, đây hẳn là tài năng trời sinh của An Tử Mục.

Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên không khỏi cảm động trong lòng, nếu có thể nghĩ cách khiến An Tử Mục bắt chước chữ của Hoắc Dục Tiêu giống một chút, mặc dù không thể hoàn toàn chứng minh được rằng tờ giấy kia là do An Tử Mục viết, nhưng để gieo một hạt giống nghi ngờ vào lòng Hoắc Dục Tiêu hẳn là không thành vấn đề.

Nhưng phải làm thế nào mới có thể khiến An Tử Mục bắt chước chữ viết của Hoắc Dục Tiêu một lần nữa? Hơn nữa, An Tử Mục tuyệt đối không thể viết trước mặt hắn, làm thế khác nào tự vạch trần bản thân.

Thẩm Trình Miên nghĩ rồi lại nghĩ, thấy hơi đau đầu, nhìn mấy chữ An Tử Mục viết, cậu nghĩ thầm, nếu mình nhắc nhở Hoắc Dục Tiêu rằng "Khả năng bắt chước chữ viết của An Tử Mục rất xuất sắc cho nên rất có thể cậu ta cũng sẽ bắt chước được chữ của cậu." thì Hoắc Dục Tiêu có tin không nhỉ?

Dù sao thì, mục đích của cậu cũng chỉ là muốn Hoắc Dục Tiêu đề phòng An Tử Mục mà thôi.

Nhưng ý tưởng này vừa nảy ra, đã nghe An Tử Mục nói: "Luyện chữ là một quá trình cần sự kiên trì bền bỉ. Chữ mẫu này khá giống với kiểu chữ mà tôi đã từng luyện nên mới có thể viết giống đến vậy, muốn chữ viết ra đẹp hoàn hảo vẫn phải mất rất nhiều thời gian luyện tập, Dục Tiêu chỉ vừa mới luyện mà viết tốt được như vậy đã rất giỏi rồi."

Ý là, gã cũng chỉ là trùng hợp từng bắt chước kiểu chữ này mà thôi.

Những lời này chắc chắn đã khiến ý tưởng vừa nảy ra của Thẩm Trình Miên bị bóp ch3t từ trong trứng nước.

Quả nhiên là tên điên bụng dạ đầy toan tính, trơn mượt không khác gì một con cá chạch, không để lại chút sơ hở nào.

Thẩm Trình Miên không khỏi thăm hỏi An Tử Mục vài lần trong lòng.

Hoắc Dục Tiêu cầm lấy vở, nhìn những chữ An Tử Mục vừa viết, dường như đôi mắt toát lên vẻ khen ngợi hờ hững, "Thật sự viết không tệ."

An Tử Mục cười ôn hòa, rất là khiêm tốn, "Do trùng hợp thôi."

Hoắc Dục Tiêu lắc đầu nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn thoáng qua hai trong số những chữ mà An Tử Mục viết, "Giữa hai chữ có thể có tiến bộ lớn như vậy, cậu rất có tài năng thiên bẩm."

Khóe miệng tươi cười của An Tử Mục hơi khựng lại trong nháy mắt, nhưng đã trở lại bình thường ngay lập tức, nụ cười càng sâu, trong giọng nói có hơi quen thuộc, "Nghe cậu khen như vậy, tôi có hơi được thương mà sợ đó."

Thẩm Trình Miên nghe được lời nói của Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt bỗng nhiên sáng quắc, nếu Hoắc Dục Tiêu cũng cho rằng An Tử Mục có tài năng trời sinh, vậy thì tính toán vừa rồi của cậu vẫn có thể thực hiện được?


Sau câu khen ngợi kia, Hoắc Dục Tiêu không nói gì nữa, khóe miệng cười như không cười, hắn cất bảng chữ mẫu vào, đứng lên, nhìn Thẩm Trình Miên nói, "Về phòng học."

"Hả?" Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, cậu nhìn về phía mấy món đồ trên tay Hoắc Dục Tiêu theo bản năng, phát hiện vậy mà Hoắc Dục Tiêu chỉ đem theo hai cuốn vở cùng với một bảng chữ mẫu, hiển nhiên không có ý định ở lại phòng học này làm bài tập.

Hồi nãy nghe thấy An Tử Mục nói câu kia, còn tưởng rằng Hoắc Dục Tiêu sẽ ở đây làm xong bài tập rồi mới về, nên cậu đã mang cả bài tập đến.

Bây giờ xem ra Hoắc Dục Tiêu không chấp nhận đề nghị của An Tử Mục.

"Không muốn về?" Hoắc Dục Tiêu nhướng mày.

"Về về về!" Tưởng tượng đến cảnh Hoắc Dục Tiêu từ chối An Tử Mục, tâm trạng Thẩm Trình Miên rất tốt, hơn nữa tuy rằng quay về hay ở đây gì thì cũng có tên điên An Tử Mục, nhưng ngồi trong phòng học cùng cả lớp vẫn thoải mái hơn nhiều so với việc chỉ có hai người họ và An Tử Mục.

Cậu dọn dẹp đồ đạc mình mang đến ngay lập tức, nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, "Đi thôi."

Nụ cười trên môi An Tử Mục dần phai nhạt, ban đầu gã cũng chỉ thuận miệng đưa ra ý kiến làm bài tập ở đây, Hoắc Dục Tiêu đồng ý thì tốt, còn không thì cũng không ngoài dự kiến, gã không để ý.

Nhưng giờ phút này tâm tình của gã không tốt chút nào.

Đầu tiên là, sự gia nhập ngoài ý muốn của Thẩm Trình Miên khiến gã không vui, thứ hai.

Gã hơi nheo mắt, dường như thằng nhóc họ Thẩm này khiến người khác rất ngứa mắt, gã vẫn chưa tìm ra người mà Hoắc Dục Tiêu thích, nhưng chỉ dựa vào trực giác, ngay bây giờ, Thẩm Trình Miên càng khiến gã phiền chán hơn nhiều so với việc chưa tìm được người trong lòng của Hoắc Dục Tiêu.

Trực giác của gã trước giờ rất ít khi sai lầm.

Nếu vậy, đồng thời xử lí cả hai chuyện luôn cũng được.

Tín hiệu nguy hiểm trong ánh mắt chợt lóe qua, suy nghĩ nhiều thứ như vậy chỉ trong nháy mắt, biểu cảm của An Tử Mục vẫn tự nhiên lại ôn hòa như cũ, bình thản ung dung thu dọn đồ đạc, cùng hai người Hoắc Dục Tiêu bước ra khỏi phòng học.

Khi bọn họ vừa trở về, tiết tự học đầu tiên của buổi tối mới vừa kết thúc, tiếng chuông du dương quanh quẩn trong sân trường, sân trường yên tĩnh bắt đầu ồn ào hẳn lên.

Thẩm Trình Miên suy tư muốn tìm một cơ hội đề cập chuyện An Tử Mục bắt chước chữ viết với Hoắc Dục Tiêu, cụ thể là nghĩ ngợi làm sao để nói đến gã một cách cẩn thận, rốt cuộc thì lấy lý do này để chứng minh An Tử Mục chính là người bắt chước chữ viết của Hoắc Dục Tiêu, dẫn dắt nguyên chủ đến tầng sáu vẫn gượng ép quá.


Hơn nữa, trước kia cậu cũng đã tỏ vẻ không thích An Tử Mục, nếu khiến Hoắc Dục Tiêu hiểu lầm rằng cậu cố tình đổ oan cho An Tử Mục bởi vì chán ghét gã thì sẽ mất nhiều hơn được.

Mãi tới khi đến phòng học cũng chưa biết được phải mở lời như thế nào, khi bước vào trong phòng, Thẩm Trình Miên đột nhiên cảm giác được bầu không khí có gì đó không ổn.

Phòng học vốn ồn ào bỗng dưng yên tĩnh trong phút chốc sau khi bọn họ bước vào, thỉnh thoảng có bạn học liếc nhìn bọn họ, nhưng khi Thẩm Trình Miên nhìn lại thì nhanh chóng chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Mơ hồ dâng lên cảm giác không tốt trong lòng, Thẩm Trình Miên nheo mắt, nhìn khắp nơi, vừa đúng lúc đối diện với một ánh mắt đang do dự nhìn qua, Thẩm Trình Miên liếc thấy, vừa hay người này là nhóc ngồi cùng bàn khi trước của cậu.

Cậu lập tức bước qua, mở miệng lễ phép, "Bạn học Trương, xin hỏi có chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Sau khi cậu mở miệng, Hoắc Dục Tiêu và An Tử Mục cũng đồng thời nhìn sang Trương Bằng Vũ.

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khiến người khác có cảm giác áp lực nặng nề, Trương Bằng Vũ hơi không chịu được, ngập ngừng mở miệng, "Hình như là Triệu Tử Huy đã xảy ra chuyện gì đó."

"Cái gì?" Sắc mặt Thẩm Trình Miên khẽ thay đổi, dường như nghĩ đến An Tử Mục ngay lập tức, cậu đè nén cảm giác muốn quay đầu trừng mắt với gã, tiếp tục gặng hỏi, "Triệu Tử Huy xảy ra chuyện gì? Cậu ta quay về lớp chưa?"

Cậu vừa hỏi vừa nhìn về phía chỗ ngồi của Triệu Tử Huy, nhưng trên bàn Triệu Tử Huy chỉ có một vài quyển sách, vứt linh tinh rối loạn, không đoán được có chuyện gì.

"Cụ thể là gì thì tôi không rõ," Trương Bằng Vũ lắc đầu, "Vừa rồi Lý Thiên Diệu với Lưu Tề Huy ở lớp 6 có đến tìm cậu và Hoắc...bạn học Hoắc, nhìn rất sốt ruột, bọn họ còn xin nghỉ phép giúp Triệu Tử Huy, hình như nói là cậu ta bị thương. Cậu vẫn nên gọi điện thoại hỏi bọn họ thử đi."

Nghe xong lời này, Thẩm Trình Miên lập tức quay về chỗ ngồi tìm điện thoại, bởi vì đồng phục trường không có túi, nên ở trường học cậu rất ít khi mang theo điện thoại bên người.

Cậu vừa mới lấy điện thoại ra, đã nghe thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu.

"Đã không sao rồi."

Thẩm Trình Miên nghe vậy, quay đầu lại, nhìn thấy màn hình điện thoại Hoắc Dục Tiêu đưa qua, tin nhắn cuối cùng trên giao diện chat là tin nhắn báo bình an của Lý Thiên Diệu.

Cuối cùng cũng được thả lỏng, Thẩm Trình Miên mở điện thoại mình ra, phát hiện từng người Lý Thiên Diệu và Lưu Tề Huy cũng đã gọi điện cho cậu.

Sau khi vội vàng nhìn lướt qua lịch sử nhắn tin nhưng cũng không biết được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Trình Miên gọi điện thoại trực tiếp cho Lý Thiên Diệu.

Điện thoại vừa mới liên lạc được, cậu đã hỏi ngay, "Xảy ra chuyện gì?"

Giọng điệu của Lý Thiên Diệu ở đầu bên kia rất nhẹ nhàng, "Không sao không sao đâu, đừng lo lắng, Tử Huy gặp phải một vụ cướp bóc trên đường, hăng hái làm việc nghĩa, trên cánh tay bị thương, bây giờ đang băng bó ở bệnh viện."

Hăng hái làm việc nghĩa? Nói cách khác là do Triệu Tử Huy tình cờ gặp phải, mục tiêu ban đầu của bọn họ không phải y.


Vậy thì hẳn là không liên quan đến An Tử Mục.

Không phải bị người ta gài bẫy thì tốt, Thẩm Trình Miên âm thầm thở ra nhẹ nhàng, "Miệng vết thương nghiêm trọng không?"

"Nhìn rất đáng sợ, chảy máu rất nhiều, nhưng mà bác sĩ nói rằng không có gì nghiêm trọng, điều trị một thời gian là được rồi." Lý Thiên Diệu nói.

"Vậy là tốt rồi." Thẩm Trình Miên hoàn toàn yên tâm.

"Yên tâm đi, để tôi với Tề Huy chăm sóc cậu ta."

Lý Thiên Diệu còn chưa nói xong, Thẩm Trình Miên đã nghe được tiếng ồn ào của Triệu Tử Huy ở đầu bên kia "Để tôi nói vài câu với Trình Miên", sau đó đầu bên kia đã chuyển sang âm thanh tùy tiện của Triệu Tử Huy.

"Trình Miên, dù sao thì cũng nhờ cậu dặn dò tôi mang vệ sĩ, nếu không thì hôm nay tôi cũng không thể thoát thân dễ dàng như vậy, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm."

Giọng nói của y hoàn toàn bình thản, xem ra là thật sự không có gì nghiêm trọng.

Chẳng qua thật là xui xẻo, vậy mà lại gặp phải cướp bóc.

Thẩm Trình Miên thở dài, hoài nghi sâu sắc về tình hình trị an của thế giới này, đành phải nhân cơ hội nhắc nhở bọn họ đề cao cảnh giác lần nữa, "Ra khỏi cửa nhất định phải mang vệ sĩ đàng hoàng."

"Rất cần thiết!" Triệu Tử Huy nói, "Yên tâm đi, bây giờ tôi nhớ kĩ lắm rồi."

Bên kia khẽ truyền đến âm thanh của Lý Thiên Diệu, "Cậu mang vệ sĩ có ích lợi gì? Gặp chuyện thì vội vàng đâm đầu lên phía trước."

"Lần sau tôi nhất định nhớ rõ mà!" Triệu Tử Huy la lên.

Chờ Triệu Tử Huy khoe khoang phóng đại tầm quan trọng của vệ sĩ với Lý Thiên Diệu và Lưu Tề Huy xong, Thẩm Trình Miên vừa lòng cúp máy, sau đó nhìn về phía người bên cạnh.

Có một người nhất định phải được nhắc nhở chú ý an toàn ngồi bên cạnh cậu.

"Anh Dục," Thẩm Trình Miên nhíu mày, "Triệu Tử Huy hở chút là xảy ra chuyện."

Hoắc Dục Tiêu ngước mắt nhìn thẳng cậu.

Đối diện với ánh mắt không có một gợn sóng của hắn, Thẩm Trình Miên dừng một chút, giọng điệu càng nghiêm túc hơn, "Cánh tay cậu ta xém chút nữa là bị chặt đứt, máu chảy đầy đất, cực kì đáng sợ."

Lời editor: Mọi người ơi cái đoạn này (***) trong bản CV ổng nói cái gì tôi chả hiểu:))) Khổ quá vừa dốt hình vừa dốt tiếng Trung còn gặp cảnh này. Tôi đành phải chém theo tổ tiên mách bảo, nhìn có vẻ dễ hiểu nhưng nội dung có chính xác không thì tôi không chắc.


Bình luận

Truyện đang đọc