XUYÊN THÀNH ĐÓA HOA CAO LÃNH TRONG TRUYỆN VẠN NGƯỜI MÊ

Theo bóng của rồng lớn xoay quanh chân trời, thành thứ hai đã bị phá, sắc mặt Lâu Nguy Yến trở nên khó coi.

Truyền Âm phù không ngừng sáng lên, giọng các trưởng lão thúc giục vang lên không dứt bảo hắn ta mau chóng quay về. Lâu Nguy Yến phân rõ nặng nhẹ, tu vi của Ninh Tễ không dưới hắn ta, lúc này nếu cứ tiếp tục dây dưa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn ta cầm chặt đao Tu La rồi xoay người rời đi.

Lâu Nguy Yến rời đi cũng không khiến Ninh Tễ thay đổi sắc mặt.

Sau khi vảy rồng trên Long đan trượt đi, y thả lỏng tay. Lúc này vảy rồng vì chủ nhân đã tỉnh táo lại mà yên tĩnh, nhưng vẫn xoay xung quanh linh khí trong cơ thể.

Ninh Tễ nhìn không rõ rốt cuộc vảy rồng đó có hình dạng thế nào. Chỉ là lúc nghĩ đến tên Sở Tẫn Tiêu, lòng y thoáng ngẩn ngơ.

"Sở Tẫn Tiêu sao."

Hóa ra sợi huyền khi ấy là hắn.

Đuôi chân mày của y thoáng dừng lại, sau khi Lâu Nguy Yến rời đi y nghĩ có lẽ mình cũng nên đến chiến trường Ma vực, nhưng thấy Tạ Dữ Khanh vẫn luôn ở một bên bỗng siết chặt tay, một lượng máu lớn tràn ra từ miệng hắn.

Tạ Dữ Khanh vốn bị thương nặng, sau khi dùng thủy kính giúp Ninh Tễ ra khỏi Yêu giới thì phản phệ càng thêm nghiêm trọng. Lúc này Lâu Nguy Yến rời đi, rốt cuộc hắn không đè nén thương thế nổi nữa.

Cảnh tượng khóe môi hắn chảy máu quá đáng sợ, lam y gần như bị nhuộm đỏ, cùng lúc đó tu vi của hắn nháy mắt lùi lại.

Ninh Tễ nhìn sang, bước chân bỗng dừng lại.

"Kiếm tôn." Trước khi hôn mê Tạ Dữ Khanh ngẩng đầu lên, hắn vốn định nói gì đó nhưng lại nhận ra sau khi làm ra chuyện kia, giữa mình và y đã chẳng còn gì để nói nữa.

Dáng vẻ hiện giờ của hắn chắc chắn rất chật vật.

Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, hắn nghĩ có lẽ Ninh Tễ sẽ rời đi.

Lúc này y... cuối cùng cũng có thể rời đi.

Sức phản phệ hết sức mạnh, trái tim như bị xoắn nát rồi chậm rãi rơi xuống. Tạ Dữ Khanh không dám nhìn mặt Ninh Tễ, chậm rãi rủ mắt xuống.

Đúng lúc này, một đường kiếm khí đi vào ấn đường của hắn. Trong khoảng khắc ý thức mơ hồ, hắn thấy bóng người màu trắng ấy dừng lại.

Ninh Tễ vốn định rời đi, nhưng lại không ngờ Tạ Dữ Khanh phản phệ nghiêm trọng như vậy. Mắt thấy hắn từ Hóa Thần tụt xuống Nguyên Anh, nếu y không ra tay thì chỉ sợ mạng hắn khó mà giữ được.

Tuy y biết chắc người này đã làm gì đó phản bội y. Nhưng việc nào ra việc đó, y quả thật đã mượn sức của Tạ Dữ Khanh để ra khỏi Yêu giới.

Vẻ mặt của hắn khi bị Lâu Nguy Yến vạch trần chợt hiện lên trước mắt rồi biến mất.

Ninh Tễ nhìn người thanh niên cả người nhuộm máu đỏ hô hấp mỏng manh trước mặt, cuối cùng cau mày lại.

Tạ Dữ Khanh đã hoàn toàn mất đi ý thức, Ninh Tễ nhìn ba từ Cô Nguyệt lâu bên hông hắn rồi rút kiếm về.


.............

Tạ Dữ Khanh được Ninh Tễ mang về Cô Nguyệt lâu. Tu vi của hắn tụt xuống một cách nghiêm trọng, gần như đã đến sát ranh giới sinh tử.

Ninh Tễ đưa người về, cũng may có lẽ trước đó Tạ Dữ Khanh đã sắp xếp gì đó. Cả người nhuộm máu nhưng cũng chẳng có ai cản y, chẳng qua chỉ khiến đệ tử đang quét dọn trong viện hoảng sợ mà thôi.

Sau khi đưa Tạ Dữ Khanh về, hắn hôn mê khoảng ba ngày, hơi thở ngày càng yếu.

Y suy tư một lúc rồi vận chuyển linh khí giúp hắn trị thương, mãi đến khi tu vi của Tạ Dữ Khanh thôi suy yếu mới dừng lại.

Ninh Tễ rút tay về, bảo người gọi y tu của Cô Nguyệt lâu đến.

Chỉ chốc lát sau y tu đã có mặt.

"Kiếm tôn." Y tu kia thấy y cũng không ngạc nhiên lắm, dường như trên dưới Cô Nguyệt lâu ai cũng biết y. Ninh Tễ xác định mình chưa từng đến Cô Nguyệt lâu, nhưng lúc này không phải là lúc so đo. Y nhìn Tạ Dữ Khanh bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: "Hắn sao rồi?"

Dù vừa giúp Tạ Dữ Khanh trị thương xong, Ninh Tễ vẫn lạnh nhạt, dường như thái độ cũng chẳng thay đổi gì.

Lúc này y tu vẫn chưa biết kiếm tôn thiếu hụt ký ức, bước lên xem mạch rồi chau mày nói: "Tu vi lâu chủ tụt xuống không thể đảo ngược."

"Có điều vì vừa rồi kiếm tôn dùng linh lực trị thương nên chiều hướng tiếp tục lùi xuống đã dừng lại, hiện giờ đang đứng ở Nguyên Anh hậu kỳ."

Điều này thì Ninh Tễ biết, y chỉ hỏi: "Bây giờ hắn có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Y tu im lặng hồi lâu mới nói: "Hiện giờ lâu chủ nội thương tích tụ, có lẽ sẽ bạo phát, bây giờ vẫn chưa ổn định."

"Cần mấy ngày?" Ninh Tễ trực tiếp hỏi.

Y tu nói: "Năm ngày."

"Sau năm ngày, nếu hết thảy ổn định thì mới có thể giữ mạng được."

Nói xong, y tu nhìn Ninh Tễ, không biết kiếm tôn dự định thế nào.

Mặt Ninh Tễ là một khoảng hàn băng không thể nhìn rõ biểu tình thật sự, khi rủ mắt khuôn mặt thanh thủy xuất phù dung ấy chỉ khiến người ta rét lạnh.

Y tu không biết kiếm tôn có thể ở đây năm ngày hay không.

Đuôi chân mày của Ninh Tễ thoáng dừng lại, lúc này nhớ đến vảy rồng trong bụng.

Y vươn linh khí nhẹ nhàng chạm vào nó, vảy rồng ấy lại quấn lấy y, lực đạo dịu dàng khiến lạnh lẽo nơi đầu ngón tay Ninh Tễ tan đi một chút, y nói: "Đi kê thuốc đi."


Y sẽ ở lại Cô Nguyệt lâu năm ngày, đến khi tính mạng Tạ Dữ Khanh không còn đáng ngại thì sẽ đi.

Cuối cùng y tu thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi y tu lui xuống, Ninh Tễ biết bây giờ chủ nhân của vảy rồng đang ở chiến trường Ma đạo, y rút tay về.

Sở Tẫn Tiêu, theo cái tên đó xuất hiện chính là hình ảnh thật lâu trước đó, khiến lần đầu tiên Ninh Tễ có hơi tò mò quan hệ hiện tại của họ là gì.

Vì sao y... mềm lòng với vảy rồng?

Đó là cảm tình khác hẳn với ân oán rạch ròi của Tạ Dữ Khanh, luôn khiến đuôi chân mày Ninh Tễ giãn ra, như có thứ gì đó nhẹ nhàng chọc vào tim y, dè dặt chua xót.

Y chậm rãi nhắm mắt lại, cố nén cảnh giác xuống đáy lòng.

...........

Từ ngày Sở Tẫn Tiêu nghe được giọng sư tôn đã là năm ngày.

Trong năm ngày này chẳng còn chút tin tức gì truyền đến, như thể giọng nói mà hắn chợt nghe thấy ngày ấy chỉ lả ảo giác. Ngay cả Dược Mục cũng nói lúc ấy thần trí hắn không rõ lại rơi vào chứng cuồng loạn nên đã nghe nhầm.

Nhưng Sở Tẫn Tiêu biết không phải, đó là sư tôn đang gọi hắn. Nhưng còn chưa đợi hắn trả lời thì giọng nói ấy đã biến mất.

Lúc không lên chiến trường Sở Tẫn Tiêu thường dùng vảy rồng quấn quanh Long đan, nhưng sư tôn lại chẳng đáp lại.

Thậm chí một tháng trước còn chẳng có cảm giác kiếm khí bao bọc, như có thứ gì đó ngăn cách hai người. Sở Tẫn Tiêu chưa từ bỏ ý định vẫn thử mãi, nhưng cũng chẳng có kết quả.

Mọi người trong lều đều biết mấy ngày nay tâm trạng của Long quân không được tốt lắm, lúc nào cũng lạnh mặt. Rõ ràng tình hình chiến đấu hai ngày nay đã tỏ, nhưng Sở Tẫn Tiêu chưa từng cười. Mỗi ngày sau khi rời chiến trường lúc nào cũng u ám trầm lặng.

Dược Mục biết là vì chuyện của kiếm tôn. Đến nay ông vẫn không biết kiếm tôn thế nào. Ngày đó khi lên kế hoạch với Sở Tẫn Tiêu đã biết kiếm tôn muốn cản Lâu Nguy Yến lại, lòng ông thầm lo kiếm tôn sẽ bị thương.

Nhưng nhìn sắc mặt của Sở Tẫn Tiêu, lúc này ông không tiện hỏi.

Một ngày trôi qua. Sau khi công phá thành thứ hai, toàn bộ sức lực canh phòng của Ma tộc đều tập trung ở thành thứ nhất.

Tiếp đến là Ma cung.

Lâu Nguy Yến sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào công phá thành thứ nhất.

Ngày ấy giao chiến đã tổn hao ba ma hồn, bây giờ vẫn còn ba. Sau khi cắn nuốt hết ba ma hồn của ma tôn đời trước, tu vi của Lâu Nguy Yến sẽ lập tức nhanh chóng tăng lên.

Ánh mắt của hắn ta thoáng lạnh đi, ngày đó hắn đã quyết định sẽ giết Sở Tẫn Tiêu nên bây giờ không thể lui được.


Phất tay ra hiệu cho ám vệ lui xuống, Lâu Nguy Yến xoay người bước vào ao máu, phóng thích uy áp một cách triệt để.

Ba ma hồn đã đủ để hắn ta cách cảnh giới kia một bước, cũng có thể nhanh chóng làm chiến cuộc đảo ngược tình thế.

Màu máu chợt léo lên trong mắt Lâu Nguy Yến rồi chợt biến mất, ma văn chậm rãi che kín nửa gương mặt. Khi ác niệm trong lòng dâng lên, hắn ta thình lình lấy đao Tu La đâm vào bụng ngăn nó lại.

Liệt diễm ở lưỡi đao đâm vào máu thịt, trước mắt Lâu Nguy Yến hiện lên cảnh tượng mình giao thủ với Ninh Tễ trên Giải Kiếm phong vào nhiều năm về trước.

Khi đó trời đầy tuyết.

Lưỡi đao tương giao với mũi kiếm, trên hàn mang chiếu ra gương mặt của hai người.

—— Chỉ có hắn ta và Ninh Tễ.

Khi ma hồn cắn xé phản phệ là lúc đao Tu La cháy mạnh nhất. Chiến ý trên người Lâu Nguy Yến dạt dào, trước khi chết có một ma hồn nói "Kẻ thù cũ", hắn ta bỗng bật cười.

Đã là kẻ thù cũ, vậy thì dù có thế nào đi nữa giữa hắn ta và Ninh Tễ cũng không thể chứa kẻ thứ ba.

Sát ý trong lòng không bị đè nén, lúc hừng đông Lâu Nguy Yến rút tay về rồi ngẩng đầu lên.

"Tôn thượng."

Ma tướng ngoài cửa đang chờ sắp xếp.

Hiện giờ thành thứ nhất trông coi gắt gao, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, vài vị trưởng lão sốt ruột không thôi. Sau khi cảm nhận được uy áp đột phá mới thở phào nhẹ nhõm.

Ma tộc đã nhiều ngày không chủ động tiến công, nhưng thái độ hôm nay lại khác thường.

Tu vi Sở Tẫn Tiêu cao nên nhìn rõ hơn những người khác.

—— Lâu Nguy Yến tự mình nghênh chiến.

Xem ra hắn ta cắn nuốt ma hồn, tu vi đã đột phá.

Lòng hắn thoáng chùng xuống, hai người cách nhau rất xa, hắn bỗng nghe thấy một giọng nói: "Sở Tẫn Tiêu, chắc đã lâu rồi ngươi không gặp Ninh Tễ đúng không."

"Ngươi có biết Ninh Tễ đã đi đâu rồi không?"

Rõ ràng biết Lâu Nguy yến đang ác ý quấy nhiễu tâm thần mình, nhưng Sở Tẫn Tiêu vẫn không tránh khỏi thoáng dừng lại trong chớp mắt. Ngay sau đó hắn nghe thấy Lâu Nguy Yến tràn ngập trào phúng gằn từng chữ một: "Quên nói với ngươi là Ninh Tễ đã về Cô Nguyệt lâu với Tạ Dữ Khanh rồi."

"Sở Tẫn Tiêu à, y quên ngươi rồi."

"Dù hôm nay ngươi có chết ở đây thì y cũng sẽ chẳng quay về đâu."

Câu cuối cùng vừa dứt, sát ý nổi lên bốn phía.

Sau khi giết chết một đệ tử Kết Đan kỳ, Lâu Nguy Yến lau máu rồi ngẩng đầu lên.


Sư tôn và... Tạ Dữ Khanh ở bên nhau rồi.

Những lời này vang vọng trong đầu Sở Tẫn Tiêu, hắn vừa lơ đãng đã bị ma khí đâm vào người.

Lâu Nguy Yến thấy thế thì rút đao ra.

Sở Tẫn Tiêu như rơi vào trạng thái khác. Trong đầu hắn nghĩ mấy hôm nay sư tôn không đáp lại hắn, nghĩ đến Tạ Dữ Khanh đã từng là người cách sư tôn gần nhất.

Từng cảnh tượng ở quá khứ hiện lên trước mắt, cuối cùng dừng lại ở cảnh ánh mắt sư tôn bình tĩnh giao ký ức cho mình.

Sư tôn từng nói, y sẽ về.

Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay.

Đau đớn và điên cuồng nổ tung trong đầu, nét cười nhạo vẫn còn trên mặt, trên người Sở Tẫn Tiêu bỗng bộc phát một luồng linh lực thật lớn.

Hắn cầm kiếm ngẩng đầu lên, khi Lâu Nguy Yến nhìn hắn, hắn nói:

"—— Ta tin tưởng sư tôn."

Dù người khác có nói thế nào, nhưng từ trước đến nay sư tôn của hắn chỉ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

Không phải Tạ Dữ Khanh, không phải Lâu Nguy Yến, càng không phải những kẻ khác.

Chỉ nhìn một mình hắn.

Y cũng đang bảo vệ hắn.

Hắn biết.

Nhớ đến đầu ngón tay lạnh băng của sư tôn lướt qua vảy rồng, Sở Tẫn Tiêu rủ mắt.

Lâu Nguy Yến sa sầm, không ngờ Sở Tẫn Tiêu lại tin y vô điều kiện.

Người cần ngưỡng vọng như Ninh Tễ, sự tín nhiệm của Sở Tẫn Tiêu chắc chắn là sức mạnh mà người nọ cho hắn. Nét trào phúng trên mặt hắn ta nhạt dần, nắm chặt đao Tu La. Lần đầu tiên không chút che giấu vẻ đố kỵ.

Sở Tẫn Tiêu cẩn thận bảo vệ viên ký ức ấy.

Sau khi tâm thần yên ổn lại, ánh mắt hắn lần nữa trở nên kiên định.

Sư tôn sẽ tìm được hắn, từ xưa đến nay hắn đều tin y.

Mà lúc này, Tạ Dữ Khanh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Ninh Tễ tựa như bị dẫn dắt, tầm thân y khẽ nhúc nhích rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tây Bắc.

===========================

Không giấu gì mọi người, thật ra toy đã lén chạy chương tới c96 rồi =)))))))))


Bình luận

Truyện đang đọc