XUYÊN THÀNH NAM PHỤ SI TÌNH TRONG VĂN CỐ CHẤP



Trang Bạch Hoa không dám xác nhận này vị ảnh đế này có phải là nam phụ số hai trong truyền thuyết hay không?
Nhìn dáng vẻ cậu ta có khá anh tuấn cùng nụ cười ôn nhu, thể hiện ra đây là một người phong độ nhẹ nhàng rất phù hợp với thân phân và địa vị đã đề ra.

Trang Bạch Hoa tin tưởng suy nghĩ của mình là đúng, nội dung cũng đâu thể vô duyên vô cớ đem người như vậy đến trước mặt bọn họ.

Mặc dù mới gặp lần đầu nhưng Trang Bạch Hoa có thể chắc chắn người này trên 80% là một trong bốn nam phụ còn lại.

Dù sao trên dòng giới thiệu tóm tắt nhân vật cũng có " Ống kính " là từ ngữ mấu chốt làm cho phán đoán của hắn càng vững chắc hơn.

So với ai khác thì "Ảnh đế" vẫn thích hợp với ống kính hơn.

Lúc này Đường Phong không chăm chú nhìn vào Trì Nguyệt nữa, cậu ta nhất đôi chân dài của mình lên đi lại gần cậu.

Trang Bạch Hoa cũng lập tức đứng dậy nhưng so với Đường Phong thì hắn chậm hơn một bước, cậu ta đã đi đến bên cạnh Trì Nguyệt nói: "Bạn học tiểu Trì, ngày hôm nay cực khổ rồi em về sớm một chút đi, hay là tôi kêu người trực tiếp đưa em về trường học."
Trì Nguyệt vén mí mắt mỏng lên, đầu tiên là lướt qua bả vai Trang Bạch Hoa.

Sau đó mới liếc mắt nhìn Đường Phong một cái, nở nụ cười, nói: "Tôi còn muốn về công ty."
"Vậy chúng ta cùng đi."
Trang Bạch Hoa thấy vậy ra hiệu cho trợ lý bên cạnh chuẩn bị gọi tất cả mọi người cùng rời đi.

Nhưng thấy Đường Phong cứ dây dưa với Trì Nguyệt,liền không kiềm chế nổi.

Bước lên phía trước cậu ta nở nụ cười nhã nhặn, nói: "Xin chào, xin hỏi cậu tên là gì?"
Đây là phương thức hỏi thăm của ba mươi năm trước, Trang Bạch Hoa cảm thấy có chút quê mùa.

Liền điều chỉnh lại rồi nhẹ nhàng xoay người liếc mắt nhìn Đường Phong một cái, hỏi tiếp: "Cậu tìm nhân viên của tôi để làm gì?"
Đường Phong ôn hòa: "Chào anh Trang tổng, tôi tên là Đường Phong, là diễn viên." Cậu ta nhếch nhếch khóe môi nhìn Trang Bạch Hoa một chút,tầm mắt lại tiếp tục rơi trên người Trì Nguyệt, nói, "Tôi vừa nãy có nghe hai người nói chuyện, biết được cậu ấy là học sinh.

Làm sao đột nhiên lại thành nhân viên của Trang tổng rồi?"
Tính khí Đường Phong thoạt nhìn rất tốt, hay là suy nghĩ lúc trước của Trang Bạch Hoa còn phiến diện.

[Phiến diện có nghĩa là 1 chiều, một phương diện, không đầy đủ]
Nghĩ đến đây thì Trang Bạch Hoa đột nhiên nhớ tới gian phòng nhỏ của nguyên chủ, những thứ bên trong đó.


Nhớ lại càng làm hắn thấy buồn nôn.

Nam phụ cố chấp thứ hai chắc chắn là ở phương diện phát điên phát rồ cũng không thua kém gì nguyên chủ.

Trang Bạch Hoa vẫn che ở trước mặt Trì Nguyệt, đồng thời cười rộ lên: "Sinh viên thì cũng có sao đâu.

Bước vào công ty để thực hành...!À mà mới nhớ, điều này với Đường tiên sinh đâu có liên quan gì với nhau?"
Trần thư ký nghe thấy Trang Bạch Hoa nói vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn sang.

Từ sau khi đêm kia ở club, hiếm khi thấy Trang tổng cường ngạnh như vậy.

[Cường ngạnh: cứng rắn]
Thoạt nhìn giống như gà mẹ chở che cho con mình...!
Đường Phong vẫn mỉm cười như trước, ai cũng có thể nhìn ra được thái độ của Trang Bạch Hoa đối với cậu ta không được thân thiện cho lắm.

Nhưng từ đầu tới cuối Đường ảnh đế vẫn duy trì phong độ nhẹ nhàng, nói: " Khí chất của bạn học nhỏ này khi ở trước ống kính thực sự rất mê người, phi thường hấp dẫn tôi." Hắn thành thật nhìn Trì Nguyệt nói, "Không biết cậu có hứng thú phát triển ở giới giải trí không?"
Khá lắm, quang minh chính đại đào người đi, rốt cuộc là ảnh đế vẫn là trinh thám.

Còn không đợi Trì Nguyệt mở miệng, Trang Bạch Hoa liền thay hắn từ chối: "Thật không tiện, cậu ấy không có ý định là sẽ làm diễn viên hay là ca sĩ"
Nói xong, Trang Bạch Hoa liếc mắt ra hiệu cho Trần Vọng,Trần thư ký liền vội vàng bước lên lôi Trì Nguyệt ra khỏi studio nhiếp ảnh.

"Công việc của công ty chúng tôi khá bận rộn, xin tạm biệt trước." Trang Bạch Hoa chào tất cả mọi người, phất tay một cái dẫn bảo tiêu đi ra ngoài.

Đường Phong nhìn bóng lưng của bọn họ, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt.

Thợ chụp ảnh đi tới, làm một động tác phát run có hơi khoa trương, nói: "Xem cậu kìa.

Thật là đáng thương, may mà cậu nhóc đó còn có người che chở."
Đường Phong cười híp mắt quay đầu dùng âm thanh sung sướng nói: "Nào có, tôi như vậy là rất lương thiện lắm rồi."
Cậu nhìn về phía Trang Bạch Hoa cùng Trì Nguyệt lần thứ hai, nói: "Hơn nữa, tôi rất thích khiêu chiến, càng khó thì càng thú vị."
Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng mà Trang Bạch Hoa không ngờ nam phụ thứ hai lại lên sàn nhanh như vậy.

Có thể là do hắn ghét bỏ nội dung nên không hăng hái.

Hắn đã không nhốt Trì Nguyệt vào phòng tối nhưng lại gián tiếp đem hi vọng xấu xa này cho người khác.

Bất kể thế nào, Trang Bạch Hoa cũng trợ giúp Trì Nguyệt thoát khỏi sự quấy mấy tên điên rồ có chấp này,tạo cho Trì Nguyệt cuộc sống sinh hoạt học tập lành mạnh.

Cũng không phải có ý kiến gì với hắn Trì Nguyệt, mà là bởi vì Trang chủ nhiệm có tình thần siêu cấp trách nhiệm, không muốn nhìn cậu nhóc chăm chỉ nỗ lực phải chịu khổ.

Từ lúc nhỏ Trang Bạch Hoa đã được cha mẹ dạy dỗ là phải biết thông cảm, biết giúp đỡ người khác, khuyến khích hắn tiết kiệm tiền tiêu vặt của mình để giúp đỡ cho các trẻ em thất học ở các vùng núi xa xôi hẻo lánh.

Cho nên khi Trang Bạch Hoa nhìn thấy Trì Nguyệt, cảm thấy giống như nhìn con trai của chính mình...!Không phải, là cậu nhóc được hắn giúp đỡ.

Không nhịn được mà muốn bảo vệ cậu nhiều hơn.

Chỉ là hiện tại Trang Bạch Hoa không có cách nào xác định thân phận của Đường Phong, cũng không biết cậu cố chấp ở điểm nào.

Cũng không biết được là có yêu thích kia không.

Trang Bạch Hoa đang suy nghĩ say sưa, thì đột nhiên nghe tiếng điện thoại từ bộ phận hành chính.

Tổng tài thường có một số điện thoại dùng để liên lạc với các đối tác và bộ trưởng cấp cao, nhưng mà bộ phận hành chính có đặc quyền được liên lạc với hắn, chỉ yếu là báo cáo tình hình thực tập của Trì Nguyệt.

Trang Bạch Hoa nhận điện thoại, cho là Trì Nguyệt xảy ra vấn đề gì, ai ngờ quản lý vô cùng thần bí mà nói: "Trang tổng...!Có một người rất kỳ quái tìm đến Trì Nguyệt."
Trang Bạch Hoa nhíu mày, hỏi: "Người kì quái ra sao?"
"Là là...!một nam nhân, mang theo mũ cùng kính râm, còn có đeo khẩu trang, cả người che đến kín bưng, còn đi qua đi lại nhiều lần, thật kỳ quái.Trang tổng, không chừng người nọ là phần tử tội phạm đó?"
Trang Bạch Hoa: "..."
Không phải là phần tử tội phạm, mà là ảnh đế.

Đường Phong tự mình đến công ty tìm Trì Nguyệt.

Nhưng mà lúc đi cậu ta không để ý đến thân phận của mình hả?
Trang Bạch Hoa nói: "Sao không dặn bảo an kêu cậu ta đi ra ngoài?"
"Nhưng là Trì Nguyệt nói là nhận ra cậu ấy." Chủ quản cẩn thận nói.

Với tính cách đặc thù của Trì Nguyệt thì toàn bộ người của công ty đều biết, nên không ai dám ngăn cản cậu tiếp khách.


Hơn nữa việc Trì Nguyệt có quan hệ với sếp bọn họ nên quản lý cũng không nghĩ nhiều, báo cáo hết với sếp: "Hiện tại hai người đó đang ở đây này..."
Trang Bạch Hoa xoa xoa giữa chân mày, nói: "Gọi bảo an, đuổi cậu ta đi."
"Dạ, Trang tổng." Chủ quản nhận mệnh lệnh, cúp điện thoại đi tìm bảo vệ.

Một lát sau, quản lý lại gọi điện thoại lần thứ hai.

"Trang tổng...!Bảo vệ của chúng ta quá yếu, đuổi không người kia đi được..."
Trang Bạch Hoa: "..."
Trang Bạch Hoa lập tức nhớ tới cái người bảo vệ ở cổng kia.

Đại khái là bởi vì trên trán có vết sẹo nên cái người bảo vệ nhìn qua cũng biết được cậu ta là người rất tự ti, ai đi ngang qua cũng không dám ngẩng mặt lên.

Trang Bạch Hoa đau đầu mà nói: "Công ty không phải chỉ có một người bảo vệ, tìm người khác đi."
Chủ quản lúc này mới cúp điện thoại.

Một lúc sau không thấy có điện thoại gọi đến, xem ra là đã giải quyết xong xuôi.

*Đã qua nhiều ngày kể từ ngày hắn lần đầu tiên đi vào công ty bằng cổng chính.

[Chủ nhiệm Trang lúc mới xuyên đi đến công ty bằng cổng chính chứ không phải giống nguyên chủ thích đi thang máy riêng]
Không giống với nguyên chủ, Trang Bạch Hoa thích đi vào bằng cửa chính hơn.

Có thể cùng các nhân viên tiếp xúc nhiều hơn, không phải để mỗi lần lãnh đạo đến là sợ sệt.Vậy không phải là một người lãnh đạo tốt.

Lúc này hắn vẫn như trước đi vào bằng cổng chính, vẫn là người bảo vệ kia đứng ở cổng, chỉ là hôm nay cái mũ kéo xuống càng thấp hơn.

Nếu không nhìn kỹ một chút thì sẽ không nhìn thấy cái vết sẹo kia.

Trang Bạch Hoa cảm thấy được cậu ta không quá thích hợp với cái cương vị này.

Lúc nào cũng rụt rè xấu hổ đúng là không tôn trọng nghề nghiệp mình đã chọn.

Bởi vì đã có cơ hội được nhìn thấy Trang Bạch Hoa mấy lần nên vị bảo vệ kia cũng tự giác đưa bó hoa ở trên bàn đưa cho hắn.

Đây là một bó hoa hồng và vàng xen lẫn vào nhau, cũng không biết là hoa gì, Trang Bạch Hoa hỏi một câu: "Đây là cái gì?"
Bảo vệ nhát gan nhìn thấy tổng tài liếc mắt nhìn mình một cái, sợ sệt trả lời: "Đây là hoa."
Trang Bạch Hoa: "..." Tôi không bị mù, "Ý của tôi bó hoa này là của ai, của cậu hả?"
Bảo an nói: "Không phải, có người đưa cho Trì Nguyệt."
Trang Bạch Hoa nhướng mày, hỏi: "Là cái người đội mũ đeo kính râm?"
Bảo an gật gật đầu: "Đúng là anh ta, bởi vì mệnh lệnh của ngài nên anh ta không vào được nên để quà ở trước cửa, dặn tôi đưa cho Trì Nguyệt." Cậu ta vừa nói, vừa lấy trong ngăn kéo ra vài món quà nhỏ hơn "Còn mấy cái này nữa"
Trang Bạch Hoa: "..."
Những món quà kia được đóng gói rất tỉ mỉ.

Đường Phong trên miệng nói là muốn giúp Trì Nguyệt gia nhập vào giới giải trí, nhưng thật ra là đang theo đuổi người ta mới đúng.

Trang Bạch Hoa dò hỏi: "Trì Nguyệt như thế nào?"
"Cậu ấy không nói là có nhận hay không, đồ thì vẫn cứ để yên ở đây" Bảo vệ khổ não sờ sờ cái mũ của mình: "Nhưng mà nhiều quá, bây giờ không chất lên nổi nữa."
"Quà tặng không nhận là không được, đây là phép lịch sự căn bản." Trang Bạch Hoa nói tiếp: "Lần sau người kia có quay lại, nhớ thông báo cho tôi."
Trang Bạch Hoa nói xong, liền đi đến thang máy.

Tất cả nhân viên làm việc ở đây nghe được hết toàn bộ cả cuộc đối thoại phát sinh ở cửa công ty,bên cạnh có không ít người giả vờ làm việc chăm chỉ nhưng thực tế là dựng thẳng lỗ tai lên nhiều chuyện, nghe hết toàn bộ lời nói của Trang Bạch Hoa.

Bọn họ lập tức nhận ra được trọng điểm của chuyện này, mấy nhân viên trong công ty bắt đầu bát quái: Có người theo đuổi Trì Nguyệt, làm cho Trang tổng rất không vui.

Trì Nguyệt là ai, Trì Nguyệt là người được Trang tổng cố ý tuyển vào công ty.

Ai cũng có thể nhìn ra được Trì Nguyệt khác với tất cả mọi người.

Trang tổng còn đích thân dặn dò, hi vọng bộ phận hành chính tổng hợp có thể giúp đỡ bồi dưỡng Trì Nguyệt.

Nếu không phải Trang tổng và Trì Nguyệt chỉ kém nhau có tám tuổi, không thì nhiều người còn cho rằng Trì Nguyệt là con riêng của Trang tổng...!
Lần này có người dám to gan quang minh chính đại đến công ty theo đuổi Trì Nguyệt, đây là chính không đem Trang tổng để vào mắt sao?
Trang tổng nhất định là sẽ không buông tha.

Tất cả mọi người chờ đợi xem kịch vui.

Nhưng mà suy nghĩ của Trang Bạch Hoa lại rất đơn giản, nếu Trì Nguyệt không muốn nhận quà của Đường Phong, chính là đang mặt đối mặt trả lại đồ cho người ta.


Trì Nguyệt tuổi còn nhỏ nên không tiện mở miệng, có lẽ hắn nên giúp cậu một phen.

Trang Bạch Hoa hy vọng có thể khuyên nhủ Đường Phong, để anh ta yên tâm mà vứt bỏ Trì Nguyệt đi.

Đoạn suy nghĩ của Trang Bạch Hoa bị đứt ngang bởi thông báo của bảo vệ là vị tiên sinh đeo khẩu trang lại tới nữa rồi
Trang Bạch Hoa dặn dò cấp dưới: "Dặn cậu ta ngồi tạm ở quán cà phê đi, tôi sẽ đến sau."
Tầng trệt công ty có một quán cà phê, mở ra chủ yếu là bán cho nhân viên.

Trang Bạch Hoa để Đường Phong ngồi ở đó, nghĩ một chút:" Một là lý do cậu ta đến đây không phải để bàn chuyện làm ăn, tùy ý đến là tốt rồi.

Hai là công khai theo đuổi nên tương đối dễ dàng nói chuyện.

Trong lúc Trang Bạch Hoa dẫn thư ký xuống lầu, đi đến hướng quán cà phê.

Hắn nhận thấy có điều gì đó là lạ, sao cứ đi dọc đường là lại gặp phải trợ lý hay nhân viên nhỉ.

Mà càng ngày càng nhiều nữa chứ.

Bình thường ở trong thang máy không ít người sợ Trang Bạch Hoa, tất cả đều chọn đi đường vòng.

Sao mà ngày hôm nay lại tích cực đi bên cạnh hắn thế, một bên cười híp mắt chào hỏi, một bên lén lút quan sát.

Trên hành lang cũng có không ít ngang qua, Trang Bạch Hoa nghĩ thầm: " Việc tôi giao cho mấy người ít lắm vậy hả, còn có nhiều thời gian để đi dạo luôn? Đến đây chỉ để chấm công thôi sao? "
Mấy nhân viên này hoàn toàn không biết đến việc mình sẽ chuẩn bị nghênh đón một đợt chấm công địa ngục sắp tới, tất cả sự chú ý chỉ tập trung lên người tổng tài, hy vọng có thể bát quái được chuyện gì đó hay ho.

Trước khi Trang Bạch Hoa bước vào tiệm cà phê được một giây, rốt cuộc cũng có người không nhịn được hô to: "Trang tổng! Cố lên!"
Trang Bạch Hoa: "?" Tuy rằng không biết tại phải cố lên, nhưng mà cũng..."Cảm ơn."
Các nhân viên nắm chặt nắm đấm, nhìn theo Trang Bạch Hoa đi vào tiệm cà phê.

Tuy rằng bọn họ trước đây đối Trì Nguyệt có chút chỉ trích vì vị trí béo bở này không dành cho người ngoài như cậu.

Nhưng so với vị nam nhân đeo khẩu trang không biết từ đâu tới, bọn họ vẫn là hi vọng sếp có thể thắng!
Trang Bạch Hoa hoàn toàn không biết mình đang phải gánh vác một trọng trách to lớn nào đó, mục đích của hắn cũng coi như là giúp đỡ Trì Nguyệt đi, đến đây để nói chuyện với đối tượng yêu sớm của *con trai.

[ Khúc này là hài tử (đứa trẻ) nhưng mình để là con trai luôn, vì chủ nhiệm Trang cũng đang xem tiểu Trì là con trai mình.]
Đường Phong đang ngồi dựa vào cửa kính của tiệm cà phê, chân dài eo nhỏ, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ, thân hình tựa như bị chia cắt với tấm kính, quả thực giống như là một bức tranh.

Trang Bạch Hoa đi tới, Đường Phong cũng đứng lên, lễ phép chào hỏi: "Trang tổng, chào buổi chiều."
Trang Bạch Hoa bình dị gần gũi ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống: "Chào cậu."
Thư ký cũng tự giác đem cà phê và trà đến, Trang Bạch Hoa cẩn thận đánh giá Đường Phong, lộ ra thần sắc cổ quái.

Người này...!ngồi ở đây mà cũng đeo khẩu trang với đội mũ, thật sự rất kỳ lạ đấy.

Đường Phong nhìn thấy ánh mắt của Trang Bạch Hoa, kéo khẩu trang trên mặt xuống cười cười, đồng thời cũng giơ tay lên tháo nón xuống, nói: "Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp thôi, nếu ở dây bị công chúng phát hiện thì khá phiền phức."
Sau khi bỏ khẩu trang xuống, gương mặt ôn hòa anh tuấn cũng lộ ra.

Bên trong quán cà phê lúc này cũng không thiếu nhân viên của công ty, mọi sự chú ý đều tập trung lên tình huống của bọn họ.

Đột nhiên vị nam nhân bí ẩn kia kéo khẩu trang xuống, làm cho quần chúng vây xem đều sợ hết hồn.

Hình như là khá đẹp trai đấy.

Chờ chút, người này nhìn sao cứ thấy có chút quen mắt.

Hả, đây không phải là ảnh đế Đường Phong sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc