XUYÊN THÀNH NGỐC BẠCH NGỌT THẬP NIÊN 70

     Chàng trai xấu hổ mặt đỏ như quả táo trời thu.

     Cái này ai còn không biết, hắn có cái tâm tư gì? Dùng đầu ngón chân cũng nhìn ra!

     Hai vợ chồng Trần gia ngạc nhiên nhìn con ruột, nhất thời sửng sốt. Dù sao, nhi tử nhà mình có cái đức hạnh gì, bọn họ lại rõ ràng quá rồi! Da mặt dày như hắn vậy mà cũng có thể xấu hổ, đây quả thực làm cho họ mở rộng tầm mắt đây này!

     Hai người họ nữa ngày mà vẫn chưa hồi thần, vẫn là Vương thẩm lặng lẽ kéo góc áo Trần đại nương. Trần đại nương mới tỉnh táo, lại nhìn Khương Điềm Điềm, liền có cảm giác càng xem càng thuận mắt. Dù sao, cô là nhân vật trọng yếu có thể cứu vớt con trai độc thân của bà!

     Mặt mũi tràn đầy vui mừng, lập tức lách qua bên người Vương thẩm, bà kéo tay nhỏ bé Khương Điềm Điềm, thân thiết như Sói bà ngoại (trong cô bé quàng khăn đỏ chăn??? mắt sáng bừng như nhìn thấy thịt *v*???) : "Điềm Nha Đầu ah, tới, ta giới thiệu cho con tiểu tử nhà chúng ta."

     Bà một tay kéo lấy con trai, Mặt giáo thảo thiếu chút đã ngã, bất quá như vậy ngược lại vừa lúc một trái, một phải bên người Trần đại nương.

     Vương thẩm bị thao tác lẳng lơ này của lão tỷ làm cho ngẩn ngơ, yên lặng dời đi vị trí, chừa chỗ cho tiểu Lục Trần gia.

     Trần đại nương: "Đây là Thanh Phong nhà chúng ta, năm nay mười chín, tốt nghiệp trung học. Kỳ thật hắn đang là học sinh cấp 3 đấy, mấy năm trước học một năm tại một trường cấp 3 trong huyện, thời gian đó còn không phải trong huyện quá loạn ? Nên trường học của họ cho nghỉ."

     Khương Điềm Điềm nháy mắt mấy cái, trong lòng tự nhủ, nguyên lai anh bánh hạnh nhân tên Trần Thanh Phong.

Chẳng qua là, bằng cấp hai người vậy mà như nhau a!

     Cô cũng mới có bằng cấp hai, đang học dở cấp ba đã xuyên không rồi. Cô cũng đã đọc nhiều tiểu thuyết, loại viết về niên đại này cũng không ít. Biết rõ, ở niên đại này có thể học tới trường cấp 3, rất khó khăn đấy. Dù sao nơi này không phải thời hiện đại trước đây của cô.

     Khương Điềm Điềm từ đáy lòng nói: "Thật là lợi hại!"

     Vừa nói như vậy, mặt Trần đại nương cười thành đóa cúc (~ ~!), đừng nhìn nhà bọn hắn cả ngày mắng ranh con, nhưng là dù thế nào cũng là con ruột! Có người khen, người làm mẹ như bà đương nhiên rất vui vẻ.

     Kỳ thật, Trần đại nương cũng hiểu được con trai không phải không tốt, nhưng bất lực, nếu không phải chính sách biến hóa, chỉ cần thêm một năm, hắn thuận lợi tốt nghiệp trung học, nói không chừng cũng có thể ở trong huyện tìm được việc rồi

     Mà bây giờ bọn họ cũng không biết làm sao, chỉ có thể theo nhà làm nông.

     Nhưng mà chồng bà nói nếu làm việc trong huyện chưa chắc đã tốt bằng làm nông ở thôn.

     Trần đại nương suy nghĩ vong vo một hồi, rất nhanh tựu nói: "Điềm Nha Đầu hiện tại một người sống có quen không? Con đứa nhỏ này bình thường cũng không đi ra ngoài, lần trước ta gặp con đã rất lâu rồi đây này."

     Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Không có nha, hôm trước chúng ta còn gặp nhau, lúc ngài đang đuổi theo anh ấy nga."

     Trần đại nương: ". . ."

     Vương thẩm: ". . ."

     Cũng may Vương thẩm biết rõ Khương Điềm Điềm là người không biết tán gẫu, tranh thủ thời gian nói: "Điềm Nha Đầu tuổi còn nhỏ, đi ra ngoài cũng ít, không để tâm lắm, nói gì cũng nói thẳng ra. Tính tình như vậy rất tốt rồi. Không phải như những người bụng dạ khó lường, quậy cả nhà đều không yên."

     Trần đại nương mỉm cười gật đầu: "Còn không phải sao."

     Bà vỗ tay nhỏ bé Khương Điềm Điềm, cảm giác tay cô nhỏ bé mềm tựa như không xương , hỏi: "Con ở nhà nấu cơm thế nào?"

     Xem cái này tay, không thể nào là một người biết làm cơm ah!

     Khương Điềm Điềm nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút đắc ý, "Con còn có thiên phú! Làm cơm đặc biệt tốt! ! !" (ninh hai khúc xương = nấu cơm 0_0 ???)

     Trần đại nương sững sờ, sau đó cao hứng trở lại, dáng tươi cười càng thêm sáng lạn, "Ai ôi!!! Thì ra là rất tốt. Không nghĩ tới con tuổi còn nhỏ trù nghệ lại lợi hại như vậy."

     Trần đại nương đối với Khương Điềm Điềm thật đúng là càng nhìn càng ưng!

     Trước không nói con trai bà nhìn trúng cô nương người ta, chỉ cần nhìn Khương Điềm Điềm lớn lên đẹp mắt, tính cách tốt, trù nghệ tốt, xem bộ dạng gọn gàng này còn là tiểu cô nương yêu sạch sẽ đấy. Mặc dù không có nhà vợ giúp đỡ, nhưng cũng không có bị nhờ vợ cản trở, đã vậy còn có phòng ở.

Trần đại nương cảm thấy, tổ tiên nhà họ đúng là hiển linh mà, gặp được cô nương tốt như vậy ah!

     Bà đối với Khương Điềm Điềm chính là ưng ý, liếc thấy con trai, Trần Thanh Phong khó được một lần không giống bình thường mở miệng cười đùa. Mà thằng nhãi này khi không nói chuyện, khuôn mặt rất dễ lừa người.

     Hắn ngồi bên người lão nương, tay để trên đầu gối, cùng Khương Điềm Điềm động tác giống nhau, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, hắn đưa con mắt nhìn sang Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm phát giác được tầm mắt của hắn, cũng nhìn về phía hắn. Ánh mắt hai người nhìn nhau, Trần Thanh Phong lập tức giương khóe miệng lên.

     Tuy mười chín, nhưng cũng có thể được xưng một câu thanh niên.

     Thanh niên áo trắng mười chín tuổi sáng sủa mà hào sảng, bộ dạng cao gầy không chút mỡ thừa, nụ cười như ngày xuân, sáng lạn như gió thu làm cho người ta thấy thoải mái. Dù là Khương Điềm Điềm gặp qua rất nhiều trai đẹp, vẫn bị nụ cười này mê hoặc, cô ngây ngốc nhìn Trần Thanh Phong, rất nhanh trên mặt cũng nhiễm lên một tia đỏ ửng.

     Tâm tư thiếu nam, thiếu nữ thật dễ hiểu, những lão nhân gia đều là người từng trải, làm sao không nhìn ra được. Trao đổi ánh mắt với nhau một cái, tràn đầy vui sướng —— có hi vọng!

     Trong niên đại này, loại chuyện như xem mắt ngày còn rất đơn thuần, không như hiện đại cong cong vẹo vẹo.

     Trên cơ bản không ghét, chuyện này là thành rồi!

     Nếu như có thể ưu thích nhau thì coi như trời ban lương duyên.

     Mà bây giờ, Khương Điềm Điềm cùng Trần Thanh Phong, tựu như có loại ánh mắt mê luyến "Chính là người này, hẳn là người tốt".

      Trần đại nương mỉm cười cho Vương thẩm một ánh mắt, Vương thẩm lập tức hiểu rõ, nói: "Ai đúng rồi, đại tẩu tử, phần đất nhà tẩu bắt đầu xới nha? Năm nay đất có chút mềm, nhà tẩu cần đào bao nhiêu ? Đi xem một chút, tiện cho tôi học hỏi kinh nghiệm."

      Trần đại nương: "Vậy được ah, đi."

Lúc ra cửa, bà thuận tiện kéo theo Kế toán Trần. Ba người cùng nhau đi, nthế nhưng không có lập tức đi, trái lại đứng ở gian ngoài, ghé tai nghe động tĩnh trong phòng. Chỉ là, nghe trong chốc lát, cũng không thấy hai người trong phòng nói chuyện.

     Ngay tại thời điểm hai Lão Đại nương buồn bực, rèm cửa đột nhiên đã bị xốc lên!

     Trần đại nương dán gần cửa, suýt chút đã ngã.

      "Các ngài không phải đi xem phần đất sao? Mau đi đi." Trần Thanh Phong mang theo ý cười, hắn còn nói: "Mẹ, ngài để nước đường đỏ chỗ nào? Con mang cho em ấy chén nước."

     Trần đại nương vỗ đầu, bà đây không phải xem sự tình quá thuận lợi sao? Thế cho nên cao hứng đến hồ đồ rồi!

     Bà nói: "Sớm liền chuẩn bị rồi."

     Lúc sớm, bà đã chuẩn bị sẵn nước đường đỏ rồi, vì có chút bận bịu, ngược lại đem chuyện này quên mất. Đừng nhìn Trần đại nương bình thường tiết kiệm, thời điểm quan trọng, một chút cũng không sót! Bà hiện tại rất trông mong tiểu nhi tử thành gia, có người trông coi hắn, thời gian sau này ah, không làm chuyện thiếu nghiêm túc nữa.

     "Con hỏi Điềm Nha Đầu một chút, buổi sáng ăn có ăn điểm tâm chưa, nếu chưa thì cho con bé một quả trứng gà." Trần đại nương thật sự là hạ tiền vốn lớn rồi.

     "Cái kia khẳng định không ăn. Mẹ, con cũng chưa ăn điểm tâm, cho thêm một quả trứng nha?" Trần Thanh Phong xa Khương Điềm Điềm, liền trở lại bình thường không còn là thiếu niên dính " ma chú ngượng ngùng" nữa rồi. Trần đại nương thiếu chút tát một bạt tai qua giáo huấn hắn làm người!

     Bất quá, bà vẫn còn một điểm lý trí, hung hăng trợn mắt nhìn con trai, cẩn thận từ trong tủ chén lấy ra một quả trứng gà, nhìn cũng không nhìn hắn, nhanh chóng cho vào nồi, để trong hai phút, liền đem trứng gà lấy ra bỏ vào trong chén, lại cho thêm chút đường đỏ, nói: "Cầm đưa cho con bé đi."

     Lại nghĩ tới điều gì, cảnh cáo con trai: "Không cho phép ăn vụng."

     Trần Thanh Phong ngôn từ chính chắn: "Mẹ, con là loại người này ư!"

     Chỉ nhìn mặt một cách đơn thuần, thì đúng là không phải.

Nhưng là hiểu con không ai bằng mẹ, Trần đại nương lạnh lùng: "Mày chính là loại người này, để tao mà biết mày ăn vụng, tao sẽ đánh gãy chân chó của mày."

     Trần Thanh Phong: ". . . Thật lãnh khốc."

Nói thì nói như thế, hắn vẫn bưng chén vào phòng, Trần đại nương hít một hơi thật sâu, thấp giọng nhắc tới: "Hy vọng lần này, mọi chuyện thuận lợi a!"

     Vương thẩm mỉm cười vỗ vỗ cánh tay lão tỷ tỷ , nói: "Tôi xem thành!"

     "Nãi, Nãi! ! !" Một tiếng gào to gọi người vang lên, một tiểu hài tử năm sáu tuổi.. NGAO NGAO vọt vào sân nhỏ, gọi: "Nãi, con thấy Ngũ Thẩm đánh nhau với người ta, nãi mau đi xem một chút a!" (nãi=bà)

     "Thế nào?" Nghe xong, Trần đại nương trừng ánh mắt lên: "Có chuyện gì?"

    Tiểu nam hài: "Hình như là vì chuyện nhà kho!"

     Vừa nghe như vậy, Trần đại nương liền xông ra ngoài, mấy người vội vàng đuổi kịp.

Lúc này, Trần Thanh Phong cũng đã nghe được động tĩnh, hắn hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, không để ý, trái lại nói: "Đến, ăn trứng gà, mẹ anh làm cho em một quả trứng gà."

     Khương Điềm Điềm ngửi mùi thơm trứng gà, có chút xấu hổ muốn chảy nước miếng rồi!

Nhớ năm đó, Cô - tiểu Phú Quý - Điềm, có bao giờ vì một quả trứng gà mà thèm chảy nước miếng ah! Thế nhưng mà thật không ngờ, lúc này mới xuyên qua vài ngày, cô lại chịu không nổi rồi! Quả nhiên, người không biết quý trọng, đều là vì thời gian trôi qua quá tốt.

     Cô nháy mắt, lông mi vụt sáng "Ăn hết trứng gà, liền phải làm con dâu nhà anh sao?"

     Trần Thanh Phong sững sờ, mặt nổi lên chút sắc hồng thuận phơn phớt, hắn cụp mắt xuống, trong suốt nhìn cô, nói: "Cũng không phải."

      Ngừng một lát, lộ ra răng trắng nhỏ, nhẹ nhàng cười: "Cũng có thể đem anh về làm con rể nha!"

     "PHỐC!" Khương Điềm Điềm bật cười, giọng nhỏ nhỏ có chút đáng yêu, cô nói: "Anh lại nói bậy, lại muốn bị đánh rồi."

     Trần Thanh Phong: "Không có chuyện, anh chạy nhanh!"

     Hắn vậy mà, còn có chút dương dương tự đắc đây này.

     Khương Điềm Điềm: ". . ."

"Chờ một chút nữa thì nguội mất, ăn đi, em không ăn, anh lại thèm, mau ăn mau ăn!" Trần Thanh Phong ngồi đối diện với của cô, thị lực của hắn vừa vặn rất tốt , cơ hồ đều có thể thấy rõ chút lông tơ trên gương mặt còn chút trẻ con của cô. Tóc xõa tung làm cho khuôn mặt cô càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn rất đáng yêu.

     Trần Thanh Phong cảm thấy, Khương Điềm Điềm là người đáng yêu đệ nhất thiên hạ.

     Khương Điềm Điềm cúi đầu nâng chén lên, cũng không chối từ nữa, một ngụm cắn xuống, ah ah! Trứng nấu nước đường đỏ! Trứng nấu nước đường đỏ vậy mà có vị ngon vậy ah!

     Khương Điềm Điềm một giây đã bị viên đạn bọc đường đả đảo, thật vui vẻ đem nước trứng nấu đường ăn hết trơn.

     Thực thỏa mãn ah!

     "Đây là ảnh gia đình anh sao?" Khương Điềm Điềm ban nãy đã thấy bức ảnh lớn được treo trên tường, lúc này ăn uống no đủ, cho nên bắt đầu hiếu kỳ hỏi. Trần Thanh Phong theo tầm mắt của cô nhìn sang, gật đầu: " Đúng vậy, đây là chụp hồi hai năm trước, Ngũ ca anh nhập ngũ, cho nên cả nhà chúng ta đi trấn trên chụp chung."

     "Người nhà anh thật nhiều nha." Khương Điềm Điềm chân thành cảm khái.

Trần Thanh Phong: "Người đúng là không ít, bất quá dễ nhớ, Đại tỷ của anh gọi Trần Hồng, theo thứ tự là Nhị ca Tam ca Tứ ca Ngũ Ca, Thanh Đông,  Thanh Nam,  Thanh Tây,  Thanh Bắc, anh gọi Thanh Phong. Đông Nam Tây Bắc Phong." (ý là gió từ đông tây nam bắc hả? ?))

     Khương Điềm Điềm gật đầu: "Ah ah ah!"

     Thật đúng là dễ nhớ!

     Bất quá, tên này. . . Như thế nào, hình như, có chút, quen tai nhỉ?

     Cô ở nơi nào nghe qua? 

Bình luận

Truyện đang đọc