XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐƠN THUẦN XINH ĐẸP TRONG NGÔN TÌNH



"Không được"
Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt vô tình từ chối gà mờ làm nũng Tô Trăn.
Anh nắm lấy tay nhỏ của Tô Trăn, cưng chiều ước lượng, kéo tay nhỏ đặt lên trên cơ ngực lộ ra ngoài của anh, từ xương bả vai một đường đi xuống đến rìa mép áo.
Xét thấy tô trăn là một nữ sinh nhút nhát xấu hổ, Cố Thanh Nhượng đại phát từ bi bỏ qua hai đầu ngực.
Tô Trăn nhắm chặt mắt, nhưng ngược lại xúc cảm trên các đầu ngón tay càng lúc càng rõ ràng hơn, có cảm giác như là đang sờ vào tơ lụa thượng hạng vậy thật mịn màng, quả thực chính là đầy mạnh mẽ và tính xâm lược.
Cả quá trình, chưa đến một phút, Tô Trăn đều mơ mơ hồ hồ.
Bản tính bảo thủ và ngại ngùng của Tô Trăn nghĩ muốn chạy trốn, trong đầu không ngừng chạy dòng chữ.
Cô đã sờ ngực đàn ông....
Cô đã sờ ngực đàn ông.....
"Vẽ đi." Một tay Cố Thanh Nhượng nắm lấy tay nhỏ đang co quắp không được tự nhiên của Tô Trăn.
"Hả?" Tô Trăn định rút tay về nhưng lại bị nắm chặt.
" Vẽ không được?" Cố Thanh Nhượng hỏi.
" Ừ".

Chú cừu nhỏ ngây thơ lại tiếp tục rơi vào bẫy của thợ săn.
" Thế thì phải làm sao đây?" Khóe miệng Cố Thanh Nhượng cong cong mỉm cười, nhìn Tô Trăn như kiểu đấng tối cao đang nhìn nhân loại yếu ớt vậy, tràn đầy vẻ thương hại.
" Thế thì lại sờ lại lần nữa đi, sờ đến khi nào em vẽ ra được thì thôi".
Ầm! Trong đầu Tô Trăn muốn nổ tung.
Thế có mà cô sờ cả đêm cũng vẽ không được a!
"Em không muốn, em không muốn sờ đâu".Thiếu nữ xinh đẹp lần đầu tiên phản đối đề nghị của người đàn ông lạnh lùng quyền lực, đồng thời như cũ không chết tâm mà làm nũng, lần này so với lần trước tốt hơn rất nhiều.
" Cầu anh đó Cố...!Thanh Nhượng, anh giúp em vẽ đi.


Xin anh giúp em với." Giọng nói dịu dàng mềm mại của thiếu nữ vô cùng quyến rũ và đáng yêu, vì sinh tồn mà nỗ lực làm nũng, " Anh giúp em vẽ đi mà được không?"
Thiếu nữ xinh đẹp môi hồng răng trắng mím môi nhìn thiếu niên tràn đầy mong đợi, tay nhỏ ở trong tay của anh khẽ đung đơ, khiến cho lòng người ngứa ngáy, ngọt ngào hỏi, " Được không?"
Phàm là một người đàn ông bình thường, ai có thể nói không với một mỹ nữ sinh đẹp chứ? Không phải sẽ lập tức liên tục đáp ứng.
Nhưng Cố Thanh Nhượng quả nhiên không phải là một người đàn ông bình thường, anh suy nghĩ một chút....mới đáp ứng.
Kế hoạch anh tốn công tốn sức sắp xếp tỉ mỉ như vậy, không ăn nhiều một chút, làm sao có thể xứng với vật nhỏ đã đánh thuốc anh khiến anh có một đêm đầy hoang đường đây?
" Vừa nãy quên, các đường nét cơ bắp hiện tại so với một năm trước đã không giống nhau nữa, thế thì bỏ qua đi".
Tô Trăn nhìn Cố Thanh Nhượng chậm rãi từ tốn đóng cúc áo lại, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng quay về vị trí cũ.
Sự thật chứng minh, ngay cả cố thanh nhượng, làm nũng đối với cũng có tác dụng.
Bang!
Trong phòng một mảng tối đen, mất điện rồi.
Cố Thanh Nhượng nhớ rõ vị trí của Tô Trăn, giơ tay kéo người quay trở lại trong lồng ngực, tay lớn theo thói quen nắm lấy eo của Tô Trăn.
Tô Trăn nghe thấy giọng điệu hờ hững nói lời nghiêm túc của người đàn ông, " Bạn học Tô, tôi sợ tối, cho tôi mượn ôm một chút nhé".
Tô Trăn bị Cố Thanh Nhượng giày vò sắp phát điên rồi.
Nam chính lúc anh nói dối làm ơn có thể tôn trọng người anh lừa dối một chút được không, ít nhất thì ngữ khí cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ?
Bên ngoài cửa mưa vẫn rơi, lại còn có xu hướng càng lúc càng to.
Bóng đèn vừa mới mất điện trong đêm đen đang cố giãy dụa nhấp nhánh chút ánh sáng còn thừa lại.
Một mảng đen kịt, Tô Trăn cái gì cũng không nhìn thấy, thay vào đó thì các giác quan khác lại nhạy cảm hơn rất nhiều.
Cố Thanh Nhượng giam chặt Tô Trăn, nhiệt độ trên cơ thể anh dễ dàng xuyên qua lớp áo sơ mi từ từ truyền đến làn da non mịn của Tô Trăn, bên tai là tiếng thở càng lúc càng nặng của anh.
Lưng dán sát vào trước người Cố Thanh Nhượng, Tô Trăn không hiểu sao lại cảm thấy cả người khô nóng, Cố Thanh Nhượng giống như đang ôm một búp bê hình người vậy, không động đậy một chút nào.
Tô Trăn trong lòng vô cùng sốt ruột, bức tranh đang cần gấp mà mới vẽ được một chút, cố ý lại còn mất điện nữa....
" Cố học trưởng, bức tranh..."
" Gấp cái gì" Chính chủ ngữ khí lạnh nhạt, cứ như đây không phải là một bức tranh quan trọng gì, mà chỉ cần thuận tay vẽ vài đường là được.

Tô Trăn làm sao lại không gấp chứ, nếu như không gấp thì cô đã sớm quay về phòng ngủ rồi...mắt nặng trĩu chính là báo đã đến giờ đi ngủ của cô rồi.
" Bạn học Tô lo lắng đến tiến độ vẽ của bức tranh này như vậy, thế tại sao mấy hôm trước vì cái gì đều chạy đi ra ngoài vậy?" Cố Thanh Nhượng nửa ôm nửa đẩy tô trăn đến bên cửa sổ.
Cố Thanh Nhượng roẹt" một phát kéo rèm cửa sổ ra.
" Em..." Tô Trăn có khổ mà không thể nói, cô nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ lại nói trong tiểu thuyết chính là viết như vậy a, đây chính là đoạn thời gian lưu lại ấn tượng của anh và nữ chính a....
" Một đêm mưa đẹp như thế này, bạn học Tô thế nhưng lại liều mạng thúc giục tôi đi làm việc, quá là không hiểu phong tình rồi." Cố Thanh Nhượng trắng trợn chiêm ngưỡng cơ thể uyển chuyển trước lồi sau lõm của Tô Trăn, " Thật đáng tiếc của một cơ thể quyến rũ có chiều sâu này...."
Tô Trăn hận không thể đeo cái bịt mắt của Cố Thanh Nhượng.
Cái gì gọi là quyến rũ có chiều sâu chứ? đã không biết hình dung thì đừng nói chuyện nữa...
Cố Thanh Nhượng cong ngón tay gõ vào mặt kính.

" Người hiểu phong tình đang ở phía dưới".
Tô Trăn nhìn xuống bên dưới, bên cạnh đèn đường là một nam và một nữ đang đứng dưới mưa, nam sinh ôm lấy bả vai của nữ sinh, nữ sinh để tóc mái, dáng người thấp, có chút đầy đặn, thương tâm dựa vào bờ vai gầy gò của nam sinh, ngây ngốc nhìn về hướng tòa nhà.
Tô Trăn kinh ngạc, nữ sinh kia sao càng nhìn càng thấy giống nữ chính Tần Tiểu Manh vậy nhỉ?
" Bạn học Tô bạn nói, bọn họ là có quan hệ gì?" Cố Thanh Nhượng nhìn quanh khu ký túc nhẹ giọng hỏi, từ góc độ này của anh, nhất định có thể nhìn rõ mặt của nữ sinh kia là ai.
" Em đoán....!nhất định là đôi bạn thân" Tô Trăn nhẹ nhàng thành khẩn nói.
Nam chính phải tin cô, nữ chính chỉ thích anh ta thôi, những người khác đều là mây bay hết.
Nhưng người ở phía dưới dường như cố ý phá hỏng lời nói của cô vậy, nam nhân vật chính thương tiếc đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của nữ sinh, nữ sinh cũng không hề từ chối, chỉ là càng dựa gần lên trên người nam sinh hơn.
Tô Trăn:.......
"Haha".
Giọng nói thanh nhuận của Cố Thanh Nhượng hàm chứa nhàn nhạt vui vẻ, ở một nơi tối om như thế này lại đặc biệt rõ ràng.
" Thế tình bạn của bọn họ nhất định là sâu đậm hơn chúng ta rồi." Cố Thanh Nhượng cân nhắc nói " Rốt cuộc thì tôi vẫn chưa từng hôn qua bạn học Tô.


Dù là đỉnh đầu, hay là môi, hay là xương quai xanh, hoặc là..."
" Không cần, không cần...." Tô Trăn cao giọng cắt ngang lời nói của Cố Thanh Nhượng, " Tình bạn của chúng ta chính là rất tốt, bọn họ không được trong sáng như chúng ta".
Tô Trăn thật sự rất sợ Cố Thanh Nhượng lại nói ra mấy lời cô không dám nghe.
" Tôi trước giờ cũng chưa từng kết giao bạn bè thuần khiết như bạn học Tô" Tay lớn của Cố Thanh Nhượng nâng cằm của Tô Trăn lên, tiến đến gần bên tai của Tô Trăn, trầm thấp nó " Đây đúng là tình bạn thuần khiết khiến người ta xúc động mà".
Cằm của Tô Trăn bị cưỡng chế hếch lên.
Lúc trước chỉ mải nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không chú ý đến cửa kính của cửa sổ bị đèn chiếu vào, giống như một tấm gương.
Thiếu nữ mặc váy hồng xinh đẹp, toàn thân tỏa ra hơi thở nồng đậm quyến rũ, ánh mắt khép hờ, cả người như không xương yếu ớt ngả vào người đàn ông ở phía sau, một bộ dạng như thừa nhận, trên eo là đôi tay tràn đầy tính chiếm hữu của người đàn ông.
Người đàn ông trẻ tuổi da trắng, mắt đen, tóc đen, tia sáng hứng thú trong mắt vô cùng nồng đậm phá hủy tất cả tính tình cấm dục thanh lãnh như trích tiên của anh.

bị lây nhiễm ma vật tùy hứng, phong lưu đa tình phóng túng.
Đặc biệt là ánh mắt tràn đầy ham muốn nhìn chằm chằm vào nữ sinh ở trong ngực, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dán lên khóe miệng của nữ sinh, giống như là một dân chơi chính hiệu.
Nếu như lúc trước người khác nói trong bức ảnh không khí ái muội giữa hai người bọn họ là vô căn cứ thì quả thực bọn họ nên xem tình cảnh hiện tại, không khí giữa người đàn ông và người phụ nữ trong lúc này vô cùng ái muội, muốn xua tan cũng không thể xua tan được.
Hai người này đang nói về tình bạn tốt? Ca ngợi tình bạn trong sáng muôn năm? mặt mũi đâu? đều rớt hết xuống đất rồi.....
Tô Trăn nhắm chặt mắt, từ chối nhìn tình cảnh tuyệt vọng này
"Ngoan, mở mắt ra, người bạn tốt xinh đẹp của tôi."
Cố Thanh Nhượng gian xảo, đến hiện tại vẫn tiếp tục trêu chọc Tô Trăn.
Tô Trăn xấu hổ không dám mở mắt, lông mi hình cánh quạt run rẩy một cách đáng thương.
Cừu nhỏ yếu ớt cho rằng chỉ cần nhắm mắt lại là có thể lừa dối bản thân đang ở nơi an toàn rồi.
Lừa mình dối người.
Tô Trăn hầu như không thể tưởng tượng nổi, bản thân lúc trước là như thế nào xuyên qua, ở trong cái đêm đó có thể từ trong tay người này sống sót qua một đêm, sau đó tỉnh lại còn có thể sống chết chạy thoát đây?
Ý chí sinh tồn này cũng quá là mạnh mẽ a.....
Ngày thứ 2
Tô Trăn từ trên giường tỉnh lại, bản thân đang ở trong ký túc xá rồi.
"Ngô....Đình?" Giọng nói của Tô Trăn khàn khàn, giống như ăn một viên kẹo đường đột nhiên cắn phải một hạt đá vậy.
" Làm sao vậy, ngủ dậy xong lại không nhận ra mình nữa rồi à?" Ngô Đình cười ha ha đi đến, trong tay cầm hộp thức ăn, " cầm cho cậu bữa trưa nè, nhanh dậy rồi ăn đi".

"Ừ".

Tô Trăn bỏ chăn ra ngồi dậy, một trận choáng váng ập đến, lại ngã trở lại trên giường.
Ngô Đình đặt tay lên trán của Tô Trăn kiểm tra thử, " Ừ, vẫn may không có phát sốt nữa"....
" Phát sốt?" Cô phát sốt à? Vì sao bản thân cô lại không biết.....
"Cậu không nhớ à? Tối hôm qua trước lúc cửa ký túc xá đóng cửa, học trưởng Cố đã đưa cậu về, vừa may gặp mình xuống dưới mua đồ, nên đã đưa cậu về phòng.
Mã Y Minh không biết từ góc nào chui ra, " Cậu lúc đó mặt đỏ bừng, mình cũng không biết nói thế nào nhưng cậu lúc đó mắt lờ đờ, đầu nóng bỏng.

Nhưng mà....!vẫn vô cùng xinh đẹp"
Ngô Đình trợn mắt với Mã Y Minh: " Nói vớ vẩn cái gì thế."
Tô Trăn vừa nghe, bừng tỉnh hô to.
Cái gì mà phát sốt...! Cô đó là xấu hổ, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
" Học trưởng Cố thật là một siêu viên tốt, anh ấy thấy cậu không được khỏe, bỏ việc ở trên tay đưa cậu quay về, sau đó lại một mình quay về tiếp tục thức đêm làm việc, sáng sớm nay cũng coi như là vẽ xong bức tranh" Mã Y Minh vô cùng cảm khái.
" Cũng thật là khó có được mà, lớn lên đẹp trai như vậy cũng thôi đi, lại còn tài hoa.

Có tài hoa cũng thôi đi, nhân phẩm lại còn tốt như vậy.

Không biết sau này phải là thần tiên tỷ tỷ nào mới có thể bắt được nam thần của chúng ta đây."
Nhân phẩm tốt....
Tô Trăn thật sự không có biện pháp cưỡng ép bản thân chém gió tâng bốc Cố Thanh Nhượng với nhóm bạn cùng phòng, các ngón tay nắm chặt lại không nói gì.
" Tô Trăn? Tô Trăn" Ngô Đình ngồi trước mặt Tô Trăn, đẩy đẩy cô.
"Hả?"
" Từ tối hôm qua bắt đầu cậu liền hốt hoảng, cậu không có chuyện gì chứ? đầu cũng không có nóng a..."
Mã Y Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng: " Trời ạ Tô Trăn, cậu không phải là thích học trưởng Cố chứ!".


Bình luận

Truyện đang đọc