XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRONG TRUYỆN TRÙNG SINH


Buổi tối.

Biệt thự của Hoắc Đình Kiêu lên đèn, tối nay toàn bộ người hầu được nghỉ sớm, để nhường chỗ cho không gian hai người giữa hắn và Hạ Tuyết.
Vì Hạ Tuyết đang là tâm điểm của sự chú ý nên cả hai đã thống nhất với nhau sẽ về nhà, cùng nhau nấu bữa tối.
Ở thế giới của mình, Hạ Tuyết cũng được xem là biết chút nấu nướng, tuy nhiên, nguyên chủ trong tiểu tuyết thì không.

Chính vì vậy, để không làm lộ thân phận, cô chỉ phụ giúp Hoắc Đình Kiêu rửa rau, rửa cá...!việc bếp núc hoàn toàn do hắn đảm nhận.
Hạ Tuyết nhìn người đàn ông bình thường chỉ mặc vest, ngồi ở ghế tổng giám đốc ra lệnh cho nhân viên làm việc, bây giờ lại đeo tạp dề làm công việc nội trợ nên cảm thấy không quen cho lắm.
Nhưng mà...
Hoắc Đình Kiêu như vậy lại rất cuốn hút, đẹp trai.
Hạ Tuyết đứng một bên ngắm nhìn nhan sắc được tác giả tạo ra mê mệt, không biết chán.
"Tiểu Tuyết, lấy giúp tôi chai nước tương!"
Hoắc Đình Kiêu vừa làm đồ ăn, vừa nói.

Hạ Tuyết dường như không nghe thấy, cô vẫn đang mải mê nhìn hắn đến độ dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
"Tiểu Tuyết, lấy giúp tôi chai nước tương!"
Hoắc Đình Kiêu lặp lại, đồng thời cũng xoay người nhìn xem Hạ Tuyết đang làm gì.

Đôi mắt tinh anh của hắn cong lên tạo thành ý cười khi thấy cô cứ chăm chăm dán mắt vào hắn.
"Tiểu Tuyết, còn nhìn nữa tôi sẽ thu phí đấy!"
Hoắc Đình Kiêu tắt bếp, hắn tiến lại gần búng lên trán Hạ Tuyết một cái, cười đùa nói.
Bị cái búng của hắn làm cho sực tỉnh, Hạ Tuyết vô cùng xấu hổ vội ôm trán xoay mặt đi chỗ khác.
"Đình Kiêu, anh làm gì vậy? Đau lắm đấy!"
"Vừa rồi có người có ngắm nhìn tôi đến mất hồn, không làm đau thì ba hồn bảy vía làm sao quay về được!" Hoắc Đình Kiêu cười nói, hắn chống hai tay lên bàn, khóa Hạ Tuyết ở giữa: "Muốn ngắm nhìn tôi thì cứ quang minh chính đại mà làm, không cần phải lén lút, bây giờ tôi đứng trước mặt em, ở cự li gần thế này chắc là đủ để em ngắm tôi rồi chứ?"
"A - Ai ngắm anh chứ...!em không có..."
Hạ Tuyết cố gắng chống chế.
Hơi thở nam tính và mùi bếp núc lại quanh quẩn bên mũi của cô, không hiểu sao Hạ Tuyết lại đột nhiên cảm thấy mùi hương này vô cùng quyến rũ.
A, Hạ Tuyết, có phải bản thân mê trai đến điên rồi hay không?
Hạ Tuyết cố gắng tránh né, nhưng cho dù cô có xoay mặt đi hướng nào thì cũng không thoát khỏi Hoắc Đình Kiêu.

Đây là lần đầu cô tiếp xúc với đàn ông ở cự li gần, nên khó tránh trái tim cứ đập loạn xạ.
Hạ Tuyết không dám nhìn thẳng vào Hoắc Đình Kiêu nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn, giả sử cô chỉ lơ đãng một giây nhìn vào gương mặt điển trai chết người của hắn thôi, cô chắc chắn sẽ bị sắc mê hoặc đến độ không có lối thoát.
Không gian giữa Hoắc Đình Kiêu và Hạ Tuyết bỗng nhiên tĩnh lặng, trầm mặc đến đáng sợ, âm thanh tim đập của Hạ Tuyết ngày càng lớn, cô thật sự sợ hãi nếu cứ duy trì tư thế này, cô sẽ không khống chế được bản thân làm ra chuyện đồi bại với Hoắc Đình Kiêu mất thôi.
"Coi em kìa, mặt đỏ cả rồi.

Tiểu Tuyết, thật sự em rất đáng yêu!"
Hoắc Đình Kiêu trêu chọc.
Hắn thôi không khóa chặt cô giữa hắn và cái bàn nữa, Hạ Tuyết như được giải thoát, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà bếp.

Hoắc Đình Kiêu nhìn bóng lưng rối rắm chạy trốn của cô không khỏi phì cười, thì ra Tiểu Tuyết của hắn cũng có lúc biết xấu hổ.

Mọi sự thay đổi của cô hiện tại tuy răng khiến hắn cảm thấy xa lạ, nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn và cô có thể bắt đầu lại từ đầu, chuyện trong quá khứ cứ như vậy để nó quá đi.
Hoắc Đình Kiêu mỉm cười quay lại tiếp tục nấu nướng, những món ăn hôm nay đều là sở trường của hắn, hy vọng lúc ăn sẽ khiến Hạ Tuyết hài lòng.
(...............)
Trăng lên cao, bầu trời lấp lánh những vì sao xinh đẹp, hoa viên biệt thự lộng lẫy, những khóm hoa xinh tươi được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng.

Hạ Tuyết ngồi ở bàn đá chờ đợi Hoắc Đình Kiêu mang thức ăn ra, thưởng thức bữa tối ngoài trời thay cho nhà hàng sang trọng cũng không phải là ý tưởng tồi.
Căn biệt thự của Hoắc Đình Kiêu vốn đã vô cùng tráng lệ, nó được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu cổ, nhìn vào luôn tạo cho người ta cảm giác hài hòa cổ kính.
Ngày hôm nay lại xảy ra mấy chuyện, cách tốt nhất để thư giãn là tìm một nơi yên tĩnh thả lõng tâm trạng, những gì xảy ra hôm nay để đó rồi tính sau.
"Em chờ một chút nhé, tôi dọn đồ ăn lên là chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa."
Hoắc Đình Kiêu đặt chai rượu vang năm 87 lên bàn cùng với hai ly uống rượu, hắn đã nấu xong bữa tối, bây giờ chỉ còn dọn lên nữa thôi.
"Để em phụ anh một tay, đáng ra tối nay là em mời anh, cuối cùng lại thành anh nấu cho em ăn, em cũng nên làm gì đó để đỡ áy náy."
Hạ Tuyết nhanh nhẩu đứng dậy nói.
"Em cứ ngồi đây đi, phụ nữ nên được đàn ông chăm lo, phục vụ."
"Nhưng em không phải kiểu con gái đó đâu, anh đừng ngăn cản nữa, cứ để em phụ giúp anh.

Đi thôi, bằng không đồ ăn sẽ nguội hết đó!"

Hạ Tuyết nói xong liền chạy vào nhà bếp, Hoắc Đình Kiêu đã nấu cho cô ăn rồi, cô cũng nên làm chút gì đó mới đúng.
Mùi thức ăn lan ra từ phòng bếp khiến bụng của Hạ Tuyết bắt đầu cồn cào, Hoắc Đình Kiêu làm rất nhiều món, món nào nhìn cũng thơm ngon hấp dẫn.
Hạ Tuyết lấy một cái khay, đặt các đĩa thức ăn vào đó, cẩn thận tỉ mỉ từng chút một, lúc này, kinh nghiệm từng làm phục vụ ở thế giới của mình lại giúp ích cho cô.

Hạ Tuyết bưng một khay đầy thức ăn đi ra bàn tròn ngoài hoa viên nhưng không hề làm đổ, chuyện này cũng khiến cho Hoắc Đình Kiêu thêm một phen bất ngờ nữa.
"Xong rồi, chúng ta có thể ăn tối!"
Hạ Tuyết quệt mồ hôi cười nói.
"Em ngồi xuống đi, bưng nhiều đồ như vậy chắc là mệt lắm." "Sao mệt bằng anh được, nấu nướng cả buổi tối, bây giờ là lúc thưởng thức thành quả của mình.

Nào, em mời anh một ly!"
Hạ Tuyết nâng ly rượu đã được rót sẵn vui vẻ nói với Hoắc Đình Kiêu, cả hai cùng chạm ly rượu một cái, uống một ngụm rồi bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Ngay lúc này, bên ngoài biệt thự, xe của Hoắc Thiên Ân đã đậu lại..


Bình luận

Truyện đang đọc