XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI THẾ THÂN SAU MỖI NGÀY ĐỀU Ở TU LA TRÀNG - YẾN THẬP NHẬT



Cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo khống chế của Trình Dương, suy tư một lát, cậu quyết định lẳng lặng nằm yên.

—— thậm chí còn như ăn không ngồi rồi xem trò vui.

Trông thấy cậu lười nhác nhàn nhã như vậy, Chu Khuyết Đình thế mới biết được bộ dáng sợ hãi trước đó của cậu chỉ là ngụy trang ra, trong mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, nắm tay đang rũ tại bên người cũng chậm rãi buông lỏng ra.

Thẩm Viêm còn không biết bản thân vừa tránh được một đốn đánh, hắn híp mắt nhìn Chu Khuyết Đình, đầu lưỡi vòng một vòng trong khoang miệng, trên khóe môi gợi lên một nụ cười tàn nhẫn, biểu tình cực giống đại ca giang hồ.

Đây là một nhân vật mà hắn từng diễn, trong phim, chỉ cần hắn vừa lộ ra loại vẻ mặt này, phía đối diện sẽ bắt đầu lo lắng sợ hãi, khí thế sẽ bị áp đảo.

Nhưng Chu Khuyết Đình trông thì lịch sự văn nhã, lại không hề bị khí thế của hắn hù dọa dù gì một chút, một tay anh đút vào túi, tùy ý nói: “Cửa mở, nghe thấy động tĩnh trong phòng, đi vào xem thử.” Nghĩ nghĩ, anh bổ sung thêm một câu, “Gõ cửa, không ai trả lời.”
Thẩm Viêm lạnh lùng thốt lên: “Mày còn chưa trả lời tao, mày là ai?”
Gian phu thứ hai của Trình Dương? Hắn thật đúng là không biết vật nhỏ này có năng lực như vậy!
“Tôi?” Vẻ mặt Chu Khuyết Đình rất là vô tội, “Một *người qua đường Giáp, vô ý xâm nhập hiện trường phạm tội, đang muốn ngăn cản một phần tử bạo lực có ý đồ phạm tội.”
Mẹ nó, ai là phần tử bạo lực? Khóe miệng Thẩm Viêm giật giật, sắc mặt nặng nề như bầu trời đêm đông: “Có phải tao đã từng gặp mày ở đâu rồi đúng không, hai người từng lên giường rồi!?”
“Nhân vật công chúng đều nói chuyện suồng sã như vậy sao?” Chu Khuyết Đình kinh ngạc rút tay ra, một góc của điện thoại di động như ẩn như hiện trong túi quần lộ ra.

Trong lòng Thẩm Viêm hơi hoảng, chẳng may thằng ất ơ lạ hoắc này nó ghi âm lại…… Mặt hắn âm trầm, cảnh cáo: “Nghe lén, truyền bá lời đồn là cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, tốt nhất mày đừng chơi mấy trò khôn vặt đó.”
Chu Khuyết Đình ngửa hai tay lên: “Tôi chưa bao giờ cần phải dùng thủ đoạn phi pháp để lục soát chứng cứ.”
Đồng tử của Thẩm Viêm co rụt lại, chẳng lẽ cái tên này lại là cảnh sát? Hay là luật sư? Chết tiệt.

Hắn không khỏi có hơi kiêng kị.

Lúc này, Chu Khuyết Đình với tay vào trong ngực, làm tư thế giả vờ như muốn lấy giấy tờ ra chứng minh thân phận.

“Tiên sinh, tôi yêu cầu sự phối hợp của ngài, mời ngài theo tôi đi một chuyến……”
“Bố mày không rảnh.” Thẩm Viêm nhanh chóng đeo khẩu trang và đội mũ lên, cúi đầu, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.


Chu Khuyết Đình nói vọng từ sau lưng hắn: “Tiên sinh, cúc áo sơmi của anh còn ở trên tay tôi.”
Thẩm Viêm nện bước nhanh hơn, gần như là chạy trối chết, bóng lưng cực kỳ chật vật.

Chu Khuyết Đình không đuổi theo, nhìn hắn ta liều mạng ấn số của tầng một, tận đến khi cửa thang máy từ từ khép lại.

Chu Khuyết Đình lắc đầu, xoay người nhìn về phía Trình Dương: “Cậu không sao chứ.”
Không biết tự khi nào, Trình Dương đã thay đổi tư thế, nửa người trên dựa vào sô pha, hai tay đan vào nhau, như là học sinh tiểu học đang đi học.

Khóe miệng cậu nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười: “Cảm ơn anh á nha~.”
Âm cuối kéo đến dài thật dài, nghe không có thành ý cho lắm, cũng không biết nhanh nhanh tìm cái ghế, rót chén nước cho vị ân nhân vừa mới mở miệng, anh hùng cứu mỹ nhân này.

“Hôm nay tôi vừa mới chuyển đến đây, cần phải trang hoàng đơn giản một chút, đã nói chuyện với phòng tầng trên, không nghĩ tới lầu dưới lại là cậu.” Chu Khuyết Đình như là có khả năng đọc suy nghĩ người khác vậy, lần một lần hai thì có thể là trùng hợp, nhưng lần ba lần bốn thì sao, tần suất hai bọn họ ngẫu nhiên gặp được cũng không khỏi có hơi cao quá rồi đấy.

Để đánh mất nghi ngờ của Trình Dương, Chu Khuyết Đình thật sự nghiêm túc giải thích.

Trình Dương bừng tỉnh, hiểu ra, cười nói: “Hóa ra là như vậy sao, thật là trùng hợp.”
Chu Khuyết Đình nhìn cậu nói: “Có chỗ nào cần hỗ trợ, cứ việc nói với tôi.”
Giúp cái r**, coi tôi là trẻ con như đám Thường Thường, An An hay sao?
Vẻ mặt của Trình Dương từng chút, từng chút một trở nên hờ hững, cậu không phải đứa trẻ con thuần khiết vô tội, mà ngược lại, cậu còn là kẻ xấu chuyên đi đùa bỡn tình cảm và lừa tiền người khác.

Cậu không những không cần trợ giúp, còn phải lo lắng, nếu sau này, khi Chu Khuyết Đình phát hiện ra gương mặt thật của cậu rồi muốn thay trời hành đạo thì phải làm sao.

“Hai chúng ta có quan hệ gì sao?” Ngữ khí của Trình Dương đột nhiên trở nên hơi bén nhọn, nhưng hình như chỉ là cảm xúc nhất thời không thể khắc chế, ngay sau đó đã kiềm chế lại cảm xúc, lộ ra nụ cười, nói sang chuyện khác, “Tôi đều quên mất, hai ta cũng coi như có giao tình từng cùng nhau gặp hoạn nạn, vụ án rơi lầu đã điều tra đến đâu rồi? Chỗ của An An có manh mối gì không?”
Chu Khuyết Đình một năm một mười nói: “Không được thuận lợi cho lắm, tôi chỉ nghe thấy một cái tên khi thằng bé nằm mơ, bị bóng đè xong nói mớ, Lâm Khí Chi.”
Trình Dương nhíu mày, cái tên này nghe rất quen tai, hình như cậu đã từng nghe thấy ở đâu rồi.

“Lâm Khí Chi là một xí nghiệp gia, cũng là một nhà từ thiện nổi tiếng, ông ta không chỉ là chủ tịch của Tập đoàn Đức Tái, một trong top 100 xí nghiệp phát triển mạnh nhất trên cả nước, còn là người tài trợ, giúp đỡ cho hơn một trăm ngôi trường, cũng là hiệu trưởng vinh dự của mấy ngôi trường tiểu học và trung học cơ sở.”
Há, thế thì là hay nhìn thấy trên bản tin thời sự.


Cổ họng Trình Dương khát khô, sắc mặt không tốt lắm: “Hiệu trưởng danh dự ham thích làm từ thiện, lại xuất hiện đi xuất hiện lại trong ác mộng của một đứa trẻ sao?” Đây thật sự là một ám chỉ bất thường.

Chu Khuyết Đình gật gật đầu: “Tôi cho rằng ông ta rất có hiềm nghi, ở những trường học được ông ta giúp đỡ, tỷ lệ học sinh tự sát hơi cao hơn những trường học khác, nhưng lại sẽ không cao đến mức khiến cho người khác phải chú ý.

Tôi thử dùng lý do muốn tìm kiếm người hợp tác làm ăn để đi tìm ông ta, muốn tiếp xúc gần với ông ta một chút, nhưng bị cự tuyệt.”
Vẻ mặt Trình Dương đang trầm trọng giờ lại có thêm chút cạn lời, cậu đã có thể tưởng tượng ra cái cảnh ông anh này với biểu cảm rất chi là tự nhiên móc ra một tấm danh thiếp, giao cho bí thư của Lâm Khí Chi, trên đó chắc chắn được in dòng chữ là mấy danh hiệu linh tinh kiểu【Chủ tịch Tập đoàn XX 】, giả vờ cứ như thật ý.

Rốt cuộc thì anh là ai chứ?
Vấn đề này dạo qua bên miệng của Trình Dương một vòng, cuối cùng bị cậu nuốt xuống.

Quả nhiên cậu cũng không phải kẻ thích xen vào việc của người khác, lạnh nhạt với hám làm giàu mới là bản sắc của cậu.

“Không nghĩ tới sẽ có loại sự tình này, muốn tiếp tục tra xét vụ án này chỉ sợ có lực cản không nhỏ.” Trình Dương dùng ngữ khí tỏ vẻ tiếc nuối sâu sắc nói, rồi sau đó trực tiếp ra lệnh đuổi khách, “Chu tiên sinh, hôm nay tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, lần sau lại mời anh ghé chơi.”
Mông Chu Khuyết Đình cứ như bị dính ở trên sô pha, nhìn nhìn thời gian, nói: "Bây giờ là mười giờ sáng.”
Mặt Trình Dương không chút biểu tình, nói: “Thì sao? Tôi muốn ngủ bù một giấc.”
“Ăn bữa sáng chưa? Không ăn cơm trong một khoảng thời gian dài có khả năng sẽ bị sỏi mật.”
“……” Trình Dương thật sự không có cách nào lý giải được sự quan tâm nhiệt tình không bình thường này của Chu Khuyết Đình, giọng nói dần trở nên lạnh lùng, nói, “Chu tiên sinh, khả năng là anh đã hiểu lầm gì đó, tôi cũng không cần sự trợ giúp của ahn.

Làm một vị thám tử có tiếng,” cậu nhấn mạnh vào hai chữ “có tiếng”, “Tôi nghĩ, anh nhất định rất bận rộn đúng không?”
Chu Khuyết Đình yên tĩnh một lát: “Nhưng mà tôi thấy được sự đau buồn từ trong đôi mặt của cậu.”
“……” Đau buồn??!!!
“Rõ ràng cậu là một người rất thiện lương, cậu phi thường để ý chuyện những đứa trẻ đó đã chịu thương tổn, lại mạnh mẽ áp lực bản tính của chính mình.” Chu Khuyết Đình nói ra sự thật, "Khi chia sẻ tiến triển của vụ án với cậu, tôi nhìn ra được sự lo lắng trong nội tâm của cậu.”
Thiện lương? Trình Dương cười lên tiếng: “Muốn tôi tham gia điều tra? Có tiền không? Người như tôi đây chỉ nhận tiền, không có cảm tình.”
Cậu cho rằng nói như vậy tuyệt đối có thể làm cho Chu Khuyết Đình tức giận bỏ đi, làm cho anh hết hy vọng, không nghĩ tới Chu tiên sinh không hề nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên, gia nhập văn phòng trinh thám của tôi, tôi sẽ trả cho cậu tiền lương hậu hĩnh.”
Trình Dương sửng sốt, Chu Khuyết Đình gật gật đầu với cậu để tỏ ý khẳng định.

“Một trăm vạn.” Trình Dương nhịn xuống sự táo bạo trong lòng, mỉm cười báo ra một con số, “Tôi yêu cầu một trăm vạn, lương một năm.”

“Được.” Vẫn như cũ là trả lời không chút do dự, như là đã sớm có giác ngộ là sẽ phải trả một mức giá thật lớn.

Sự kiên định này không hiểu sao lại chọc giận Trình Dương, cậu bỗng nhiên đứng dậy, chưa bao giờ mất khống chế đến vậy, hung hăng nói: “Chu Khuyết Đình, tôi không biết anh muốn lấy được gì từ tôi, hay là đã nhìn ra cái gì, tôi nói cho anh biết, dáng vẻ chân thật của tôi là kẻ *duy lợi là đồ, không hề có sự đồng cảm hay thương hại với người khác, mấy đứa bé kia chết hay điên thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ? Về sau anh cũng không cần phải báo với tôi những cái kết quả điều tra đó nữa, tôi chẳng thèm quan tâm đâu.”
*duy lợi là đồ: chỉ những người theo chủ nghĩa tiền là trên hết, chỉ cần có tiền thì họ có thể làm mọi thứ.

Xả giận xong, cậu chỉ ngay vào cửa nói: “Hiện giờ, mời anh rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Ngôn từ của cậu ác liệt như thế, hành vi qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa cũng khiến người ta phải khinh thường như thế, Chu Khuyết Đình lại vẫn như cũ không hề lộ ra bất kỳ biểu tình không vui nào, thậm chí, trong mắt của anh còn mơ hồ lộ ra mấy phần khổ sở:“Tại sao phải làm chính mình khó xử như vậy”.

Trình Dương dùng sức mím môi thật chặt, dùng ánh mắt hờ hững để nhìn lại ánh mắt của Chu Khuyết Đình.

Cậu trào phúng nghĩ, tiên sinh chính nghĩa, tôi với anh cũng không phải người chung đường.

Ánh mắt hai người đan xen hồi lâu, cuối cùng thì Chu Khuyết Đình vẫn nhượng bộ, anh đứng dậy, cúi người một cái vẻ xin lỗi, nhưng sắc mặt ung dung nói: “Không cần để lời tôi nói ở trong lòng, hẹn gặp lại.”
Trình Dương hít sâu một hơi, gật gật đầu: “Mong không bao giờ gặp lại.”
Những lời này như là của một đứa nhóc đang giận dỗi, nhưng vẻ mặt của Chu Khuyết Đình lại trầm xuống, hình như là lẩm bẩm nói cái gì mà *"flag đều là ngược”, hoặc là cái gì khác, dù sao Trình Dương nghe không rõ.

*flag đều là ngược: flag là dấu hiệu hoặc tiêu chí dự đoán sắp phát sinh một chuyện gì đó, nhưng thực tế thường ngược lại.

Rồi sau đó, Chu Khuyết Đình mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng thang máy đang đi lên.

Đây là khu chung cư cao cấp, mỗi căn hộ một thang máy, hàng xóm nhà đối diện không có khả năng xuất hiện trong thang máy này.

Trình Dương nhanh chóng bước tới cửa, đỡ khung cửa, eo cong xuống dựa vào khung cửa, như là người không có xương vậy, cười cười với Chu Khuyết Đình, nhẹ giọng nói: “Đã quên nói cho anh biết, chủ nhân của căn hộ này không phải là tôi, nhưng tôi ý à, lại ở lại chỗ này, miễn phí.”
Giờ thì biết được tôi là cái dạng người gì rồi chứ? Khinh bỉ tôi, chế giễu tôi, rời xa tôi……
Chu Khuyết Đình liếc mắt, nhìn Trình Dương một cái thật sâu, lắc lắc đầu, thế nhưng lại như là có thể đọc ra suy nghĩ trong lòng cậu vậy.

Chu Khuyết Đình nhẹ giọng nói: “Để tôi giúp cậu một chút.”
Trình Dương không thể hiểu được.

Cửa thang máy mở ra, Tưởng Ứng Thần cuốn tay áo đi ra, dáng vẻ như sắp tham gia một sự kiện cần dùng bạo lực vậy, cho đến khi nhìn thấy Chu Khuyết Đình, sắc mặt anh ta dần chuyển thành kinh ngạc.

“Anh không phải……”

“Bạn của Trình Dương.” Chu Khuyết Đình nở nụ cười đưa ra một tấm danh thiếp, “Tôi mới vừa dọn đến lầu trên, về sau xin được chăm sóc nhiều hơn.”
Tưởng Ứng Thần cau mày, nhận lấy danh thiếp, chỉ thấy trên tấm thẻ nhỏ giản đơn không có bất cứ hoa văn dư thừa nào, chỉ viết ba hàng chữ.

【 Học viện Tin tức Điện tử - Đại học Yến Kinh 】
【 Chuyên ngành Kỹ thuật và Khoa học Không gian 】.

truyện tiên hiệp hay
【Dr.

Chu】
Tiến sĩ? Hai đầu lông mày của Tưởng Ứng Thần càng nhăn chặt hơn, nhìn thoáng qua Trình Dương, nói: “Không nghĩ đến anh lại ưu tú đến vậy.”
Chu Khuyết Đình cười nhạo: “Tưởng tổng, chuyện anh không nghĩ đến còn nhiều lắm.”
“Có ý tứ gì?” Tưởng Ứng Thần không vui nhíu nhíu mày.

“Nếu không phải tôi đến kịp, thì vị siêu sao họ Thẩm kia đã tạo ra thương tổn cho thân thể của Dương Dương mất rồi, anh tới quá trễ.”
Sắc mặt của Tưởng Ứng Thần trở nên căng thẳng: “Vậy thì thật đúng là khiến cho ngài phải lo lắng rồi……” Điều kỳ quái chính là, hình như là anh ta thật sự cho rằng việc bảo vệ Trình Dương là trách nhiệm của người làm ông chủ như anh ta.

Bị Chu Khuyết Đình chỉ trích, anh ta cũng không giải thích quan hệ thật sự giữa mình và Trình Dương, mà là đi so đo với Chu Khuyết Đình, ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Lần sau tôi sẽ ở bên cạnh Dương Dương.”
“Cuộc đời của một người có thể có mấy cái lần sau đây?” Chu Khuyết Đình đã không làm cho thiết lập nhân vật của anh trong giây phút này phải thất vọng, rất là triết lý mà cảm thán một câu.

Vật lý và triết học, vốn cùng một nhà.

Sắc mặt Tưởng Ứng Thần trở nên khó coi, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Chu Khuyết Đình quay đầu nhìn về phía Trình Dương, trên mặt anh tràn ngập vẻ lo âu: “Nếu là tôi, khẳng định sẽ không để cho em lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.

Không có ai bảo hộ em, tôi thật sự rất lo lắng.

Thế nhưng không sao rồi, bây giờ, đã có tôi ở đây.”
Trình Dương: “……”
Mặt Tưởng Ứng Thần xanh mét: “Xin thứ lỗi, về sau đã có tôi, không cần làm phiền anh.”
“Giữa Dương Dương với tôi không cần phải khách khí như vậy.” Chu Khuyết Đình nói, “Tôi nghĩ, một người đàn ông có trách nhiệm, không nên chỉ mãi nói đến tương lai, còn hiện tại lại không có hành động đúng không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc