XUYÊN THÀNH SƯ TÔN CỦA NAM CHÍNH


Tiếng hét không ai khác chính là tiếng của các nữ đệ tử đang rửa mặt.

Ngụy Lăng vô thức bước tới xem xét, đây vừa nhìn không có việc gì, suýt chút nữa hắn đã sợ hãi lùi lại hai bước bởi những vết đen trên khuôn mặt của các cô nương.

Nam Tấn Vinh bên cạnh đỡ lấy hắn, cao giọng hướng giữa không trung nói: "Tiền bối nếu ở đây, sao lại lén lút như vậy không ra ngoài gặp người.

Tông môn chúng ta không có lão tổ tu vi cao thâm như vậy, kính mong tiền bối thủ hạ lưu tình mà ban thuốc cho các nàng."
Khi Ngụy Lăng nghe đến xưng hô lão tổ này, hắn lập tức hiểu người này là ai.

Chưởng môn Âm Sát Môn đã mất tích nhiều năm, hiện tại môn phái này được nắm giữ bởi ba trưởng lão, đó là Thiên Sát lão tổ, Địa Sát lão tổ, Nhân Sát lão tổ.

Thiên Sát cùng Thiên Bát thành có quan hệ tốt, Địa Sát không quản tục sự, chỉ có Nhân Sát độc lai độc vãng, tính tình tàn nhẫn, khát máu, thích khiêu khích thị phi khắp nơi.

Người ở đây, không cần phải nói, sẽ chỉ là Nhân Sát lão tổ không có tiết tháo tiểu BOSS.

Nói là không có liêm sỉ cũng không sai chút nào, người này khi còn trẻ đã bị thê tử phản bội nên tính tình không bình thường, trong đời ghét nhất nữ tữ mỹ mạo, khi nhìn thấy nữ tữ ưa thích cái đẹp, hắn hoàn toàn bất chấp luân thường đạo lý, trực tiếp hủy dung hoặc giết chết, không cần biết bản tính cùng thân phận của những nữ tữ này như thế nào.

Nếu không phải có sáu trong bảy đại thủ tọa Vạn Tông Môn ở đây, ước chừng những nữ đệ tử này sẽ chỉ còn lại xác chết.
“Tiểu cô nương rất thích làm đẹp, lão tổ giúp các nàng làm đẹp, có gì không thể?” Nhìn thấy Nam Tấn Vinh nhìn thấu thân phận của mình, liền cười quái dị rồi nhảy xuống từ dòng thác chảy xiết, đúng lúc dừng trên sóng nước lấp lánh trên hồ.

Ngụy Lăng nhìn thấy Nhân Sát lão tổ thật sự theo sắp đặt của chính mình, khuôn mặt nhăn nhó cùng vết sẹo hung dữ từ trán trái xuống cằm phải, trong lòng hơi an tâm một chút, thầm nghĩ cốt truyện thay đổi nhưng thiết lập kẻ xấu không thay đổi.

Như vậy thời điểm đi cứu Phỉ Nhạc, hắn cũng có thể nắm chắc thành công hơn.

Nam Tấn Vinh nói: "Thân là một tiền bối trong giới tu tiên, lão tổ hà tất lại cùng mấy tiểu bối đệ tử chấp nhặt.

Các nàng cũng chỉ yêu thích sạch sẽ một chút, không có hành vi vô kỷ luật nào khác."
"Hừ! Tất cả nữ tử trong thiên hạ đều giống nhau, làm sao có thể có khác biệt!" Ánh mắt của Nhân Sát lão tổ quét qua các đệ tử, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của phong chủ Tàng Tú Phong Minh Lan, "Cư nhiên vẫn còn!"
Khuôn mặt của Minh Lan đông cứng lại, Nhược Thủy Bá Nhiên bên hông ra khỏi vỏ bắn thẳng về phía Nhân Sát lão tổ.

Hầu hết các nữ đệ tử của Vạn Tông Môn đều xuất thân từ Tàng Tú Phong, với tính khí ghét cái ác như kẻ thù của Minh Lan, có thể nhẫn nại tới bây giờ rút kiếm không phải là chuyện dễ dàng.


Vì vậy đám người Ngụy Lăng nhìn thấy tư thế này, cũng không nói hai lời tất cả đều triệu ra pháp bảo linh kiếm của mình, theo sát Minh Lan kiếm thế hướng Nhân Sát lão tổ tấn công.
Nhân Sát lão tổ mặt xấu xí nhưng không ngu ngốc, lập tức triệu ra Tọa Hồn Liên của chính mình, vừa vặn có thể ngăn cản công kích của đám người nói: "Đường đường Hoa Hạ đệ nhất đại phái, bảy mạch thủ tọa thế nhưng lấy sáu địch một, nói ra không sợ người khác cười đến rụng răng!"
Nghe vậy, Ngụy Lăng suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng nói: "Lão tổ thành danh mấy trăm năm, liền nhìn thấy ngay cả sư tôn của chúng ta cũng kêu một tiếng tiền bối.

Hiện tại cùng mấy tiểu bối chúng ta động thủ, chẳng lẽ còn muốn chúng ta thủ hạ lưu tình?"
Nhân Sát lão tổ hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Lăng một cái, tức giận hét lên: "Đồ tiểu tử miệng còn hôi sữa! Ăn nói kiêu ngạo như vậy, hôm nay xem lão tổ dạy dỗ ngươi như thế nào!"
Vừa dứt lời, hai bóng người hắc khí không biết từ nơi nào tụ lại, trong miệng kêu to một tiếng, hai bóng đen tiến đến chỗ Ngụy Lăng ngay lập tức, chộp thẳng vào ngực hắn.

Ngụy Lăng xuyên tới đây chưa đầy hai tháng, hầu như không có kinh nghiệm thực chiến.

Vì vậy, khi nhìn thấy bóng đen với sát khí đằng đằng, sững sờ một lúc.

Cũng chính như vậy sửng sốt công phu, khi hắn cố gắng né tránh một lần nữa, thì đã quá muộn.

Ngụy Lăng thầm mắng một tiếng, định xuất chưởng đối mặt với bóng đen, kết quả đột nhiên bên cạnh vụt ra một linh kiếm, đẩy bóng đen về phía sau hơn nửa trượng.

Ngụy Lăng phản ứng cũng cực kỳ nhanh, linh lực trong cơ thể tăng vọt, Ly Hình kiếm lập tức lao ra khỏi vỏ, đối với bóng đen ba ba ba mấy kiếm, chọc bóng đen thành từng mảnh sương mù rồi tản ra từng chút một.
Lúc này, một bóng đen khác cũng tấn công, tình cờ chưởng môn Nam Tấn Vinh gần hơn so với Ngụy Lăng, kiếm khí rung động, đem bóng đen khóa tới rồi công kích trong phạm vi.

Thấy vậy, Ngụy Lăng thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá, hắn chưa kịp hít thở một hơi, hồ nước dưới chân đột nhiên nổ tung, hai đạo sương đen do sương mù tạo thành lao thẳng về phía hắn.

Những bóng sương mù này không khó đối phó, Ngụy Lăng chỉ cần phát ra một luồng linh lực là có thể đẩy lùi đám sương mù đen mấy mét.

Nhưng không thể chịu được bóng sương mù bốn phía ngày càng nhiều, ngay cả những sư huynh đệ khác cũng bị bóng sương mù quỷ quái vây quanh.

Nam Tấn Vinh kiếm khí bừng bừng phấn chấn, một đại chiêu thức đánh bay sương mù bốn phía, kết quả là sương mù tái hợp trong giây tiếp theo, những bóng đen lại lần nữa xông tới.

Các sư huynh đệ khác cũng vậy, bên này đánh tan một mảnh, bên kia lại lên mảnh, cũng không biết từ đâu ra nhiều âm sát khí như vậy cho Nhân Sát lão tổ sử dụng.

Ngụy Lăng thấy vậy, lập tức điểm mũi chân, hướng về phía các đệ tử đóng quân đang điên cuồng thối lui.


Nhân Sát lão tổ cười nhạo một tiếng: “Quả nhiên là một đứa trẻ vô dụng!"
Ngụy Lăng cũng mặc kệ Nhân Sát lão tổ nói cái gì, hắn hộ vệ hai ba cái đệ tử ở bên ngoài trận pháp phòng ngự lui vào trong trận, hắn một tay sờ soạng Mặc Dẫn rút ​​ra, để ngang bên môi, linh khí rót vào, một khúc Vô Ưu tấu tới.
Vô Ưu khúc là khúc thành danh của nguyên chủ, Tọa Vong Vô Ưu, thương nhân vô hình.

Nó rất hiệu quả để đối phó với công pháp âm tà như Nhân Sát lão tổ.

Hơn nữa, Ngụy Lăng từ sau bế quan một tháng đối với phương diện tâm cảnh đã rất hiểu rõ, thổi Vô Ưu khúc so với nguyên chủ còn muốn uy lực hơn.

Vì vậy, những bóng sương mù trên hồ nước nhanh chóng bị tiếng sáo làm tan biến, ngay cả đòn tấn công của Nhân Sát cũng không còn dữ dội như trước.

Mặc dù Nhân Sát lão tổ đã thành danh nhiều năm, nhưng cuối cùng tư chất của hắn cũng có hạn, tu vi chỉ ở giai đoạn Xuất Thể hậu kỳ, thậm chí còn không thể tiến vào Đại Thừa kỳ.

Trong số các sư huynh đệ, người có tu vi cao nhất là chưởng môn Nam Tấn Vinh, hiện tại đã ở giai đoạn Xuất Thể trung kỳ, hai người chỉ cách nhau một tiểu cảnh giới.

Hơn nữa, người của Vạn Tông môn tu tập đều là công pháp thượng đẳng, còn có Ngụy Lăng cùng vài vị sư huynh đệ khác hỗ trợ, Nhân Sát lão tổ đã có ý định rút lui từ lâu.

Vì vậy, ngay khi Vô Ưu khúc của Ngụy Lăng phát ra, Nhân Sát lão tổ ngay lập tức kêu to một tiếng rút lui khỏi vòng chiến.

Nam Tấn Vinh trầm giọng nói: “Thỉnh lão tổ ban thuốc!"
Đám người Minh Lan chặn đường lui của Nhân Sát lão tổ, giễu cợt nói: "Một thế hệ lão tổ, lại chỉ có như vậy!"
Nhân Sát lão tổ tức giận đến mức vết sẹo trên mặt vặn vẹo một hồi, hai mắt sắp nứt ra nói: "Tiểu tử tóc vàng! Nếu không phải các ngươi lấy nhiều địch ít......!!!"
Một đạo sát khi ngột ngạt quét qua tai trái của Nhân Sát lão tổ, Nhân Sát lão tổ giơ tay trái lên, vừa lúc bắt lấy một dúm tóc của chính mình rơi xuống.
Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy một cỗ cường thế uy áp, đây chính là uy áp của tôn giả Đại Thừa kỳ!
Âm Sát Môn Đại Thừa tu giả, không ai khác ngoại trừ Thiên Sát.

Nam Tấn Vinh cùng những người khác nhìn nhau, từng người ngưng thần đề phòng.

"Vô cớ đánh lén tiểu bối, lại bị tiểu bối đánh bại, bây giờ còn có mặt mũi gào thét ở đây? Còn không giao ra giải dược cút trở về phái!" Một tiếng hét to truyền đến, đệ tử vốn đang gắng gượng chống đỡ uy áp, chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể kích động, gần như không kiểm soát được chính mình, lập tức có vài đệ tử phun ra một ngụm máu.

Mà Nam Tấn Vinh bọn họ là trực tiếp hứng chịu công kích tinh thần này, sắc mặt trong lúc nhất thời có chút khó coi.


Ngụy Lăng không ở trong vòng chiến nên không bị ảnh hưởng nhiều.

Nhìn thấy đệ tử nôn ra máu, lập tức Mặc Dẫn đưa ngang nột cái, dùng linh lực dẫn động dòng khí, tấu lên từng sợi thanh âm ngăn cách tiếng quát lớn này, các đệ tử lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Người tới chỉ nghe thấy Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy một cỗ cưỡng chế mãnh liệt, đây chính là sự ép buộc của Đại Thừa lão tổ! Trong số các hành giả Đại thừa ở Yin Shamen, không có ai khác, ngoại trừ Tiansha.

Nan Jinrong và những người khác nhìn nhau, mỗi người trong số họ đang đề phòng.

"Vô cớ đánh lén tiểu bối, lại bị tiểu bối đánh bại, bây giờ còn có mặt mũi gào thét ở đây? Nếu không giao thuốc giải, trở lại cái bánh!" đệ tử vốn đã bị áp lực, ta chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể đang kích động, gần như không kiểm soát được chính mình, vài đệ tử phun ra một ngụm máu vào lúc đó.

Nhưng Nan Jinrong và những người khác đang phải đối mặt với cuộc tấn công tinh thần này, và khuôn mặt của họ có chút xấu xí trong một thời gian.

Ngụy Linh không ở trong vòng chiến nên không bị ảnh hưởng nhiều.

Nhìn thấy đệ tử nôn ra máu, hắn lập tức vạch mực theo chiều ngang, dùng linh lực điều khiển luồng khí, phát ra một tia không cam lòng để cô lập tiếng hét lớn, đệ tử cảm thấy tốt hơn một chút.

Người tới chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người, lúc này mới "Ồ" một tiếng trầm ngâm nói: "Ngươi đây là công pháp gì?" Ngụy Lăng thấp giọng nói: "Tùy ý thổi, ¹thượng bất liễu thai diện."
Đối phương hừ lạnh một tiếng: "Hóa ra ngươi thượng bất liễu thai diện cũng có thể phá Thương Hồn Chú của ta? Khẩu khí thật ra không nhỏ!"
Ngụy Lăng im lặng.

Hắn đang nói sự thật, nhưng nếu đối phương không nghe, cái nồi này không cõng thì không được.

Đối phương thấy Ngụy Lăng không còn nói nữa, liền sửa lời nói: "Thời gian mười ngày sắp tới, bổn lão tổ sẽ chờ các ngươi ở Tích Huyết Đàn, đến lúc đó ta hy vọng các ngươi có thể đem người cùng đồ vật mà bổn lão tổ muốn, nếu không thì......!"Hắn không nói thêm nữa, mà là đối với Nhân Sát lão tổ quát một tiếng nói: "Nếu ngươi không giao ra giải dược, lập tức lui ra ngoài!"
Nhân Sát lão tổ vẻ mặt dữ tợn ném ra một cái bình sứ, Phù Diêu nửa đường chặn được lọ thuốc, ngửi thử, xác định đó là thuốc giải rồi mới gật đầu với Minh Lan, đồng thời kêu sư huynh đệ chừa một khoảng trống trong vòng vây.

Ngụy Lăng cầm Mộ Âm trong tay phải, tay trái gõ vào nó một cách vô thức.

Mãi cho đến khi uy áp trong không khí biến mất hoàn toàn, lúc này mới cùng các sư huynh đệ lui về bên trong trận pháp.
Phù Diêu đưa giải dược cho các môn hạ đệ tử, yêu cầu họ chia ra cho các nữ đệ tử.

Tam sư tỷ Minh Lan, tứ sư huynh Quảng Linh Tử, lục sư đệ Vân Nhai ba người đi kiểm tra đệ tử bị thương, Nam Tấn Vinh kéo tay Ngụy Lăng qua đưa tới trước mặt Phù Diêu nói: "Ngươi nhìn lại một chút thương thế của Vệ sư đệ."
Ngụy Lăng chống lại ý muốn rút tay về, để cho Phù Diêu bắt mạch.
Nhìn khuôn mặt của Phù Diêu hiện lên vẻ kinh ngạc sâu sắc, Ngụy Lăng càng cảm thấy bất an.

Hắn không biết ai đã đầu độc mình, nhưng với tài năng y thuật của Phù Diêu, hẳn ngay từ đầu hắn đã biết mình bị trúng độc.

Nhưng hắn vẫn chưa bao giờ nói, cũng như không nhắc đến việc giải độc cho hắn.


Hắn không thể không hoài nghi chuyện này bên trong có mờ ám.

Qua thời gian một tách trà, Phù Diêu đặt tay xuống nói: "Không ngờ rằng sau một tháng không gặp, Vệ sư huynh không chỉ khỏi thương tích mà còn khôi phục tu vi.

Thật là đáng mừng."
Nói là đáng mừng, nhưng trên mặt Phù Diêu không có bao nhiêu vui mừng.
Ngụy Lăng khụ một tiếng nói: "Mấy tháng trước, Thẩm sư huynh giúp ta khai thông linh lực, ta cũng luyện chế ra một ít thanh thân phạt tủy đan, nên may mắn bình phục." Kỳ thật giải độc đan, bất quá không thể nói ra.
Nam Tấn Vinh liếc nhìn Phù Diêu nói, "Vệ sư đệ tu vi khôi phục không thể tốt hơn, nhưng chuyện bắt cóc đệ tử thủ tịch của một trong bảy phong cũng đã được thảo luận với nhiều người."
Phù Diêu há miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.

Nam Tấn Vinh từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho Ngụy Lăng nói: "Lau đi."
Ngụy Lăng vẻ mặt dấu chấm hỏi: "Cái gì?" Khuôn mặt tahnh lãnh của Nam Tấn Vinh nhu hòa đi, nhẹ nhàng nói: "Mặt bẩn."
......Gì?!
Ngụy Lăng cầm lấy khăn tay, không nói hai lời nhất chân đi về phía hồ nước.

Người trong hồ......mặt xám mày tro không nói, kỳ quái nhất là......!Trên đỉnh đầu một hàng tóc dựng thẳng khiến người ta lóe mù mắt......
Mẹ nó lão tử không ngủ làm sao có thể làm tóc vểnh lên? Hơn nữa tổng cộng liền có tới mấy sợi, vậy mà tất cả đều vểnh lên?! Ngưu bức a! Ngụy Lăng trên không phun một ngụm lăng tiêu huyết.

Vì sao người khác ngự kiếm phi hành hai vạt áo tung bay, tóc dài phất phới, còn mình mẹ nó chính là tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch?! Cho nên lúc trước các sư huynh đệ biểu tình vặn vẹo như vậy là bởi vì kiểu tóc của hắn?!
Còn nữa! Hóa ra hắn trang bức đến bây giờ, là đang trang bức bay lượn với kiểu tóc như vậy?! Ngụy Lăng cả trái tim đều đang rỉ máu.

"Vệ sư thúc! Vệ sư thúc!"
Có tiếng gọi của đệ tử trẻ tuổi, Ngụy Lăng giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vặn vẹo trong hồ nước.

"Sư tôn?"
Một người khác lên tiếng, người này còn ngồi xổm bên cạnh hắn.

Ngụy Lăng quay đầu nhìn, giật mình: “Làm gì?” Lời này vừa nói ra, lập tức phản ứng lại đáp: “Ngươi kêu ta cái gì?"
Một đệ tử trẻ tuổi phía sau nói: "Vệ sư thúc, người vừa rồi giúp người ngăn chặn công kích của đám sương mù chính là Viên Lục sư huynh a!"
Ngụy Lăng: "......" Vậy chuyện này liên quan gì đến việc hắn gọi lão tử sư tôn? Hơn nữa, tu vi của hắn khôi phục rồi sao? Vừa rồi một kiếm kia thoạt nhìn hình như không giống như là Dung Khiếu kỳ có thể dùng được?
Lúc này Minh Lan đi ngang qua, tình cờ nghe thấy bọn họ nói chuyện: "Vệ sư đệ, ngươi người chẳng ra gì, thu đồ đệ bãn lĩnh lại không tồi.

Một hạt giống tốt như vậy lại bị ngươi cướp mất rồi."
Ngụy Lăng quay đầu lại, vẻ mặt bối rối nhìn nhìn Minh Lan từ phía sau đi qua, trong lòng giống như bị thả một quả bom khổng lồ nặng 1000 pound, nháy mắt nổ mạnh!
¹ 上不了台面的东西: thành ngữ ẩn dụ: không xứng tầm, tầm thường.


Bình luận

Truyện đang đọc