XUYÊN THÀNH THƯ KÝ KHỔ BỨC TRONG TRUYỆN BÁ TỔNG



Tôi yêu công việc, công việc khiến tôi hạnh phúc.

________Những câu nói thế này dường như rất thịnh hành trên mạng, nhưng đa phần đều là lời trái lương tâm.

Nói cho cùng, trên thế giới này quả vẫn còn một số người thật lòng yêu thích làm việc, có thể từ công việc đào ra niềm vui.

Nhưng đa số đi làm đều vì nghèo.

Tâm lý của hầu hết người đi làm đều là: Đừng nói với tôi về lý tưởng trong công việc, lý tưởng của tôi chính là không làm việc.

Mà Yến Đôn chính là loại cá muối không có lý tưởng kia, thể loại xác sống đi làm.

Chẳng qua, hết thảy những thứ này đều vì Ngạn Tảo mà thay đổi.

Yến Đôn bắt đầu thật tâm nói ra câu "Tôi yêu công việc, công việc khiến tôi hạnh phúc", thậm chí còn ghi cả vào chữ ký sns.

Đồng nghiệp nhìn thấy hành động của Yến Đôn, nhôn nhao bày tỏ khâm phục: "Thảo nào có thể làm được thư ký tổng tài sủng ái nhất, loại lời vớ vẩn thế này cũng có thể nói y như thật."
Câu này nghe tuy hơi điêu, nhưng lại là sự thật.

Hiện tại mối liên hệ duy nhất giữa Yến Đôn và Ngạn Tảo là công việc.

Chỉ khi đi làm Yến Đôn mới có thể nhìn thấy Ngạn Tảo, công việc hiển nhiên trở thành tình nhân trong mắt hoá tây thi.

Bây giờ công việc của Ngạn Tảo và Yến Đôn chính là ghi hình [Gia tộc minh tinh đi làm].

Ngày ghi hình đầu tiên, nhiệm vụ của bọn họ là bán nước hoa "Cổ mộ phái", bởi vì hiệu ứng "Người qua đường" cùng đoàn đội quan hệ công chúng, nước hoa thành công leo hotsearch, lượng tiêu thụ cũng theo đó tăng cao, tính ra là lần doanh thu không tệ.

Ngày ghi hình thứ hai, Yến Đôn cùng Ngạn Tảo đến tương đối sớm, quay bù vào phần hậu kỳ ngày hôm qua.

Sau khi quay xong hậu kỳ, hai người nghe thấy tiếng cãi cọ từ phòng hoá trang.

Yến Đôn tò mò nhìn xung quanh, nhưng lại sợ mình biểu hiện quá hóng hớt, sẽ bị Ngạn Tảo trừ điểm.


Ngạn Tảo liếc nhìn Yến Đôn, nói: "Đi xem?"
Yến Đôn lập tức gật đầu, cùng Ngạn Tảo đi về hướng phòng hoá trang.

Chỉ thấy Hồng Tiểu Hoa chỉ vào Mã Lệ Tô mắng: "Con mẹ cô!"
Mã Lệ Tô khóc thút thít: "Vì sao?"
Hồng Tiểu Hoa tức điên: "Đi chết đi!"
Mã Lệ Tô khóc rút rít: "Tôi không đi!"
...!
Yến Đôn nhìn hai đứa chechou ở nhà trẻ chửi nhau này, cảm thấy nhàm chán, kéo một nhân viên lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhân viên trả lời: "Bạch Lệ Tô cùng Hồng Tiểu Hoa tranh giành phòng hoá trang."
Yến Đôn tò mò: "Tại sao lại phải giành? Không phải đã sắp xếp hết cả rồi sao?"
Nhân viên công tác đáp: "Mạch điện trong phòng hoá trang của Bạch Lệ Tô có vấn đề, không thể dùng được.

Trần Giáng Thần tốt bụng, đồng ý cùng Bạch Lệ Tô dùng chung một phòng, mà Hồng Tiểu Hoa không vui, cô ta nói có thể dành phòng mình cho Bạch Lệ Tô, cô ta đồng ý dùng chung phòng hoá trang với Trần Giáng Thần.

Bạch Lệ Tô cảm thấy đổi phòng tới lui rất phiền phức, cho nên từ chối.

Hồng Tiểu Hoa liền tức giận..."
Yến Đôn vở lẽ: Ồ, hoá ra Hồng Tiểu Hoa muốn tranh giành Trần Giáng Thần với Bạch Lệ Tô.

Thật là, cái này có quái gì tốt mà giành giật cơ chứ? Trần Giáng Thần là gay đó bei!
Mã Lệ Tô cùng Hồng Tiểu Hoa đang cãi nhau rất khốc liệt, lúc này, Trần Giáng Thần sau khi làm tóc đủng đỉnh đi ra từ phòng hoá trang chuyên dụng, trên mặt còn chưa trang điểm, nhưng nhan sắc đủ để câu hồn người khác.

Trần Giáng Thần đã mười tám tuổi, nhưng gương mặt vẫn tràn ngập nét thiếu niên, hé môi cười lộ hai lúm đồng tiền bên má, ngọt ngào hơn cả đường phèn trong trà tuyết liên hoa quế mật.

Cậu ta cười như vậy, Hồng Tiểu Hoa lập tức im lặng, không dám tiếp tục phun châu nhả ngọc.

Trần Giáng Thần mặt mày mơ hồ: "Làm sao lại tức giận như thế?"
Hồng Tiểu Hoa vội nói: "Không có gì...!Tôi chỉ là nghe phòng hoá trang của Bạch Lệ Tô bị hỏng, muốn cùng cô ấy đổi phòng."
"Chị Tiểu Hoa thật rộng lượng." Trần Giáng Thần cười ngọt lịm, tiếp tục nói: "Thế để Bạch Lệ Tô đến phòng hoá trang của chị Tiểu Hoa đi.

Hai cô gái dùng chung phòng cũng tốt, tiện hơn chung phòng với em nhiều."
"......" Hồng Tiểu Hoa tức chết: Con mẹ nó, tại sao dzị.

Trần Giáng Thần mặc dù nhỏ tuổi, nhưng lại là ảnh đế vai vế lớn nhất trong đoàn, chưa kể cậu còn là người mà nhà đầu tư chỉ tên muốn nâng đỡ, cho nên rất có tiếng nói.

Hiện tại cậu đã nói như thế, nhân viên cũng nhanh chóng làm việc, đưa Mã Lệ Tô đến phòng hoá trang của Hồng Tiểu Hoa.

Bởi vì là Mary Sue, cho nên chuyên viên trang điểm nhất định sẽ khoa trương thốt lên rằng: "Trời ơi da của cô đẹp thật, cô bảo dưỡng như thế nào vậy?" Còn Mã Lệ Tô nhất định phải nói: "ha ha ha em là trời sinh." Đoạn đối thoại chọc điên này làm người cùng phòng bôi axit hyaluronic* như cơm bữa như Hồng Tiểu Hoa té ngửa.

*Hyaluronic Acid (tên viết tắt là HA) là một mucopolysaccharide có trong cơ thể người tập trung nhiều ở dịch khớp, xương, sụn, mắt, nang tóc,....!Hyaluronic Acid hay còn gọi là hyaluronan và hyaluronate có tác dụng bôi trơn sụn khớp, tăng sức khỏe cho cơ, da và mắt.

Còn có công dụng dưỡng ẩm, chống lão hoá...!
Hồng Tiểu Hoa đương nhiên đi theo tiêu chuẩn của nữ phụ độc ác, mắt loé lên tia hung ác: Tiết mục này C vị phải là mình! Trần Giáng Thần cũng là của mình!
Mà người bị xem là đồng c vị quan trọng Trần Giáng Thần lúc này đang cắm cúi làm: [53].


*Đây là cuốn sách chủ yếu tóm tắt nội dung của các đề thi tuyển sinh đại học, phân tích các dạng đề thi tuyển sinh đại học, dự đoán đề thi tuyển sinh đại học.

Cho dù là ảnh đế, cũng chạy không thoát kỳ thi đại học...!
Trần Giáng Thần đau đầu bóp bóp cây bút trong tay, gửi một tin nhắn cho Yến Đôn, bảo cậu qua đây.

Yến Đôn dù sao cũng không có việc gì làm, rất nhanh đã đến phòng hoá trang của Trần Giáng Thần, cười hỏi: "Có chuyện gì sao, Biểu thiếu gia?"
Trần Giáng Thần nghe thấy 3 từ "Biểu thiếu gia".

Cũng mỉm cười bảo: "Ở bên ngoài đừng gọi em như thế."
Yến Đôn biết Trần Giáng Thần rất khiêm tốn, không muốn bị lộ quan hệ của mình với Ngạn thị, lập tức sửa lời, nói: "Vâng, thầy Trần."
Trần Giáng Thần cười nói: "Gọi em Giáng Thần là được rồi." Nói xong, Trần Giáng Thần lại tiếp: "Thế em cũng không gọi anh là Thư ký Yến nhé?"
"Cậu giống Ngạn tổng gọi tôi Tiểu Yến là được." Nói đoạn, Yến Đôn thò đầu nhìn vào bàn của Trần Giáng Thần, thấy cuốn sách bài tập đang mở, buồn cười hỏi: "Bắt đầu làm việc còn học bài à?"
"Bài tập bỏ sót nhiều quá, không chăm chỉ một chút không được." Trần Giáng Thần nghiêm túc nói, con ngươi đen lúng liếng trên gương mặt trắng như tuyết đang tỏ ra nghiêm túc nom trông rất đáng yêu.

Yến Đôn nói: "Cậu làm bài tập gọi tôi đến làm gì?"
Trần Giáng Thần đáp: "Có vài chỗ không hiểu lắm, muốn tìm anh hỏi."
"Hoá ra tìm tôi để hỏi bài tập à!" Yến Đôn cười cười: "Vì sao không tìm Bạch Lệ Tô? Cô ấy là gia sư của cậu, biết rõ tình hình của cậu hơn tôi."
Trần Giáng Thần đáp: "Vốn dĩ là muốn tìm chị ấy.

Nhưng không phải đã có chuyện sao?"
Yến Đôn nghe xong, lập tức hiểu ra: Phòng thay đồ của Bạch Lệ Tô xảy ra vấn đề, Trần Giáng Thần gọi cô ấy đến dùng chung phòng hoá trang, ngược lại không có tâm tư mờ ám nào, chỉ là để cô phụ đạo bài tập cho cậu ta...!Nhưng mà, điều này trong mắt người khác lại không đơn giản như thế.

Trần Giáng Thần vì tránh hiềm nghi, sẽ không gọi Bạch Lệ Tô qua nữa.

Trần Giáng Thần lại nói: "Anh Yến dạy cho em đi."
Trần Giáng Thần mặt baby, miệng còn gọi anh trai, thật giống như làm như thế, sẽ khiến người ta mềm lòng.

Tính hư vinh trong Yến Đôn nhảy vọt, thật sự dạy học cho Trần Giáng Thần.

Yến Đôn không giống Mary Sue có hệ thống gia sư giúp cậu giảng bài tập, mà Yến Đôn vốn dĩ học vấn cao, phụ đạo mấy môn như Tiếng Anh hẳn là không sao.

Yến Đôn ở chỗ Trần Giáng Thần giảng một hồi đề bài Tiếng Anh, liền nghe thấy cửa bị gõ hai lần, Ngạn Tảo bước vào.

Trần Giáng Thần nhìn thấy Ngạn Tảo, lập tức bật dậy, rõ ràng Ngạn Tảo là anh họ của Trần Giáng Thần, nhưng thái độ của Trần Giáng Thần lại cung kính như với cha mình: "Sao anh họ lớn lại đến đây?"
Ngạn Tảo cười cười, nói: "Anh hiện đang nằm vùng, đừng gọi anh là anh họ lớn."
"Vâng ạ." Trần Giáng Thần lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, "Ngạn tiên sinh sao lại đột nhiên đến đây?"
Ngạn Tảo nói: "Tiểu Thành Thật qua chỗ cậu lâu như vậy, sang nhìn xem hai người đang làm gì thôi."
Trần Giáng Thần bỗng nhiên có cảm giác nguy hiểm, nhanh tay níu lấy cánh tay Yến Đôn, thân thiết nói: "Em tìm anh Yến phụ đạo bài tập giúp em ạ."
Ngạn Tảo không chút dấu vết kéo Yến Đôn lại, cầm lấy sách bài tập nheo mắt nhìn, biểu hiện trưởng bối đặc biệt nghiêm túc: "Cậu phụ đạo thế này cũng thật mệt mỏi, cái cậu thiếu là vốn từ vựng.

Học thuộc lòng tất cả từ vựng cần thiết cho cuộc thi, có tác dụng hơn nhiều." Vừa nói, Ngạn Tảo vừa cầm cuốn sách từ vựng cần thiết cho thi tuyển đại học, hỏi: "Thuộc đến đâu rồi?"
Vị ảnh đế trẻ này cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có: "À.............."
"Nếu cậu đã chăm chỉ như thế, anh cũng có lòng giám sát cậu." Ngạn Tảo thản nhiên lật một trang giấy, nói: "Học thuộc chỗ này đi, anh hai ngày sau kiểm tra."

Khuôn mặt trắng trẻo của Trần Giáng Thần nháy mắt trở nên nhợt nhạt, phấn nền gì cũng không cần dặm nữa.

Sau khi giao nhiệm vụ học thuộc lòng, Ngạn Tảo thong thả dẫn Tiểu Thành Thật nhà anh rời đi.

Rất nhanh, [Gia tộc minh tinh đi làm] phải tiếp tục ghi hình.

Trải qua một ngày bán hàng hôm qua, kết quả sẽ được công bố vào ngày hôm nay.

Phụ trách công bố kết quả là tên ra vẻ nhiệt tình Ngạn Trì.

Ngạn Trì vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Nhóm giành chiến thắng lần này là nhóm B."
"Dừng một lát!" Đạo diễn hô to một tiếng, sau đó chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh Ngạn Trì cẩn cẩn thận thận cười xoà nói: "Thế này......!Ngạn tổng, lúc công bố kết quả không cần quá dứt khoát như thế, phải làm màu một chút...!Hơn nữa thời điểm đọc tên nhóm thắng cuộc, phải thở mạnh một cái, rồi mới lại công bố kết quả..."
"Đó không phải quá lãng phí thời gian hả?" Ngạn Trì cau mày không vui.

Nội tâm đ*o diễn: Đồ ngu nhà cậu.

Đạo diễn cười xuề xoà: "Cái này ấy, là....!xây dựng bầu không khí hồi hộp."
"Đây chính là lãng phí thời gian, ông biết thời gian của tôi quý giá thế nào không? Chỉ cần bíp bíp mấy phút với ông đã tốn của tôi vài trăm vạn rồi." Ngạn Trì phất phất tay, mặt không kiên nhẫn, "Tôi cứ thích nói vậy đấy, ông không thích thì hậu kỳ chỉnh chậm tốc độ lại đi."
"......" Đạo diễn cười khan hối lỗi: "Vâng, vâng, vâng......."
Yến Đôn nhìn cuộc nói chuyện giữa Ngạn Trì và đạo diễn, có cảm giác đồng bệnh tương lân: Cậu hồi làm việc bên cạnh Ngạn Trì, thường xuyên phải chịu cảm giác cạn lời thế đó........!
Chẳng qua, cho dù là Yến Đôn hay là đạo diễn, trong lòng cho dù cảm thấy Ngạn Trì là tên đần độn thế nào đi chăng nữa, thì miệng vẫn phải nói lời cung kính.

Dù sao, người ta là bá tổng, mà ở thế giới này không có người nào có thể chống đối bá tổng.

Vì thế, đạo diễn không còn cánh nào khác ngoài bảo mọi người tiếp tục ghi hình.

Vừa rồi mọi người giống như khúc gỗ đứng nhìn Ngạn Trì nói chuyện với đạo diễn, chờ đạo diễn hô bắt đầu, mọi người lập tức như bị ma nhập, người của nhóm B nhảy cẫng lên ăn mừng "Tuyệt quá, chúng ta thắng rồi", toàn bộ điên cuồng hoan hô như trúng số, người ở nhóm A thì vẻ mặt tiếc nuối "Aa tiếc quá chúng ta thua mất rồi", oa oa khóc như mất cha mất mẹ một giây.
Chờ mọi người phản ứng xong xuôi, đạo diễn liền nói: "Tốt, quay cảnh tiếp theo."
Mọi người lập tức thu hồi tâm tình, từng người từng người y như cọc gỗ.

Hai người bình thường như Yến Đôn và Ngạn Tảo dường như bị lạc lõng giữa dòng diễn viên thay đổi cảm xúc xoành xoạch này.

Người bên cạnh lạnh lùng nhìn hai khúc gỗ Yến Đôn và Ngạn Tảo, chỉ lắc đầu: "Quả nhiên là người mới."
Tiếp theo, lại bước vào giai đoạn loại trừ.

Đội thua cần phải loại một thành viên.

Từng thành viên trong đội thua phải trình bày lý do không nên loại mình với Ngạn Trì, cuối cùng Ngạn Trì sẽ quyết định ai là người bị loại.

Vì vậy, mỗi người đều nghiêm túc nói, thậm chí có người còn khóc ngay tại chỗ.

Đến lượt Ngạn Tảo, Ngạn Tảo híp mắt cười nói: "Cậu không thể loại tôi."
Ngạn Trì gật đầu: "Ừm."
"Bởi vì tôi là tuyển thủ có giá trị nhất...." Ngạn Tảo bắt đầu không mặn không nhạt khoe khoang vài câu.


Ngạn Trì nói: "Được rồi, tôi đánh giá cao sự tự tin của cậu."
Một thành viên phía sau thấy thế, ngay lập tức làm theo: "Cậu không nên loại tôi———"
Ngạn Trì nói: "Cậu đang dạy tôi cách làm việc?"
Thành viên đó vội vàng nói: "Không phải, ý của tôi là tôi rất có giá trị...."
"Tôi không nhìn thấy." Ngạn Trì nói: "Cậu đã bị loại."
"?" Pháo hôi ngu luôn rồi.

Đạo diễn nhanh chóng bước từng bước nhỏ lộn xộn tới, cười nói: "Ngạn tổng, người bị loại đến cuối cùng mới được công bố."
"Ông đang dạy tôi cách làm việc?" Ánh mắt Ngạn Trì loé lên.

Đạo diễn tức thì im miệng.

Ngạn Trì xua tay: "Tự ông hậu kỳ không cắt được à?"
"Được chứ, được chứ......" Đạo diễn cúi đầu khom lưng: Tiền khó kiếm, sh*t khó ăn....!
Sau khi công bố những thành viên bị loại, tất cả mọi người phải khóc tạm biệt pháo hôi.

Ngạn Tảo và Yến Đôn nặn không ra nước mắt, gương mặt lạnh tanh.

Yến Đôn thì thầm với Ngạn Tảo nói: "Hai chúng ta làm thế này có phải quá không có tình người không?"
Ngạn Tảo thấp giọng nói: "Để hậu kỳ cắt đi là được."
Yến Đôn bỗng có chút thương cảm cho tổ hậu kỳ.

Sau khi qua giai đoạn loại trừ, nhóm người chơi còn lại lập tức chuyên nghiệp nín khóc.

Ngạn Trì tuyên bố một nhiệm vụ mới: Nhiệm vụ mới lần này vẫn là quảng bá sản phẩm của Ngạn thị.

Công ty con Ngạn thị vừa tung ra một loại đồ uống mới "Nước ép rau mùi cần tây", hiện tại để hai nhóm lên kế hoạch riêng cho một đợt quảng bá sản phẩm ở trong khuôn viên trường học.

Yến Đôn nhận ra công ty vẫn quyết định sản xuất loại nước ép rau mùi cần tây không đường này, liền lâm vào trầm tư: Vì sao công ty còn chưa phá sản?
Xem ra vầng sáng bá tổng thật sự vô địch thiên hạ, đến bán sh*t cũng thơm.

Tổ tiết mục quyết định rút thăm để chọn nhóm trưởng nhóm A mới là Mã Lệ Tô.

Trong phòng họp, Mã Lệ Tô để mọi người tự động não lên ý tưởng, suy nghĩ táo bạo một chút.

Mọi người đều mồm năm miệng mười lên tiếng, bởi vì đều là người ngoài ngành, nói ra đều không có trình độ gì cao siêu.

Mã Lệ Tô đưa mắt nhìn Ngạn Tảo, hỏi Ngạn Tảo có ý kiến gì, Ngạn Tảo còn chưa mở lời, một thành viên đã cười nhạo nói: "Đúng rồi! Ngạn Tảo không phải nói mình là thành viên có giá trị nhất sao? Mau nhanh nhanh đóng góp ý kiến đi!"
Yến Đôn liếc nhìn thành viên đang cười nhạo Ngạn Tảo, nghĩ thầm: Pháo hôi bị loại tiếp theo chắc chắn mi chạy không thoát.

Ngạn Tảo thần sắc thoải mái đứng lên nói vài câu, vẫn là thấu đáo triệt để, mọi người nghe xong không khỏi có chút bị thuyết phục.

Mã Lệ Tô hai mắt sáng như sao: "Được rồi, triển khai theo hướng này đi..."
Yến Đôn nhỏ giọng nói với Ngạn Tảo: "Ngài không phải nói lần này cũng sẽ thua sao? Tại sao còn hiến kế..."

"Hiến kế cũng có lợi ích gì? Thứ này đến cuối cùng vẫn phải xem vận dụng thế nào." Ngạn Tảo thấp giọng nói, "Bạch Lệ Tô không áp chế được lòng người, dù ý tưởng tốt đến đâu e cũng không thực hiện được."
Yến Đôn nhìn sang, phát hiện quả thật là như thế, Mã Lệ Tô nói bất cứ điều gì, cũng sẽ bị Hồng Tiểu Hoa bật lại.

Hơn nữa, bởi vì Mã Lệ Tô tư lịch nhỏ hơn, Hồng Tiểu Hoa lại tương đối khá nổi tiếng, cho nên không có người nào ra mặt nói chuyện thay cho Mã Lệ Tô.

Người duy nhất có ít giao tình với Mã Lệ Tô là Trần Giáng Thần bây giờ còn đang bận học từ vựng, vị ảnh đế trẻ, hào môn thiếu gia này còn đang hoảng sợ vì "Gia trưởng bắt phải học thuộc từ vựng trong hai ngày", không để ý đến chuyện ngoài kia.

Người đại diện cũng nói với đạo diễn: "Không thể phát sóng hình ảnh Giáng Thần ôn tập đọc sách——"
"Nhất định nhất định." Đạo diễn liên tục đồng ý, "Hậu kỳ của chúng tôi rất chuyên nghiệp."
Yến Đôn lại một lần nữa vì hậu kỳ của chương trình cảm thấy đồng tình..


Bình luận

Truyện đang đọc