XUYÊN THÀNH THƯ KÝ KHỔ BỨC TRONG TRUYỆN BÁ TỔNG



“Bọn mình tắm cùng nhau ấy ạ?” Yến Đôn ngẩn ra, cậu xác nhận lần nữa cứ như sợ mình nghe lầm.
“Có vấn đề à?” Giọng điệu của Ngạn Tảo vẫn thản nhiên như thường.
Nếu là bình thường thì hẳn là anh sẽ điềm nhiên như không mà chêm vào một câu: “Dù sao thì mọi người đều là đàn ông con trai mà”.
Nhưng vì đây là một thế giới BL nên có nói thêm câu này thì cũng không bõ.
Yến Đôn vừa bảo “Cái này có hơi ngại ạ”, lại vừa đẩy cánh cửa kính ra.
Điệu bộ cứ như một đứa trẻ vừa nói “ngại quá ạ” vừa đưa tay nhận lấy lì xì của trưởng bối vậy.

Đối với thái độ đó, các tổng tài bá đạo chỉ có thể miêu tả là “ngoài miệng thì bảo không cần, nhưng thân thể lại rất thật thà”.
Suy cho cùng thì con người là một loài sinh vật biết cách thích nghi với thế giới.
Trong thế giới thực, con người ta sống khá thực tế.

Ngạn Tảo của thế giới thực tương đối nho nhã, ấm áp, lại lo được lo mất.

Yến Đôn của thế giới thực cũng chỉ là một con sen nhỏ bé, sống tương đối nề nếp.
Nhưng đến khi tới thế giới giả lập, sau khi hai người phát hiện ra mình được thế giới “thiên vị”, bọn họ lại dựa vào việc được ưu ái mà không hề lo sợ.
Ngạn Tảo biết rằng có tiền thì muốn gì làm nấy.

Mà Yến Đôn cũng bắt đầu dám nghĩ dám làm.
Trong thế giới thực, một cấp trên như Ngạn Tảo luôn cố gắng duy trì khoảng cách với các nhân viên cấp dưới.

Trong các tình huống không có thân phận và kế hoạch hợp lý thì anh sẽ không làm những việc mờ ám.
Trong thế giới thực, một cấp dưới như Yến Đôn cũng luôn làm theo quy củ, cậu vô cùng thận trọng, những gì nên làm thì sẽ làm, những gì không nên làm thì sẽ không làm, những thứ không nên nghĩ thì chỉ dám nghĩ trong âm thầm mà thôi.

Cậu cũng sẽ không làm mấy việc mờ ám.
Vậy nên nếu đặt trong hoàn cảnh thực tế, tổng tài Ngạn Tảo và thư kí Yến Đôn tuyệt đối sẽ không trình diễn tình tiết “sau khi ngâm suối nước nóng cùng nhau, tổng tài bá đạo mời thư kí xinh đẹp đi tắm rửa” đâu.
Song, trong thế giới giả thiết, hai người được vận mệnh ưu ái lại bắt đầu làm xằng làm bậy.
Đến cả “Nhóc Hiền Lành” cũng bắt đầu trở nên không hiền lành.
Gian tắm vòi sen có diện tích không lớn, khi hai người đàn ông trưởng thành chen vào thì lại càng chật chội hơn.

Lúc này cả hai đều trần trụi, cho dù da thịt không dán sát vào nhau thì cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ cơ thể.
Yến Đôn vẫn ngại ngùng nên vô thức xoay người lại.

Cậu không biết rằng đưa lưng về phía đối phương là một hành động còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Yến Đôn đặt tay lên gạch sứ trên vách tường, cậu khẽ khàng ngẩng đầu lên, cảm nhận được làn hơi nước xộc lên xoang mũi, vừa ấm áp lại vừa ướt át.


Cậu hỏi một câu: “Sếp Tảo này, bọn mình làm vậy không tốt lắm thì phải?”
Khi những lời này rời khỏi khóe môi, Yến Đôn cũng thấy mình có hơi già mồm.
Ngạn Tảo cười khẽ: “Bất kể là chuyện gì, tôi nói được là được.”
Hay lắm, cực kì tổng tài bá đạo luôn.
Yến Đôn khép đôi mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc này.
Tất cả đều là giả, tất cả đều là ảo giác mà đại não gây ra mà thôi.
Nhân viên chăm sóc khách hàng đã từng nói với Yến Đôn như vậy, trái táo mà cậu ăn không phải là một trái táo thật, chỉ là hệ thống bọn tôi lừa gạt đại não của cậu, để đại não của cậu sinh ra cảm giác như đang ăn táo, mà cậu cũng sẽ cảm nhận được mình vừa ăn một trái táo vô cùng thơm ngọt.
Có người sẽ phát điên vì kiểu lừa gạt này đấy.
Nhưng Yến Đôn thì lại thấy cảm giác này không hề tệ chút nào.
Cảm giác ăn táo cũng đâu phải là cảm giác ăn c*t đâu, đúng không.

Có gì mà không tốt chứ.
Nếu bộ não của Yến Đôn tin rằng nó đang ăn táo, vậy thì cậu cũng sẽ thuận theo tự nhiên mà tin tưởng như thế.
Trái táo vừa đỏ lại vừa ngọt, ăn xong thì khoang miệng ngập nước, mùi hương lưu lại giữa răng lưỡi.
Đó là một trải nghiệm tốt đẹp vô cùng.

Ánh trăng rải rác lên khung cửa sổ trắng muốt, khiến sắc màu bạc của song cửa sổ càng thêm bóng loáng.
Yến Đôn cuộn mình trong lớp chăn nhung mềm mại, cậu dụi dụi mắt rồi nhìn vào cây đèn ngủ đang tỏa ra một màu quýt ấm áp, đáy lòng rơi vào sự ngờ vực: Sao bảo một đêm bảy lần mà?
Yến Đôn bẻ ngón tay rồi đếm đếm, sao mới có ba lần vậy.
Không lẽ tổng tài bá đạo còn có cả mã discount?
Làm kinh tế như vậy có lợi lộc gì không?
Yến Đôn trở mình, đúng lúc nhìn thấy Ngạn Tảo bước ra khỏi phòng tắm.

Anh bọc một cái khăn tắm để che đi bộ phận không thể để lộ, nhưng tám khối cơ bụng và tuyến nhân ngư của anh thì vẫn đẹp mắt vô cùng.
Mí mắt nặng nề vì buồn ngủ của Yến Đôn bỗng bừng mở, để lộ ánh mắt sáng long lanh.
Hóa ra XX lại sảng khoái như vậy.
Ba lần sao mà đủ được chứ? Suy cho cùng, ở trong thế giới giả thiết thì cũng đâu có bị hại thận.
Ngạn Tảo ngồi xuống bên giường rồi vươn tay chạm vào tóc Yến Đôn, anh vuốt vuốt cứ như đang vỗ về một chú mèo con vậy.
Nếu là lúc trước thì Ngạn Tảo sẽ không làm ra những động tác quá sức thân mật như vậy với Yến Đôn, anh tuân thủ nghiêm ngặt những lễ nghĩa và liêm sỉ của một cấp trên.
Nhưng bây giờ hai người cũng đã lăn giường rồi, nếu còn giữ lễ tiết nghiêm ngặt thì khá là kì quái.
Giữa người với nhau thì chỉ cần thân mật một lần, dù sau này có thân mật đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thấy kì lạ.
Tuy Ngạn Tảo đã đánh rơi liêm sỉ, nhưng Yến Đôn vẫn giữ lại một chút thể diện mà một nam chính bạch liên nên có.


Một chút thể diện này khiến cậu không thể hỏi ra lời: Sao chỉ có ba lần vậy? Có phải anh không được không?
Ngạn Tảo thấy vẻ mặt túng quẫn của Yến Đôn thì cũng rối rắm theo, anh nhăn mày: “Sao thế? Có phải là không thoải mái ở đâu không?”
Yến Đôn muốn bảo: Không phải là không thoải mái, là quá thoải mái đấy chứ.
Nhưng rồi cậu chỉ lắc đầu, duy trì vẻ mặt mà một bạch liên nên có.
Ngạn Tảo nhìn vẻ mặt thâm cừu đại hận như nữ chính trong truyện Quỳnh Dao của Yến Đôn, dường như anh nghĩ đến điều gì đó không tốt mà nhăn mày chặt hơn: “Em không muốn à?”
Yến Đôn muốn gào lên “em muốn lắm”, nhưng vì thiết lập nhân vật nên cậu chỉ lắc đầu.
Ngạn Tảo thở phào, nói: “Vậy em đang nghĩ gì thế? Sao lại cau có mặt mày thế kia?”
Tuy Ngạn Tảo rất tinh tế và cẩn thận, nhưng suy cho cùng thì anh vẫn là một chàng trai tân lớn tuổi, vì lẽ đó mà anh không hiểu được sự bất mãn nửa che nửa đậy của bạn giường.
Yến Đôn thật sự rất khó nói ra nhu cầu của mình với sếp, vậy nên cậu bèn ngồi thẳng dậy, tùy tiện nói lảng sang chuyện khác, câu nói chợt chuyển hướng thành: “Em đang nghĩ là, có phải anh đã mưu tính từ sớm rồi không?
Mưu tính từ sớm.
Lúc ở trong phòng tắm, Yến Đôn cũng đã từng nghĩ như vậy.
Bởi vì tất cả những điều này đều xảy ra một cách hết sức kì lạ.
Kể từ lúc Yến Đôn trở về sau khi bị bắt cóc, thái độ của Ngạn Tảo chợt nảy sinh một sự biến hóa rõ rệt.

Tuy rất khó để có thể miêu tả sự thay đổi này một cách rõ ràng, thế nhưng Yến Đôn vẫn nhận ra.
Từ trước đến nay, Ngạn Tảo luôn đối xử rất tốt và cũng thân thiết với Yến Đôn, thế nhưng cậu vẫn không thể xác định được suy nghĩ của anh về mình.

Bởi vì Ngạn Tảo luôn luôn đối xử tốt với cậu một cách đúng mực, nếu có hơi vượt qua ranh giới thì anh sẽ rụt về ngay lập tức.

Từ góc độ của Ngạn Tảo thì là “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.

Nhưng từ góc độ của Yến Đôn thì lại là một sự mờ ám khi gần khi xa.
Mà kể từ khi Yến Đôn được cứu về từ vụ bắt cóc, sự “đúng mực” mà Ngạn Tảo luôn đắn đo trước kia chợt biến mất.

Anh công khai ngăn cấm Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo tiếp cận Yến Đôn với lý do “Hai người các cậu đã mang đến nhiều phiền toái cho Yến Đôn”.

Hoa Đại Mạo là một người thông minh nên không dây dưa nhiều.

Lúc trước anh ta muốn tranh giành là vì thích cướp đoạt người của Ngạn Trì, chứ cũng không định động vào Ngạn Tảo.

Mặt khác, tuy Ngạn Trì là một tên khờ khạo nhưng hắn lại cực kì ngoan ngoãn, cũng không hay xuất hiện trước mặt Yến Đôn nữa.
Cảm giác ngăn cách của Ngạn Tảo đối với Yến Đôn cũng được giảm đi rất nhiều, ví dụ như khi anh ngồi bên giường Yến Đôn để kể chuyện, hay mỗi khi anh tan làm cùng Yến Đôn sau khi cậu quay trở về làm, khi hai người ăn cơm cùng nhau.


Scandal về Yến Đôn và Ngạn Tảo cũng xôn xao trong văn phòng, nhưng anh chẳng những không làm sáng tỏ mà còn hài lòng ngắm nhìn thành quả nữa.
Thậm chí Yến Đôn còn nghĩ, chuyện scandal bị lan truyền ra có khi cũng liên quan đến Ngạn Tảo cũng nên.
Mãi đến khi Tiểu Tề hoàn toàn tỉnh ngộ trước bồn cầu, khóc lóc nói với Yến Đôn rằng Ngạn Tảo định dùng quy tắc ngầm với cậu, thì Yến Đôn mới như bừng tỉnh: Sếp Tảo đang tính kế mình đấy à?
Sau đó anh lại mời cậu ngâm suối nước nóng, tắm rửa, rồi đến chuyện mà người bình thường nào cũng biết.
Tuy thiết lập của nhân vật thụ chính là không có đầu óc, nhưng Yến Đôn thì vẫn có.

Cậu đi theo bước chân của Ngạn Tảo là vì cậu cam tâm tình nguyện.

Nhưng dù là cam tâm tình nguyện thì cậu cũng muốn hiểu tường tận mọi thứ.
Yến Đôn bèn dứt khoát hỏi Ngạn Tảo, có phải đây là âm mưu từ sớm hay không.
Ngạn Tảo nghe thấy bốn chữ “mưu tính từ sớm” thì hơi nhướng mày, anh trầm ngâm một lúc lâu rồi mới bảo: “‘Mưu tính từ sớm’ à? Anh lại cho rằng không phải là ‘sớm’, mà là ‘muộn’ mới đúng.”
Yến Đôn khiếp sợ: Sếp Tảo thừa nhận kìa! Sếp Tảo thừa nhận mà không biết xấu hổ kìa!
Đây thật sự là sếp Tảo mà mình biết ư?
Nhưng rồi Yến Đôn ngẫm lại kĩ càng, có lẽ đây mới là sếp Tảo chân chính nhỉ.
Đúng là một người đàn ông có thể đứng vững trong lĩnh vực kinh doanh ngay khi còn trẻ thì không thể là một thanh niên chính trực và đơn thuần được nhỉ?
Có lẽ sếp Tảo đã cố gắng hết sức để giữ vẻ quân tử trước mặt Yến Đôn.

Cũng giống như Yến Đôn đã một mực diễn vai một nhân viên thật thà trước mặt sếp Tảo vậy.
Yến Đôn thở ra một hơi thật sâu rồi nói: “Y-Ý anh là gì ạ?”
Ngạn Tảo ngồi xuống giường, sắc mặt của anh có phần ảm đạm như vừa nghĩ đến chuyện gì đó: “Anh đang nghĩ là, có phải anh xuất hiện quá muộn không?”
“Dạ?” Yến Đôn không hiểu mấy.
Ngạn Tảo nói: “Khi anh xuất hiện thì em đã dính líu với Tiểu Trì và Hoa Đại Mạo rồi… À, có cả Bạch Lệ Tô nữa.”
Lúc Yến Đôn nghe thấy hai cái tên Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo thì cậu đã thấy không thoải mái rồi, đột nhiên nghe đến tên Bạch Lệ Tô thì cậu lại càng thấy kì lạ hơn: Dù thế nào thì tui cũng là gei mà.
Ngạn Tảo nói tiếp: “Anh nghĩ, nếu anh xuất hiện sớm hơn một chút thì họ chỉ là những kẻ không phận sự mà thôi.”
Yến Đôn không ngờ Ngạn Tảo lại nói vậy nên ngây cả người.

Mãi một lúc sau, cậu mới nói: “Anh… Đang ghen sao ạ?”
Ngạn Tảo nghe xong câu này thì cười cười, trong ánh mắt anh ẩn chứa một chút bất đắc dĩ: “Dù có hơi mất mặt nhưng… Hình như đúng là vậy.”
Trái tim Yến Đôn nảy lên thình thịch, vui sướng đến lạ thường.
Cậu đã từng nếm qua rất nhiều giấm chua của Ngạn Tảo ở nơi mà anh không biết đến.
Trong thế giới thực, Yến Đôn không phải là nhân vật thụ chính, cậu cũng không có hào quang của nhân vật chính.

Cùng lắm thì cậu chỉ là một người bình thường với nhan sắc thanh tú, so với Ngạn Tảo thì điều kiện của cậu kém xa.

Một người đàn ông chất lượng như Ngạn Tảo, cho dù có là một người cuồng lập nghiệp thì anh vẫn sẽ thu hoạch được không ít người ái mộ.

Tuy rằng Ngạn Tảo luôn giữ mình độc thân, nhưng thân là một người đơn phương anh ở vị trí rất gần, khi Yến Đôn thấy người khác có thể thoải mái theo đuổi Ngạn Tảo, cậu cũng không kìm lòng được mà lên men.
Yến Đôn không ngờ có ngày lại đến lượt Ngạn Tảo lên men vì mình.

Nếu là vậy thì chua cũng thành ngọt, ngọt càng ngọt hơn.
Yến Đôn cười tít cả mắt, nói: “Đây đều là chuyện không đâu, em cũng không hiểu sao anh lại nghĩ như vậy nữa.”
“Anh cũng biết em không thích bọn họ.” Giọng điệu của Ngạn Tảo vô cùng lạnh nhạt, dù đã thừa nhận mình ghen nhưng anh vẫn là một người đàn ông lý trí, “Có điều em lại chủ động dây dưa với bọn họ.”
Ngạn Tảo dùng từ “chủ động” này để bày tỏ sự bất mãn của anh.
Mặt khác, Yến Đôn bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
Đúng là cậu “chủ động” dính líu đến những người này.

Nhưng… Cậu cũng có muốn thế đâu!
Yến Đôn thở dài một cách bất đắc dĩ rồi nói: “Không phải là em chủ động.

Thật ra là do số mệnh an bài cả đó!”
Câu này nghe có vẻ như một lời thoái thác, nhưng nó lại là lời nói thật lòng của Yến Đôn.
Ngạn Tảo lại nghiêm túc nhìn Yến Đôn: “Không phải em có bí mật gì đấy chứ?”
Ánh mắt của Ngạn Tảo vô cùng lợi hại, Yến Đôn không chống đỡ nổi nên liên tục chải tóc, không đối mặt với anh.

Cậu bèn bảo: “Ai mà không có bí mật chứ ạ?”
Đây lại là một câu nói qua loa, không có ý nghĩa gì.
Ngạn Tảo không chịu bỏ qua: “Anh không có bí mật.

Em có thể hỏi anh bất cứ điều gì, chỉ cần anh biết thì anh sẽ nói.”
Đầu óc Yến Đôn cũng quay mòng mòng, cậu nghĩ mình không thể tiếp tục dây dưa về vấn đề này thêm nữa, nên cậu bèn đạp chân ga rồi kéo chủ đề đến một nơi rõ là xa: “Sao anh mới làm có một nửa mà đã dừng lại vậy ạ?”
Câu nói này vừa rời khỏi khuôn miệng thì Yến Đôn đã hối hận rồi.
Trong nháy mắt Ngạn Tảo cũng giật thót, giống như đang tự hỏi có phải lỗ tai mình xảy ra vấn đề không?
Yến Đôn xấu hổ đến mức muốn độn thổ: Thiết lập mỹ nhân bạch liên trong sáng của tui, tèo mất rồi…
Sắc mặt Ngạn Tảo cũng trở nên hơi kì lạ, anh im lặng một lúc lâu rồi mới bảo: “Ừm, cái đó… Không phải là do em nói ‘đừng’ à…”
“…” Yến Đôn cũng không biết nên nói gì nữa.
Đúng là cậu có nói ‘đừng’ đấy.

Nhưng câu ‘đừng’ của cậu có phải là ‘đừng’ thật đâu.
Cậu là nhân vật thụ chính nên có nói ‘đừng’ cũng rất bình thường mà.

Thường thì các tổng tài bá đạo toàn bảo “miệng thì nói không cần, nhưng cơ thể vẫn thật thà lắm”.

Ấy vậy mà Ngạn Tảo lại nghiêm chỉnh rút lui khỏi trận đấu luôn.
Cái vụ “dáng vẻ khóc lóc vỡ vụn của mỹ nhân làm khơi dậy dục vọng phá hủy của đàn ông” gì gì đó là không hề tồn tại.
Khi Ngạn Tảo nhìn thấy người dưới thân mình khóc lóc nói ‘đừng’, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ xem có phải mình làm không tốt nên khiến đối phương không quen hay không, vậy nên anh nhanh chóng dừng lại, định bụng về tìm tư liệu để học bù rồi lại quay về chiến đấu tiếp.
Nhân vật thụ chính – Yến Đôn – cuối cùng cũng hiểu tại sao trong tiểu thuyết lại viết “tuyệt đối không được nói ‘đừng’ với đàn ông ở trên giường”, bởi vì cái tên đàn ông kia sẽ dừng lại thật đó.
…Đệt.


Bình luận

Truyện đang đọc