XUYÊN THÀNH TRÀ XANH THANH NIÊN TRÍ THỨC TRONG TRUYỆN NIÊN ĐẠI



Bạch Thu mặc kệ anh.
Hạ Trường Phong nói: "Thật sự là nhóc con không có lương tâm."
Bạch Thu còn đang cảm kích anh đắp thuốc cho mình, muốn nói, nhưng thấy Hạ Trường Phong đang mong chờ, xấu hổ không dám nói ra.
Ở đằng kia, Tống Trí Thành dường như đã tỉnh lại, bên kia hỗn loạn, Hạ Trường Phong cũng không thể rời đi quá lâu, nhìn về phía ruộng rồi nói với Bạch Thu: "Cậu về trước đi, tôi làm việc.

"
Bạch Thu nói: "Buổi tối anh còn muốn gác đêm?"
“Ừ.” Thu hoạch này trong thôn là huyết mạch của tất cả mọi người, nếu bị trộm thì một năm xem như làm không công, hôm nay đã gửi thư lên quận, nói rằng sẽ thu một ít xe vài ngày sau khi rời khỏi xe.

Đặt chúng ở đó để làm khô cùng nhau.
Chỉ cần đem thu cẩn thận, không có gì khác quan trọng.

Bạch Thu nói: “Vậy buổi tối tôi sẽ mang cơm cho anh.” Bọn họ mỗi ngày chỉ có hai bữa, người làm công việc nặng nhọc như anh nhất định sẽ không no.
Hạ Trường Phong nói: “Được.” Nhóc thanh niên trí thức vừa rồi tức giận, hiện tại chủ động đưa đồ ăn cho anh nhất định đã mềm lòng, nhưng cậu lại bướng bỉnh không chịu biểu đạt thôi.
Người lớn như anh cũng không chấp nhất với cậu, tâm trạng anh tốt hơn.

Đưa mắt nhìn cậu nhóc rời đi, liền trở lại làm việc.
Nhìn thấy Tống Trí Thành đã tỉnh lại, Hạ Trường Phong nói: "Nếu không khỏe thì đừng cậy mạnh, trở về nghỉ ngơi đi."
Từ khi biết được chuyện của Tả Doanh Doanh có ý với Hạ Trường Phong, Tống Trí Thành đối với việc chăm sóc của anh rất khó chịu, hiện tại đang bận rộn với mùa vụ canh tác, hắn kiên quyết nói: “Không sao, tôi còn có thể làm việc..

"
Hạ Trường Phong thấy hắn mới nói mấy câu đã thở hổn hển, nhìn hắn từ trên xuống dưới nói: "Đừng, mọi người đều gấp rút thu thập, không có thời gian chăm sóc ngươi!"
Sau đó anh nói với những người xung quanh: "Được rồi, đừng đứng tụ tập ở chổ này.

Làm việc đi."
Anh ra lệnh một tiếng tất cả mọi người cũng không dám kéo dài công việc, bắt đàu khí thế ngất trời làm việc.
...
Trở lại chổ Lý thư ký, Bạch Thu từ xa nhìn thấy Tả Doanh Doanh đang khai triển công tâm thuật với Tiết Hải.
Tiết Hải nhẹ nhõm khi nhìn thấy Bạch Thu, vội vàng đến bên cạnh cậu, ngay cả Bạch Thu cũng cảm thấy Tiết Hải rất dựa dẫm vào cậu như một chú gà con.
Ngày đó, Tả Doanh Doanh không thuyết phục được cha mẹ nhận nuôi Tiết Hải, nhưng lại gây ấn tượng tốt trước mặt mọi người, khi nhìn thấy Bạch Thu không thể giải thích được có chút thù địch, liền nói: "Bây giờ mọi người đều đang làm việc ngoài đồng, ngay cả mấy đứa nhỏ là nữ thì cần đủ tuổi cũng phải xuống ruộng hỗ trợ.

Ngược lại ở đây có người lười biếng.

"
Cô ta trước mặt Lý thư ký lời này nói rõ ràng là khiêu khích, cô ta cố tình nói, ngược lại Bạch Thu vờ như không hiểu cô ta nói cái gì, lập tức đáp: "Vậy thì tại sao chị không đi? "

Tả Doanh Doanh hít vào một hơi, cô ta vốn tưởng rằng nói như vậy, Bạch Thu nhất định sẽ giải thích một hai, cô ta sẽ lại nói thêm hai câu, làm cho cậu càng thêm đen.
Nhưng không ngờ Bạch Thu lại không đánh bài theo lệ thường, cô ta nói đến cả đứa nhỏ là nữ còn đi làm đồng chỉ để làm cậu xấu hổ, nhưng Bạch Thu lại mượn chuyện này để nói mình.
Tả Doanh Doanh nói: "Tôi có việc phải làm." Cũng không muốn nói nhiều với cậu.
Ai biết Bạch Thu thẳng mặt nói: "Vậy chị cũng không thể rời vi trí đi, trưởng thôn nhỏ đem toàn bộ người trong thôn thu hoạch mùa thu, chị đây tay chân đều tốt lại không đi làm việc, chị không thấy xấu hổ sao? "Sau đó lại nói:" Thật đáng tiếc không đến lượt em làm, lao động là vinh dự nhất.

"
Tả Doanh Doanh:...
Cô ta có thể cảm nhận được chút ý khinh thường trong mắt Lý thư ký.
Tả Doanh Doanh là người có dã tâm, lúc này không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nói với Tiết Hải: "Chị đặt biệt rất thích em.

Tuy rằng chị không có khả năng nuôi được em nhưng nếu ai đối xử tệ với em, em liền nói với chị.

”.
Tiết Hải nói: “Anh Tiểu Bạch rất tốt với em và nhà họ Hạ cũng rất tốt.” Nó mới đến nhà ngày hôm qua, dì đã làm cho nó món trứng luộc ăn rất ngon.
Tả Doanh Doanh đắc ý nói: "Hiện tại tốt không có nghĩa là lúc nào cũng tốt."
Tiết Hải không hiểu ý của cô ta, nhưng lại nhíu mày.
Tả Doanh Doanh đã đưa sự chán ghét của mình đối với Bạch Thu lên một tầm cao mới, nói với Bạch Thu: "Tiểu Bạch, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Bạch Thu cau mày nói: "Không rảnh."
Tả Doanh Doanh kiên trì nói: "Chỉ chiếm của cậu một chút thời gian."
Nãy giờ Lý thư ký vẫn đang ở bên cạnh, nếu cậu không đồng ý, cô ta sẽ không rời đi, cậu phải bước sang một bên nói: “Nói đi.” Trong ngày thường thì ở này khá náo nhiệt, nhưng hôm nay mọi người đều kéo đi làm việc không có ai ở đây.
Tả Doanh Doanh ngập ngừng nói: “Cậu có biết sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học không?” Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm Bạch Thu, cẩn thận quan sát từng phản ứng của Bạch Thu khi cô ta nói xong lời này.
Ai biết Bạch Thu lại nói: “Không nghĩ tới thi tuyển công nhân, nông dân ngay cả tôi cũng không vào được, huống chi là chị.” Thái độ của cậu rất là khinh thường.
Tả Doanh Doanh cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ ngu ngốc, hai năm sau sẽ là kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên, làm sao mọi người có thể biết chỉ có cô ta vận may lớn tái sinh biết được, cậu ta không biết là tốt nhất.

Nghe nói kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiền diễn ra đột ngột không kip chuẩn bị, chỉ có rất ít người đỗ đầu vào, Bạch Thu tuy có vẻ ngoài học giỏi, nhưng việc học hành may mắn bị bỏ phí ở quê mấy năm.
Biết được Tả Doanh Doanh đang thử cậu, Bạch Thu sốt ruột nói: "Còn muốn nói với tôi cái gì?"
Tả Doanh Doanh nói: “Không có chuyện gì.” Sau khi kiểm tra mới biết cậu ta không phải là tái sinh giống mình, cậu đối với cô ta cũng không còn là uy hiếp nữa, nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt dịu dàng của Bạch Thu có chút ghen tị, cô ta tuy rằng xinh đẹp nhưng không bằng Bạch Thu như sự khác biệt giữa bông hoa dại nhỏ bé và bách hợp.
Một người đàn ông lại có bộ dạng xinh đẹp như vậy liệu có ổn không?
Tả Doanh Doanh vẫn cảnh giác, đối Bạch Thu nói: "Cậu có nghe qua đồng tính luyến ái?"
Lời nói ác ý của cô ta khiến vẻ mặt của Bạch Thu hơi thay đổi, kiếp trước cậu đã bị tội danh này đưa vào trong chuồng bò.
Ba chữ đồng tính vừa đánh trúng chỗ nhức nhối trong lòng cậu.
Đương nhiên, Tả Doanh Doanh không bỏ qua một tia biểu tình trên mặt cậu, trong lòng càng thêm chùng xuống, sau đó nhớ tới đặc thù của thời đại ngày nay, cô ta nhếch lên một nụ cười ác ý: "Cậu nghĩ xem hai thằng đàn ông lại di ngủ cùng nhau, thật quá ghê tởm....!Tại sao lại có người không biết liêm sỉ như vậy? Nếu làng biết chuyện, ít nhất sẽ bị kết tội như côn đồ, là bị bắn chết, đến lúc đó cũng phải đến để mở mắt ra xem người đàn ông đã bị *** bởi người đàn ông trông như thế nào? "
Bạch Thu nhìn cô ta nói: "Chị cũng biết được thật nhiều!"
Tả Doanh Doanh càng vui vẻ nói: “Được rồi, chị đây không có gì để nói nữa.” Nhưng cô ta quyết tâm tìm ra bằng chứng chứng minh Bạch Thu là đồng tính.
Trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, Tiết Hải tình cờ sống ở nhà họ Hạ, nếu nó có thể làm tay sai cho cô ta, thì cô ta sẽ báo Bạch Thu là gay đè Bạch Thu xuống, giành lại quyền nuôi dưỡng Tiết Hải, giết hai con chim bằng một hòn đá.

Tiếc rằng Tiết Hải ở dưới mí mắt của Bạch Thu, việc này phải làm từ từ.
Bạch Thu thật sự rất tức giận, bởi vì giáo dục gia đình không cho phép cậu làm những chuyện tổn thương người khác, kiếp này cậu chỉ muốn hai năm vượt qua bài kiểm tra thanh niên trí thức cũng không liên quan gì đến người và vật ở đây.

Không ngờ Tả Doanh Doanh lại khiêu khích, lại còn làm ầm lên chuyện tính dục cậu muốn che giấu nhất, thật không thể tha thứ.
------------
(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.).


Bình luận

Truyện đang đọc