XUYÊN THÀNH VỢ CŨ CỦA LÃO ĐẠI CƯNG CHIỀU CON GÁI


Edit: Sơn Tra
Lê Tiêu mở cửa minibus đưa mấy người Giang Nhu trở về nhà thuê.

Lúc hắn lái xe, Giang Nhu có chút không yên tâm: "Chân anh không sao chứ?"
Lê Tiêu "ừ" nhẹ một tiếng: "Anh lái chậm một chút là được, không sao hết."
Giang Nhu cũng không biết nói hắn cái gì, yên lặng trừng mắt.

Nhà thuê nằm phía sau Đại học G, Lê Tiêu còn cố ý chở Giang Nhu vòng qua cổng phía Nam của trường, cổng lớn được xây dựng cực kỳ khí phách, làm cho Lê Hân ngồi phía sau nhìn mà sững sờ.

Bé con trong lồng ngực Giang Nhu cũng ngẩn ngơ, hơi há miệng, còn vươn ngón tay chỉ cho Giang Nhu xem, trong miệng kêu lên "a a a".

Trên cổng đá cao hơn mười mét treo một tấm bảng ghi tên trường đại học, tên trường màu đỏ theo lối viết chữ thảo, nước chảy mây trôi, xuyên qua cổng lớn có thể nhìn thấy có một bức tượng cổ nhân bên trong.

Giang Nhu không xác định đó là Hoa Đà hay Biển Thước, bên cạnh tượng đá còn có một khối đá cao, bên trên có mấy hàng chữ, hẳn là khẩu hiệu của trường.
Giang Nhu kéo kính xe xuống, An An chống tay nhỏ lên, vươn đầu nhìn xem.

Tuy rằng là đang nghỉ hè, nhưng cổng lớn có không ít sinh viên ra vào, lúc bọn họ đi ngang qua xe, An An còn mở to mắt nhìn bọn họ.

Có một nam sinh không kìm được mà xoa đầu bé con.
An An hoảng sợ, vội vàng xoay người chui vào lồng ngực Giang Nhu.

Giang Nhu ôm bé con vỗ về: "Con là cái đồ ức hiếp người nhà."
Lê Tiêu lái xe đến cổng sau của trường đại học, phía cổng sau là nhà dân, có một con đường lớn nhưng rất vắng vẻ, trên đường không có lấy một bóng người, mà căn nhà hắn thuê chỉ cách Đại học G một bức tường, chẳng qua ngõ nhỏ có hơi tối, cho nên đi đường phải tốn vài phút.
"Anh đã đi xem qua rồi, trường học của em rất rộng, chờ khi nào em nhập học anh sẽ mua cho em một chiếc xe đạp, mỗi ngày đạp xe đi học, bằng không đi bộ sẽ rất mệt."
Đương nhiên đây là đối với Giang Nhu, nếu đổi lại là hắn, hắn nhất định sẽ trực tiếp trèo tường nhảy vào.

Minibus không lái vào được, Lê Tiêu dừng xe dưới tàng cây đầu ngõ, mỗi tay xách một túi da rắn, dẫn người đi về phía nhà thuê.

Hai bên đường đều là nhà ở tường cao, nhìn không thấy bên trong, Lê Tiêu đi đến giữa thì dừng lại, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy một khoảng sân nho nhỏ, không thể so sánh với dưới quê, sân nhà ở quê có cả cây lẫn giếng, không gian thoáng đãng, ở chỗ này xoay người thôi cũng cảm thấy chen chúc, cùng lắm là để phơi mấy bộ quần áo.
Có điều rất sạch sẽ, sân được trát xi măng, ở giữa dựng một vòi nước, bên cạnh vòi nước là một cái lán đơn sơ, chính là phòng bếp.

Lê Tiêu vừa đặt đồ đạc xuống vừa nói: "Nhẫn nhịn trước một chút, qua hai năm nữa anh sẽ xem có mua nhà được hay không, đến lúc đó chúng ta cũng mua nhà chung cư, chung cư bình thường đều có thang máy, chúng ta không cần tự mình đi cầu thang."
Nghe hắn nói như vậy, Giang Nhu nhịn không được hỏi: "Việc làm ăn hiện giờ vẫn ổn chứ?"
Lê Tiêu trả lời: "Cũng được, dự định bán hàng trước, chờ sang năm làm ra sản phẩm thì sửa lại cửa hàng."
Giang Nhu gật đầu, cô cũng không hiểu mấy chuyện này, nhưng cũng biết không đơn giản như hắn nói ngoài miệng, mới hai tháng không gặp, người đã đen không ít, cũng gầy đi, hẳn là rất vất vả.

Giang Nhu giao bé con cho Lê Hân, cô cùng Lê Tiêu sắp xếp đồ đạc.

Trong phòng hẳn là đã được Lê Tiêu quét dọn qua, không có chút bụi bặm nào, cũng không có mùi mốc, chỉ là có hơi trống trải, chỉ có một chiếc bàn, hai chiếc ghế và hai ệm ngủ.

Chính giữa là nhà chính, bàn ghế đặt ở cửa, hai bên trái phải là phòng ngủ, bên trái là phòng ngủ lớn để cho vợ chồng con cái Lê Tiêu ngủ, bên phải là phòng ngủ nhỏ để lại cho Lê Hân.

An An vịn ghế đứng lên, quay đầu nhìn xung quanh, dường như rất tò mò đây là nơi nào.

Giường trong phòng có hai cái chăn, còn chưa được trải ra, Lê Tiêu giải thích: "Vừa mang qua sáng nay, còn chưa thu dọn xong đã đi đón em."
Đi qua trải chăn xong, Giang Nhu ôm một tấm nệm ngủ qua cho Lê Hân phòng bên cạnh.

Lúc Giang Nhu trở về thì nhìn thấy Lê Tiêu đang định trải ga trải giường, nhanh chóng kêu hắn dừng lại, lấy từ trong túi da rắn ga giường mình mang từ nhà đến.
Cô đi đến mép giường, dùng hai ngón tay gắp ga giường của hắn lên, không khỏi không ghét bỏ hỏi: "Em nhớ lúc trước nó là màu trắng mà?"
Lúc này đã biến thành màu vàng, cũng không biết có phải từ lúc cô đi đến giờ chưa từng được giặt qua hay không.

Lê Tiêu cong khóe môi, không nói lời nào.
Giang Nhu tức giận liếc hắn.

Lê Tiêu xin nghỉ nửa ngày, giữa trưa tùy tiện mua chút đồ ăn, đồ dùng trong phòng bếp đều đã được hắn chuẩn bị đầy đủ, còn mua gạo và bột mì.

Nấu một nồi mì to, sau đó cho thêm hai muỗng tương ớt Giang Nhu mang từ nhà đến, hương vị trở nên vô cùng thơm ngon.
Buổi chiều, Lê Tiêu đi ra ngoài làm việc, Giang Nhu và Lê Hân dọn dẹp nhà cửa, sau đó đi dạo cửa hàng đồ cũ mà Lê Tiêu nói, mua một số món có thể sử dụng được.

Khoảng năm giờ chiều, Lê Tiêu trở về, nói buổi tối đi ra ngoài ăn, có nhà bọn họ cùng Chu Kiến.

Lại là Lê Tiêu lái xe, đi vòng đường xa mới tới, là một quán nhỏ không có gì nổi bật, nhìn từ bên ngoài rất bình thường, nhưng sau khi đi vào thì phát hiện có rất nhiều người.

Chu Kiến đã tới và chiếm một cái bàn, thấy Giang Nhu đến thì cười nhe hàm răng trắng bóc: "Chị dâu."
Giang Nhu vốn còn tưởng Lê Tiêu đã bị phơi đen lắm rồi, không nghĩ tới Chu Kiến còn đen hơn, hắn nhiệt tình đứng lên nói: "Mau tới đây, mau tới đây, em đã đợi lâu mới chiếm được một bàn đó, đừng nhìn nơi này nhỏ, hương vị thật sự rất ngon, là do anh đã tìm được."
Giang Nhu ôm con gái đi qua ngồi xuống, bàn dài dựa tường, Lê Tiêu tự giác ngồi bên cạnh Chu Kiến, đối diện với Giang Nhu, Lê Hân ngồi bên cạnh Giang Nhu.


Lòng hiếu kì của An An rất lớn, sau khi bước vào quán ăn tấp nập vẫn luôn ở trong lồng ngực Giang Nhu vươn cổ ra nhìn xem, thấy dì út chặn mình còn dùng tay nhỏ đẩy người ra.

Lê Hân buồn cười ngả người ra phía sau.

Lê Tiêu cầm thực đơn trên bàn chọn món, gọi sáu món ăn rồi đưa cho Giang Nhu xem, hỏi cô còn muốn ăn cái gì hay không?
Giang Nhu cầm lấy xem, gọi thêm cho An An và Lê Hân hai món tráng miệng.

Lê Tiêu bèn đứng dậy cầm thực đơn đi trả tiền.
Giang Nhu không đợi Chu Kiến hỏi, chủ động nói tình hình của nhà hắn: "Thân thể của dì ngày càng tốt, lần trước chị đến thăm, dì còn đang ở trong nhà làm đậu hũ.

Đứa bé trong bụng vợ chú rất thích nghe hát, rất thích nghe dì hát tuồng, mỗi lần nghe dì cất lời là đạp rất dữ dội, vô cùng hiếu động."
"Thân thể của vợ chú cũng rất tốt, ăn gì cũng thấy ngon miệng, con trai chú gần đây cao lên, nói chuyện cũng nhanh nhẹn hơn.

Còn có anh vợ chú, thường xuyên đến nhà chú trông coi, không ai dám ức hiếp bọn họ."
Chu Kiến nghe vậy càng cười tươi hơn: "Vậy là tốt rồi, em ở bên này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút nhớ bọn họ."
Giang Nhu mỉm cười: "Bọn họ cũng rất nhớ chú, lúc đi còn đưa cho bọn chị nửa túi da rắn thịt khô, nói chú thích ăn món này."
Chu Kiến tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Sao lại mang nhiều như vậy? Quá phiền chị dâu rồi."
Giang Nhu cười nói: "Không phải cho chú hết, vợ chú nói cho nhà chị một nửa."
Chu Kiến cười lớn: "Vậy thì cũng không nhiều lắm, nói chi nhà của anh vợ em làm thịt khô cực kỳ ngon."
Lê Tiêu trả tiền xong quay lại, thấy hai người nói chuyện phiếm vui vẻ, hỏi một câu: "Đang nói gì đó?"
Trong tay hắn cầm một ấm trà, sau khi ngồi xuống thì trước tiên là rót cho Giang Nhu một ly nước.

Giang Nhu quả thật có hơi khác, cầm lấy ly uống một ngụm.
Chu Kiến bên cạnh bèn nói lại mấy lời vừa rồi cho hắn nghe.

Đồ ăn rất nhanh đã được đem lên, món tráng miệng được phục vụ trước, Giang Nhu phát hiện có nhiều hơn một phần, Lê Tiêu trực tiếp chuyển một chén đến trước mặt Giang Nhu.

Giang Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu nói: "An An ăn không hết, em định sẽ ăn chung một phần với con bé."
Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Ăn không hết anh ăn."
Được thôi.
Chỉ là không phải hắn không thích ăn ngọt sao?
Bữa cơm này ăn có hơi lâu, tốn hơn hai giờ, lúc về đến nhà đã là hơn bảy tám giờ, trời cũng đã tối.
An An trong lồng ngực Giang Nhu đã ngủ, Lê Tiêu đi nấu nước, nhanh chóng rửa mặt xong rồi ai về phòng nấy.

Trong phòng Giang Nhu có thêm mùng, là cô mua lúc chiều, An An có thể chất thu hút muỗi, không có mùng ngủ không yên.

Trong phòng còn có một chiếc quạt điện đứng, có chút cũ, có điều vẫn còn tốt, Giang Nhu bật số hai và nhấn xoay.

Bé con đang bò tới bò lui trên giường, Giang Nhu bắt được, đặt lên trên chân chơi trò xích đu, cục cưng bắt lấy cánh tay mẹ cười khúc khích vô cùng vui vẻ.

Lê Tiêu ở bên ngoài tắm rửa cũng nghe thấy thanh âm, lúc hắn trở lại phòng chỉ mặc có một cái quần đùi, chính là cái lúc trước Giang Nhu mua cho hắn, dài đến đầu gối.

Tóc của hắn đã dài hơn một chút, suy nghĩ một lúc, hắn quyết định cắt kiểu tóc của Quách Phú Thành*.

Mái tóc dày đen nhánh, dùng khăn lông lau vài cái rồi vuốt lên trên, lộ ra vầng trán cao và đẹp, mày kiếm mắt sáng.
Nửa người trên cơ bắp rắn chắc, cơ bụng sáu múi rõ ràng, nước da bánh mật, có điều chỗ cánh tay đen hơn một chút, có thể thấy được ngày thường phơi nắng tương đối nhiều.

Đợi tóc khô, hắn đặt khăn lông lên tấm ván cuối giường, trực tiếp chui vào trong mùng.

Giường rất lớn, hẳn là giường một mét tám, nhưng sau khi hắn lên thì lại có cảm giác chen chúc hơn, bé con trực tiếp lăn về phía trong, tránh xa hắn một chút.

Lê Tiêu nhìn mà buồn cười, vươn tay nắm lấy hai chân béo ú của con gái, nhẹ nhàng kéo cục cưng trở lại.

Bé con khích động kêu lên "a a a".

Hai chân béo ú đạp lung tung.

Giang Nhu cũng lau tóc, thấy thế nhịn không được cười.
Ngay từ đầu An An còn có chút bài xích Lê Tiêu, nhưng chơi trong chốc lát thì đã bằng lòng ở một chỗ với hắn, Lê Tiêu còn để bé con ngồi lên lưng mình rồi bò về phía trước.

Cục cưng nằm trên lưng bố vô cùng vui vẻ, trong miệng kêu "bố bố bố", ngẫu nhiên còn xen kẽ "mẹ" và "dì".

Lê Tiêu cũng chơi đến điên, chở con gái cưng đến bên cạnh Giang Nhu, còn quay đầu cười hỏi: "Em muốn lên luôn không?"
"..." Quá kì cục rồi đó.
Giang Nhu đỏ mặt, tức giận đẩy nhẹ hắn một cái: "Không cần, bố con hai người tự mình chơi đi."
Lê Tiêu lại chở con gái bò quanh giường hai vòng, cuối cùng làm cho đến thời gian ngủ bé con cũng không chịu ngủ.


Giang Nhu vỗ mông bé con: "Ngủ đi."
Bé cưng ngoan ngoãn buông cánh tay đang quấn lấy bố ra, xoay người nép vào trong lồng ngực Giang Nhu.

Giang Nhu nhẹ nhàng vuốt ve lưng con gái, nhỏ giọng hát ru, bé con cũng đã mệt mỏi nên nhắm mắt một lát là ngủ thiếp đi.

Sau khi An An ngủ, Lê Tiêu cẩn thận dịch con gái vào bên trong, bản thân hắn thì nằm chính giữa.

Cũng không biết là do động tác của hắn quá mạnh hay là trong phòng quá yên tĩnh, giường phát ra tiếng kẽo kẹt.

Giang Nhu nhìn thấy hắn tiến lại, mím môi, hạ thấp giọng nói: "Anh nhẹ một chút."
Sau đó dịch bên ngoài một chút.
Lê Tiêu nghe vậy nói thẳng: "Anh cố ý mua giường lớn, chất lượng cũng rất tốt."
Giang Nhu nghe xong lời này, nghĩ tới chuyện khác, quẫn bách nói: "...!Anh thật không biết xấu hổ."
Người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Có cái gì sao?"
Hắn nhích người lại gần, duỗi tay ôm cô, sờ lên khuôn mặt cô, tìm được vị trí thì cúi đầu hôn xuống.

Bàn tay to vuốt ve dọc theo thân thể Giang Nhu, nắm lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó khóa lên trên đỉnh đầu Giang Nhu.
Có thể là lâu lắm không gặp nên nhớ nhung, nụ hôn ngày càng trở nên sâu hơn, cuối cùng là trực tiếp đè xuống, cái tay đang ôm eo lần mò cởi quần áo, chỉ là, hắn vừa động một chút, giường liền kêu kẽo kẹt, tiếng động còn rất lớn.

Giang Nhu nghe mà hoảng hốt, nhanh chóng cản hắn lại: "Đây là giường tốt mà anh chọn?"
Đừng nói đến đánh thức An An bên cạnh, cô nghi ngờ Lê Hân trong phòng khác cũng có thể nghe thấy.

Lê Tiêu thở hổn hển, không tin có quỷ, lại động, giường tiếp tục kêu.
Dừng lại thì không kêu nữa.
Nhịn không được chửi tục: "Đệt!"
Giang Nhu thiếu chút nữa cười ra tiếng, đẩy ngực hắn: "Mau đi xuống, nặng muốn chết."
Lê Tiêu không nhúc nhích, còn vùi mặt vào cổ cô.

Giang Nhu cảm thụ được thân thể nóng như lửa đốt của hắn, mím môi, cuối cùng ở bên tai hắn nhỏ giọng nói một câu.
Thân thể người nọ cứng đờ, khó khăn ngẩng đầu nhìn cô: "Thật sao?"
Giang Nhu đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn, không được tự nhiên gật đầu.

Lê Tiêu hôn cô một cái, không chút do dự xuống khỏi người cô.

Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng thở dốc nặng nề.
——
Ngày hôm sau, Lê Tiêu ra ngoài lúc sáng sớm.
Giang Nhu cùng với Lê Hân giặt đống quần áo thay ra hôm qua, hai người xong trễ, đồ ăn sáng Lê Tiêu mua để trên bàn trong nhà chính cũng đã lạnh, chỉ là lúc này thời tiết nóng bức, sữa đậu nành và bánh quẩy ăn lạnh cũng ngon.

Bé con thì càng hơn giản hơn, làm một chén trứng hấp là được.

Ăn xong, Giang Nhu ôm bé con, cùng Lê Hân đến cửa hàng xem thử.
Lúc ăn cơm tối hôm qua, Chu Kiến đã nói địa chỉ của cửa hàng, cách nơi này không xa, nói ngồi xe buýt qua ba con đường là được, không cần phải đổi xe.

Hai người ra ngoài lúc tám giờ bốn mươi, xuống xe lúc khoảng chín giờ mười.

Từ trạm xe buýt còn phải đi bộ thêm một khoảng mới đến cửa hàng, nơi này là khu vực trung tâm thành phố, khu vực xung quanh rất náo nhiệt, Lê Hân chưa từng đến nơi nào náo nhiệt như vậy nên đi theo sát bên người Giang Nhu.
An An cũng giống như vậy, tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Giang Nhu, mở to đôi mắt tò mò nhìn xem.

Khu vực này toàn là cửa hàng, bán thức ăn là nhiều nhất, đặc biệt là trái cây, một hàng tiếp nối một hàng, sầu riêng, vải, đào, xoài, chuối… làm cho người xem hoa cả mắt.

Vải nơi này bán rất rẻ, huyện thành bên kia cũng có bán vải, nhưng giá cả cực kì đắt, Giang Nhu cũng chưa từng mua, nơi này bán một tệ một cân, hai tệ ba cân.

Giang Nhu mua hai cân, để Lê Hân xách theo vừa đi vừa ăn.

An An cũng thích ăn, Lê Hân lột vỏ, bỏ hạt rồi đút phần thịt cho bé con ăn, cục cưng vừa nếm một miếng đôi mắt đã sáng lên, dùng ba chiếc răng nhỏ không ngừng nhấm nháp.

Thịt quả quá to nên không nuốt được, bé con nếm xong hương vị thì há miệng nhè ra, ăn xong vẫn còn đòi.
Giang Nhu vẫn rất chiều chuộng bé con ở phương diện này, cũng không cảm thấy lãng phí, đem vứt số thịt quả cục cưng nhè ra dính trên cằm, lại nhờ Lê Hân lột thêm một quả.
Lúc tới được cửa hàng, bé con đã ăn ba quả vải.

Giang Nhu không cho bé con ăn nữa, sợ bị nóng trong người.


Cửa hàng do Lê Tiêu và Chu Kiến cùng mở có tên là "Quán ăn Hai Anh Em", đơn giản và thô sơ, vị trí địa lý cũng không tính là quá tốt, nằm ở ngã tư lối vào phố đi bộ, phố dành cho người đi bộ mới là khu đất vàng, nhưng tiền thuê cũng vô cùng đắt đỏ.

Ngay từ đầu bọn họ vốn dĩ muốn bán món kho, nhưng lại phát hiện như vậy rất tầm thường.

Lê Tiêu đi dạo phố vài vòng, sau đó quyết định đổi thành cửa hàng bán bữa sáng, bán các loại mì ăn với món kho, còn có sữa đậu nành và những món ăn nhẹ khác.

Nói là bán bữa sáng nhưng lại mở cửa cả ngày, sáu bảy giờ chiều mới kết thúc công việc, sau khi kết thúc công việc hai người cũng không nghỉ ngơi, mang mì cùng với điểm tâm ban ngày không bán hết đến làng đại học tiếp tục bán.

Đúng vậy, bọn họ còn kiêm luôn bán bánh ngọt.

Bên cạnh lối vào là một cửa sổ nhỏ, có một người phụ nữ trung niên đội mũ đầu bếp màu trắng vừa nướng bánh vừa bán, việc kinh doanh cũng không tệ lắm, người bên ngoài xếp thành hàng dài.

Giang Nhu quả thật không nghĩ tới chỉ qua một thời gian ngắn mà bọn họ đã có thể làm được như vậy.
Chu Kiến đang quét rác, thấy Giang Nhu đến, vội buông chổi chạy qua: "Sao chị dâu lại đến đây? Mau ngồi đi."
Giang Nhu nhìn một vòng xung quanh, diện tích ước lượng khoảng một trăm mét vuông.

Lúc này đã hơn chín giờ, khách cũng không tính là nhiều, chủ yếu là những người lớn tuổi dẫn cháu trai cháu gái đến ăn, nhịn không được nói: "Cũng khá lớn, không có nhỏ như hai người nói."
Nói tới đây, Chu Kiến mỉm cười, ngồi xuống đối diện rót cho cô ly trà, cười tủm tỉm nói: "Nói nhỏ là cửa hàng bọn em định thuê ở phố đi bộ ấy, không lớn bằng một nữa nơi này nhưng tiền thuê lại đắt gấp đôi.

Lúc đó bọn em đã chuẩn bị thuê rồi, em còn chạy đi kiếm nguyên liệu dự định tự mình trang hoàng, nào biết cuối cùng anh lại nói không thuê."
"Nơi là của một người bạn của một người bạn của anh, lúc trước chỗ này là một tiệm cơm, nào biết việc buôn bán càng ngày càng kém nên dự định đóng cửa không bán nữa, sau đó anh bèn bỏ tiền thuê lại chỗ này, cũng không cần tốn công trang hoàng, có thể trực tiếp sử dụng."
Không thể không nói làm việc vẫn nên có bạn có bè, Chu Kiến xuống phía Nam hơn hai tháng, hắn cảm thấy học được còn nhiều thứ hơn so với hai mươi năm qua, có đôi lúc mệt đến chết đi sống lại cũng không hiệu quả bằng một câu nói của bạn bè.

Nếu không có anh ở phía sau hỗ trợ, hắn cảm thấy mình ở không đến nửa tháng thì đã phải về nhà.

Khó trách mọi người đều nói ở phía Nam không dễ kiếm tiền, giống như hắn lúc trước chỉ nhìn thấy người khác phát tài, lại không biết có nhiều người mất trắng đến như vậy.

"Vốn dĩ chỉ mở quán bán bữa sáng, không nghĩ tới việc buôn bán cũng khá tốt.

Xung quanh đây có nhiều người dân sinh sống, còn có một công viên, ngày nào cũng có những ông bà cụ già đã về hưu dậy sớm ra công viên tập thể dục, lúc đi ngang qua thì tới tiệm của chúng ta ăn sáng."
"Quan trọng nhất chính là chúng ta bán rẻ, anh nói tiệm cơm trước sở dĩ bán không được là vì giá cả đắt đỏ, đồ ở phố đi bộ đều không đắt, người đến đây đều là người bình thường, ai sẽ đến đây ăn? Mà kẻ có tiền sẽ ghét bỏ nơi này ồn ào cho nên cũng không đến."
"Mở cửa hơn một tháng, việc buôn bán dần tốt lên, buổi sáng và buổi trưa thường đông khách hơn, buổi chiều thì cũng bình thường, nhưng buổi tối ở làng đại học buôn bán cực kỳ tốt."
Có điều bọn họ mới khai trương, kiếm được tiền cũng không chi trả được nhiều.

Hơn nữa anh lúc này phát hiện, cửa hàng này cùng với ý định ban đầu của mình không giống nhau, anh là muốn bán đồ ăn vặt, hiện tại lại biến thành quán ăn, vì thế không biết anh tìm đâu ra một dì biết làm bánh ngọt, mở một cửa sổ bán bánh ngọt.

Đương nhiên, những chuyện này Chu Kiến không dám nói với Giang Nhu, sợ Giang Nhu chê cười hai anh em bọn họ.
Giang Nhu cũng nhìn thấy trong tiệm trang hoàng rất lộng lẫy, bàn tròn và ghế đều làm bằng gỗ, dưới sàn lót gạch đá hoa văn phức tạp, trên cột là rồng vàng uốn quanh, hoàn toàn không hợp với cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Chỗ quầy tính tiền còn để một tấm bảng cao ngang đầu người, bên trên viết giá cả của sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao, mì lòng cay…
Giang Nhu không tiện làm phiền Chu Kiến thêm, đưa vải cho hắn ăn, còn mình thì ôm bé con rời đi.

Sau khi rời khỏi đây, Lê Hân còn nói với cô: "Nếu không biết giá cả, em cũng không dám vào đó ăn."
Vừa nhìn đã thấy đắt.
Giang Nhu nghe mà buồn cười.
Lê Hân lại nói thêm: "Nhưng sau khi biết giá cả không đắt em nhất định sẽ thường xuyên tới, ghế ngồi đó thật thoải mái, bàn cũng lớn, còn sạch sẽ, trên trần thì có quạt điện, tốt hơn những hàng bán bữa sáng ven đường rất nhiều."
Giang Nhu dẫn Lê Hân đi dạo một vòng phố đi bộ, nơi này chủ yếu là cửa hàng quần áo, cũng có bán đồ ăn, nhưng quả thật giống như Chu Kiến nói, cửa hàng bán đồ ăn đều không lớn, chỉ bán món ăn mang đi.

Hai người vừa đi dạo vừa ăn, dạo xong bụng cũng no căng, bánh bao trong tay An An cũng bị gặm thủng một lỗ nhỏ.

Giang Nhu mua cho An An một chiếc váy nhỏ, mua một đôi giày cho Lê Hân, còn mua cho mình một chiếc quần denim.

Hơn năm giờ chiều, Lê Tiêu trở về nhà một chuyến.

Giang Nhu vừa mới làm xong thức ăn, ba món một canh, có cá vực hấp, thịt heo vào ớt xanh, dưa chuột trộn và canh mướp hương.

Cơm nước xong xuôi, hắn chuẩn bị đi tiếp, trước khi đi đột nhiên nói: "Làng đại học đông người, buổi tối em đừng đến."
Giang Nhu đứng dậy thu dọn chén đũa, thản nhiên nói: "Chuyện này có gì đâu chứ? Đông người thì náo nhiệt."
Trên mặt Lê Tiêu hiện lên một tia do dự.
Giang Nhu tò mò nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Lê Tiêu mím môi: "Không có gì, vậy em cẩn thận một chút."
Xoay người bước nhanh ra ngoài.

Giang Nhu khó hiểu nhìn theo bóng lưng hắn, còn tưởng rằng chính mình suy nghĩ nhiều, dọn rửa xong xuôi, khoảng bảy giờ tối, cô và Lê Hân tản bộ đến làng đại học.

Đợi đến lúc tìm được quầy hàng của hắn và Chu Kiến thì cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao hắn không muốn cô tới.

Thì ra việc buôn bán cực kỳ tốt trong miệng Chu Kiến là nhờ phương pháp hay này.

Chỉ thấy một đám nữ sinh vây quanh quầy hàng của hai người, Chu Kiến phụ trách thu tiền, cười đến mức thấy răng không thấy mắt, Lê Tiêu thì không cảm xúc đứng một bên đóng gói, động tác thuần thục và lưu loát.

Đến gần còn nghe được có nữ sinh tìm Lê Tiêu nói chuyện: "Rượu quế hoa này là do hai người tự mình ủ sao? Mùi vị rất thơm ngon."
Lê Tiêu tựa như không nghe thấy, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Chu Kiến cười ha hả chủ động tiếp lời: "Đương nhiên, là chúng tôi sáng sớm cùng nhau chưng cất, mùi vị thơm nồng, hơn nữa rất tươi mới và hợp vệ sinh, sẽ không để đến ngày hôm sau."
Người đến rồi đi một đợt lại một đợt, Giang Nhu ôm bé con chen không vào được.

Là Chu Kiến lúc thu tiền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhìn thấy Giang Nhu bên ngoài, trên mặt hiện lên một tia chột dạ, theo phản xạ muốn nhìn Lê Tiêu bên cạnh.


Giang Nhu mỉm cười phất tay, sau đó ôm con gái đi dạo phía trước.

Nhìn theo bóng dáng rời đi, Chu Kiến nhanh chóng lén lút nói với Lê Tiêu: "Anh, vừa rồi chị dâu tới."
Tay Lê Tiêu run lên, vội ngẩng đầu nhìn xem.
Chu Kiến vội nhỏ giọng nói: "Đã đi rồi, chị dâu hẳn là không tức giận, vừa rồi còn cười với em."
Lê Tiêu cắn chặt răng, tức giận nói: "Sao lúc nãy chú không nói với anh?"
Chu Kiến ngượng ngùng nói: "Không phản ứng kịp."
"...!Cút."
Phố ăn vặt rất dài, khi Giang Nhu cùng Lê Hân ôm An An trở lại, Lê Tiêu và Chu Kiến đã bán xong, hai người đang khom lưng thu dọn quầy hàng.

Giang Nhu đi qua, thấy Lê Tiêu mồ hôi đầy đầu, lấy khăn tay trong túi mình ra lau mồ hôi cho hắn.

Bởi vì đưa con đi ra ngoài, Giang Nhu luôn chuẩn bị sẵn khăn trong túi.

Lê Tiêu nhíu mày, theo bản năng giơ tay hất ra, đồng thời quay đầu nhìn xem, thấy là Giang Nhu, cánh tay đánh người ngay lập tức dừng ở không trung, sau đó đổi thành chủ động nắm lấy, mày nhíu chặt cũng thả lỏng, hỏi: "Sao em còn chưa trở về?"
Giang Nhu giật giật tay, không rút ra, chỉ là nhìn hắn nói: "Em muốn chờ anh cùng trở về."
Lê Tiêu nắm chặt tay, sau đó lấy chiếc khăn trong tay cô nhét vào túi mình, không nỡ dùng, mà là đưa cánh tay lên lau mồ hôi: "Sẽ xong ngay."
Khom lưng tiếp tục dọn dẹp.
Giang Nhu nhìn thoáng qua, không có mặt mũi nói cho hắn, đó là chuẩn bị cho An An dùng lau mông.
Lê Tiêu và Chu Kiến đẩy quầy hàng ra bên ngoài đường lớn, sau đó nhét vào cốp xe minibus, Lê Tiêu đưa Chu Kiến về trước, đồ đạc cũng để ở nhà thuê của hắn, xong xuôi mới đưa mấy người Giang Nhu trở về.

Về đến nhà, Giang Nhu lấy khăn nhúng nước vắt khô lau mặt, cổ và tay chân cho An An đang ngủ, Giang Nhu vẫn chưa buồn ngủ, ngồi trên giường chờ Lê Tiêu.

Trên giường còn có một đống tư liệu mà Lê Tiêu mang về lúc chiều, trong nhà không có lấy một cái bàn dư nên hắn trực tiếp để trên giường, Giang Nhu bèn mở ra xem thử.

Mặt trên của tờ giấy đầu tiên viết thành hàng bốn chữ to "Mười Hai Con Giáp", Giang Nhu nhất thời không kịp phản ứng, lấy làm lạ không phải hắn làm cho công ty bất động sản hay sao? Sao lại có liên quan gì đến con giáp?
Thẳng đến Giang Nhu khi mở ra xem mới biết được đây là tên hắn đặt cho nhãn hiệu đồ ăn vặt trong tương lai.

"Mười Hai Con Giáp" chia sản phẩm thành hệ thống mười hai con giáp, bao bì đóng gói cũng đã được vẽ, cũng là hình ảnh mười hai con giáp.

Một xấp giấy thật dày, bên trong bao gồm khái niệm sản phẩm, giới thiệu sản phẩm, dây chuyền sản xuất… Tuy rằng chỉ mới là ý tưởng sơ bộ nhưng đã bắt đầu thành hình.
Lúc Lê Tiêu tắm rửa xong vào nhà, Giang Nhu không kìm được hỏi hắn: "Chỗ này đều là ý tưởng của anh?"
Lê Tiêu nhìn xấp giấy trong tay cô, lên tiếng: "Ừ."
Ban đầu, hắn vốn định lấy tên nhãn hiệu giống với tên cửa hàng, kêu "Hai Anh Em", sau đó lái xe đi dạo mới phát hiện cửa hàng tên "Hai Anh Em" trên đường có rất nhiều, không có gì mới lạ, thấy những cửa hàng đó cũng có phân loại số một, số hai, số ba...!bèn dứt khoát cũng phân loại, sau đó thì nghĩ tới mười hai con giáp.

"Anh còn chưa hoàn thành, chỉ mới là ý tưởng."
Giang Nhu ngẩng đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn: "Ý tưởng này của anh rất lợi hại."
Hắn không có kinh nghiệm của đời sau, cũng không có tài liệu tham khảo nên thành thật mà nói, tên và bao bì của đồ ăn vặt ở trong mắt Giang Nhu đều tương đối mộc mạc.

Cái tên "Mười Hai Con Giáp" là một loại văn hóa hoài cổ, cũng là một loại sáng tạo, dựa theo hương vị và đặc tính sản phẩm mà tiến hành phân loại, dễ nhớ lại độc đáo.

Làm cho ánh mắt của cô lập tức sáng bừng.
Ý tưởng này cùng với kế hoạch quy hoạch sản phẩm hoàn toàn không kém gì so với đời sau, ngoại trừ phạm vi sản phẩm có hơi ít.

Mà tất cả những thứ này đều là do hắn tự mình nghĩ ra.

Không thể không cảm khái, người này đúng thật là cái gì cũng làm được.
Lê Tiêu bị cô nhìn đến có chút không được tự nhiên, hắng giọng nó: "Tranh vẽ là do anh nhờ sinh viên vẽ ra, có chút không mấy hài lòng, có điều giá cả phải chăng là được."
Giang Nhu lấy mấy bức vẽ ra xem, quả nhiên phong cách vẽ là đặc trưng của tranh cổ, phong cách tự do, không hợp với phong cách thông thường của đồ ăn vặt.

Cô suy nghĩ rồi nói: "Mấy ngày nay cứ để em thử đi, xem có thể vẽ ra giúp anh hay không."
Cô chưa từng học vẽ qua bất cứ trường lớp nào, nhưng thời còn học cấp ba có dùng máy tính bảng tự học vẽ truyện tranh, nhân vật hoạt hình vẽ bằng tay trên thiệp cưới của anh chị dâu chính là do cô vẽ, hẳn là có thể.

Lê Tiêu cũng không hỏi cô sao lại biết vẽ, chỉ nhìn cô nói: "Được."
Giang Nhu lại nói: "Sản phẩm có hơi ít, em còn biết một ít món ăn, hai ngày này em sẽ giúp anh phân loại."
Lúc tắt đèn ngủ nằm xuống, Giang Nhu có chút không ngủ được, nằm lăn qua lộn lại trên giường, trong lòng không khỏi nghĩ đến, nếu đời trước hắn không gặp phải những chuyện đó, bằng trí thông minh và năng lực của hắn, hẳn đã sớm trở nên giàu có.

Nghĩ đến đây, trong lòng không hiểu sao có chút khổ sở.
Đúng lúc này, người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, tiến đến bên tai cô nói: "Đêm nay có thể làm nữa hay không?"
Giang Nhu tức khắc câm nín, uổng công cô còn cảm thấy bất bình thay hắn: "Sao anh lại có thể…"
Cô nói không nên lời, cảm thấy hắn không biết xấu hổ, tối hôm qua tay nhức mỏi còn chưa hết, buổi sáng thức dậy có cảm giác trên tay mình còn mùi.

Lê Tiêu khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên cổ cô.
——
Ngày hôm sau là thứ bảy, hai người đều thức dậy trễ.
An An đã sớm tỉnh, bé con đã sớm quen với thói ngủ nướng của bố mẹ, uống sữa xong thì nằm một mình trên giường chơi vui vẻ.

Lê Tiêu cũng không chê nóng, từ phía sau ôm lấy Giang Nhu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, trưa nay Thường Dũng mời chúng ta qua đó ăn cơm."
Cơn buồn ngủ của Giang Nhu nháy mắt tan biến, đột nhiên từ trên giường bò dậy, hỏi hắn: "Sao anh không nói sớm?"
Lê Tiêu nhìn cô, sờ sờ cái mũi: "Quên mất."
Tối hôm qua chỉ nghĩ đến chuyện đó.
Giang Nhu tức giận đánh hắn, loại chuyện này cũng có thể quên được hay sao?
Đầu tóc cô toàn là mồ hôi.
- ---------------
*Quách Phú Thành: (✷‿✷)


Bình luận

Truyện đang đọc